Phần 168
Khi hắn la lên thì tất cả mọi người đều chạy ra ngoài cửa, cũng không có dám đứng lại trong hành lang, mà chạy xuống dưới lầu, đứng lại ở hành lang chỉ có một mình Dương Lộ…
Khi một lần nữa tiếng súng vang lên, nàng cũng run lên, lập tức liền nghe được tiếng nói của Đinh Nhị Cẩu, tuy nghe không rõ, nhưng chỉ cần vẫn còn nghe tiếng của hắn, thì nàng an tâm, vì vậy tựa trên tường vỗ vào lồng ngực của mình, thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng bên dưới lầu lúc nghe tiếng súng nổ thì bọn họ như thắt tim lại, bọn họ lúc chạy ra ngoài thì thấy rõ ràng Đinh phó cục trưởng đã chế trụ được Qúy Đại Khoan, sao bây giờ lại có tiếng súng nổ? Trong lúc bọn họ còn nghi hoặc kinh hoảng, lại thêm một tiếng súng nổ vang.
…
– Không chịu nói phải không, ông đã đã muốn đem những bí mật này chôn xuống quan tài cùng với mình, tôi đây cũng không có ép nữa.
Đinh Nhị Cẩu di động bàn tay của hắn, đem họng súng một lần nữa chĩa vào dưới cằm của Qúy Đại Khoan.
– Không… không, tôi nói, tôi nói…
– Được… vậy nói đi.
Đinh Nhị Cẩu cười lạnh nói.
– Đúng ra… thì tôi cũng chỉ biết một chút thôi, Lý cục trưởng từ trước đến nay có mối quan hệ rất tốt với tổng giám đốc Triệu Khánh Hổ của tập đoàn Vệ Hoàng, chúng ta thường xuyên giúp Triệu Khánh Hổ áp tải hàng hóa, do đó người của hải quan không dám kiểm tra.
– Các ông áp tải? Áp tải loại hàng gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi gấp.
– Lý cục trưởng không nói, chỉ biết là có một ít ô tô các loại, còn những thứ hàng khác đều chứa ở trong các container thì tôi không biết, nhưng Triệu Khánh Hổ mua bán rất lớn, lại thường xuyên mang theo Lý cục trưởng lên tỉnh, bọn họ có quan hệ thế nào trên tỉnh thì tôi cũng không biết, ngay cả Tương bí thư trước đó cũng không dám đụng vào Lý cục trưởng, cho nên…
– Còn gì nữa không?
– Còn nữa… Đinh phó cục, tôi hôm nay uống rượu say, không biết trời cao đất rộng, hãy cho tôi một đường sống, sau này tôi sẽ cùng cậu lăn lộn, cậu chỉ đông, tôi tuyệt không đi tây, được không? Ta sẽ theo cậu…
Lúc này Qúy Đại Khoan thật sự rất sợ hãi, cái này là mềm sợ cứng, cứng thì sợ liều mạng, Đinh Nhị Cẩu đã lộ ra hắn chính là loại liều mạng này.
– Đã chậm rồi, chuyện đó nói sau, tôi cũng không cần thứ bại hoại như vậy, vừa rồi chuyện ông đã nói ra, xem như tôi không nghe thấy, còn ông tốt nhất cũng không nên hé răng cho ai biết, bằng không mà nói, tôi tin rằng bọn họ sẽ diệt đi cả nhà của ông đấy.
Đinh Nhị Cẩu thản nhiên nói.
Ngay tại Qúy Đại Khoan cho rằng có thể vượt qua kiểm tra rồi, thì tay Đinh Nhị Cẩu đột nhiên chuyển động, súng lần nữa để gần trên cổ hắn, tiếng súng lại khai hỏa, nổ liên tiếp đến khi toàn bộ băng đạn hết sạch, Đinh Nhị Cẩu mới buông Qúy Đại Khoan ra, giờ thì Qúy Đại Khoan nhoáng một cái ngã lăn trên đất, hắn bị dọa sợ gần như muốn là bất tỉnh.
Đinh phó cục… anh không sao chứ?
Nhìn Đinh Nhị Cẩu đi ra, Dương Lộ vội vàng hỏi.
– Sao cô không chạy đi mà còn đứng ở chỗ này?
– Tôi… tôi lo lắng cho anh…
– Không có việc gì đâu, đi thôi.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng ấm áp, nhìn Dương Lộ càng thiện cảm hơn, một đám đám ông đều bị dọa sợ đến chạy xuống lầu, chỉ có mình nàng rõ ràng dám đứng trong hành lang chờ mình…
Đinh Nhị Cẩu vừa đi xuống dưới lầu, thì nhìn thấy cục trưởng Lý Pháp Thụy mang theo một đám cảnh sát từ trên xe bước xuống, khuôn mặt bất thiện nhìn qua Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Đinh Trường Sinh, cậu làm cái gì vậy, cậu có biết tính chất vấn đề đây là cái gì không? Đối với đồng chí của mình mà nổ súng? Đây là phạm tội…
– Lý cục trưởng… tôi nghĩ ông trước hết hãy nắm rõ đến cùng là chuyện gì vừa xảy ra rồi hãy nêu ý kiến, tôi sẽ ở tại trong cục chờ ông, có một số việc trở về văn phòng nói thì tốt hơn… À… bên trong có một cảnh sát, có ý đồ muốn bắn chết tôi, chuyện mọi người có mặt cũng làm chứng đấy, nếu không phải nhờ tôi, bọn họ cũng có thể bị lạc đạn bị trọng thương rồi, chuyện thế mà ông còn nổi nóng với tôi, đối với ông gan không tốt đâu.
Đinh Nhị Cẩu nói với vẻ vô cùng khinh miệt, lách qua Lý Pháp Thụy và Hầu Khắc Cần đi qua, Dương Lộ vội vã ở phía sau đuổi kịp hắn.
Một màn này đã rơi vào tất cả trong mắt mọi người tại đây, tuy chuyện giữa các lãnh đạo cục công an thành phố có mâu thuẫn không phải chuyện gì bí mật, nhưng bây giờ rõ ràng là bày ra trước mặt nhiều người như vậy, thật đúng là lần đầu tiên bọn họ mới thấy.
– Cậu quay lại đây, nói cho rõ ràng đi.
Lý Pháp Thụy nhăn mặt hét to.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng không quan tâm đến ông ta, mà tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi ra khỏi đồn công an giao thông, thò tay vẫy một chiếc xe taxi, ai nấy đều tròn mắt, điều này nói rõ cái gì? Đã nói rõ quyền uy của cục trưởng Lý Pháp Thụy tại cục công an thành phố đang nhận lấy một sự khiêu chiến cực lớn, hơn nữa loại khiêu chiến này là thanh thiên bạch nhật trước mọi người, chứ không phải là âm thầm, qua chuyện này làm cho rất nhiều cảnh sát cảm thấy, Đinh phó cục chẳng theo quy tắc quan trường nào cả, xuất bài không theo lẽ thường tình.
Đinh Nhị Cẩu trước quay trở lại văn phòng, rồi lập tức đem chuyện vừa xảy ra gọi điện thoại báo cho bí thư thành ủy Thạch Ái Quốc.
– Thạch bí thư, sự tình đại khái chính là như vậy, chú có ý kiến gì không?
– Ai… Trường Sinh, chuyện này cháu làm quá lỗ mãng, nếu vừa rồi nhỡ xảy ra chuyện, thì phải làm sao? Chú nói cho cháu hiểu, đả kích địch nhân đó là việc cần thiết, nhưng điều kiện tiên quyết phải bảo vệ tốt chính mình, như chuyện hôm nay, quá nguy hiểm, nếu xảy ra giống như lần trước trong kho hàng cháu bị thương, bộ đã quên chuyện đó rồi sao?
Trong giọng nói Thạch Ái Quốc tuy rằng trách cứ nhưng tỏ vẻ yêu mến, làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy rất là an ủi, hắn còn tưởng rằng trước sau gì cũng bị Thạch Ái Quốc mắng cho một trận.
– Thạch bí thư, chẳng qua là cháu sốt ruột, nhu cầu cấp bách mở ra cục diện mới, năm trước không có thời gian, cho nên năm nay cháu muốn làm ra chút thành tích, cũng tiện cho chú được dễ dàng một chút trong công tác.
– Ý của cháu thì chú biết, nhưng phải phải chú ý đến phương pháp, không được khinh suất, chuyện đã đã bắt đầu khởi động, mũi tên đã bắn ra thì không còn quay đầu lại được nữa, như vậy đi… chú sẽ nói với Trần Đông và Uông Minh Hạo, nếu như cháu cần giúp đỡ, thì cứ trực tiếp tìm bọn họ, sớm đem những con côn trùng đục khoét này móc ra…
Thạch Ái Quốc nói ra.