Phần 170
Trong lúc Hầu Khắc Cần cùng Lý Pháp Thụy trao đổi qua điện thoại, Đinh Nhị Cẩu cũng không quay trở về phòng làm việc của mình, mà đi tới phòng làm việc của chi đội giám sát cảnh sát.
Đối với việc Đinh Nhị Cẩu tự mình đến tìm, chi đội trưởng Ngụy Đại Bình bị bất ngờ, ông cũng có cảm giác được không phải là chuyện tốt, thời gian ngắn vừa qua nhìn thấy các hành động của Đinh Nhị Cẩu, hắn quyết định rất nhanh chóng, nhưng hành động thì không cho người ta có đường rút lui, chẳng những không cho người khác con đường lui, mà hắn cũng không có lưu lại con đường rút cho bản thân chính mình, cùng với con người như vậy làm cộng sự rất nguy hiểm, nếu nhỡ gây nên chuyện không tốt, thì là sẽ vạn kiếp bất phục.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu là phó cục trưởng công an thành phố, đồng thời là phó cục trưởng cường thế nhất từ trước đến giờ, cho dù là phó cục trưởng Chu Hồng Kỳ có gia thế bối cảnh to lớn cũng không có xé mở mặt mũi của Lý Pháp Thụy, thằng Đinh Trường Sinh phó cục trưởng này đến trong cục mới vài ngày, liền tạo ra một luồng sóng cơn sóng gió động trời…
– Đinh phó cục, có gì cứ gọi điện thoại tôi lên gặp là được, làm gì phải phiền phức xuống đây vậy.
Ngụy Đại Bình nở nụ cười gượng ép…
Thông qua khắp mọi mặt tin tức, Đinh Nhị Cẩu biết được Ngụy Đại Bình công tác trong cục công an thành phố Hồ Châu cũng là nhân vật có góc cạnh, cho tới bây giờ cũng không được các lãnh đạo trong cục thích, Lý Pháp Thụy cùng Đàm Quốc Khánh đối với ông ta chẳng có quan tâm đến, nói một cách khác, Ngụy Đại Bình vẫn luôn bị ghẻ lạnh.
Người khác có thể không cần, nhưng trước mắt hiện nay là thời kỳ bất thường, Đinh Nhị Cẩu thì cần, thời gian gấp gáp, hắn chưa có xây dựng được mạng lưới của mình, huống chi hắn và Thạch Ái Quốc không sai biệt lắm, giống nhau là không người tin cậy nào có thể để dùng, cho nên không có chó đành bắt mèo ăn phân…
– Chú Ngụy, cho tôi xin ly nước uống trà, vừa mới ở trong phòng chính ủy nói chuyện cả buổi, khát chết rồi, lão gia hỏa này ngay cả chén nước trà cũng bủn xỉn không cho.
Đinh Nhị Cẩu đối mặt Ngụy Đại Bình lựa chọn cách nói chuyện ân cần thân thuộc, kiểu nói chuyện này không theo lẽ thường khi xuất bài, làm cho Ngụy Đại Bình luống cuống không nhẹ, liên vội đi pha trà cho Đinh phó cục trưởng pha.
– Um… chú Ngụy, đây là trà gì mà khó uống như vậy, trà cũ năm ngoái còn lại hay sao vậy?
Đinh Nhị Cẩu vừa nhận lấy chén trà từ tay Ngụy Đại Bình liền phì phì nhổ ra đến mấy lần.
– Ha ha… Đinh phó cục, chỗ này của tôi làm gì mà có trà ngon chứ, tôi uống thấy cũng được mà.
Ngụy Đại Bình uống một ngụm trà rồi nói ra.
– Chú Ngụy à, trà này đúng là không có cách nào uống nổi, lát nữa tôi bảo cho Dương Lộ cho ngươi mang biếu chú mấy cân trà.
Đinh Nhị Cẩu lại uống một ngụm, cố nuốt xuống.
– Vậy thì tốt quá, trà của Đinh phó cục nhất định là uống rất ngon, chỉ là…
Ngụy Đại Bình chưa biết phải nói như thế nào cho phải, thì Đinh Nhị Cẩu đã chặn lại lời rồi.
– Chú Ngụy… chú đã nhìn ra vấn đề chưa? Khi bị ghẻ lạnh thì chỉ có thể ăn được đồ của người khác còn dư lại, theo nguyên tắc mà nói, chi đội giám sát cảnh sát chuyên làm những việc đụng chạm đắc tội với người, nhưng nhiệm vụ của chi đội giám sát chính là thanh đao của cục cảnh sát thành phố, chuyên trị loại bỏ các thành phần thối rữa trong cục cục công an, nhưng trải qua một thời gian dài, cây đao này đã bị rỉ sét, buông ra chỉ sợ cũng sẽ bị gãy đi… Chú Ngụy… có bao giờ gác tay lên trán tự hỏi, có cảm thấy suốt thời gian dài trôi qua, có lúc nào chú cảm thấy vui không?
Đinh Nhị Cẩu lại nâng chung trà lên uống một ngụm.
Kỳ thật đối với loại người như Đinh Nhị Cẩu từng phải ăn cơm thừa, loại trà không ngon thì uống không trôi sao? Đinh Nhị Cẩu tuy mấy năm nay có cuộc sống sinh hoạt tốt hơn, nhưng hắn không phải là loại người bày đặt học cách làm sang như vậy, câu chê trà vừa rồi chẳng qua là một lời nói dẫn dẫn dắt để đi tới câu nói kế tiếp.
Thông qua chuyện xảy ra của cục công an huyện Thanh Hà, Đinh Nhị Cẩu đã sớm nhìn ra Ngụy Đại Bình không phải là một con người tình nguyện im lặng cầu an, chỉ có điều bị Lý Pháp Thụy áp chế, rồi còn lại bị Đàm Quốc Khánh đè nặng, làm cho Ngụy Đại Bình phải co rụt lại…
Đối với chuyện này, Ngụy Đại Bình đành bất lực, ông cũng từng đã muốn ly khai khỏi cái chi đội giám sát này, nhưng dựa vào bản lĩnh cùng các mối quan hệ, chuyện ông làm đến cái chức chi đội trưởng giám sát này là đã đến đỉnh rồi, nên bây giờ mỗi ngày chuyện ông suy nghĩ không phải làm như thế nào để cải biến hiện trạng, mà là tính mình còn bao nhiêu ngày nữa là có thể về hưu…
– Đinh cục trưởng, có chuyện gì nếu không ngại cứ nói rõ, tôi hiểu chuyện mà.
Ngụy Đại Bình ngồi ngay ngắn nói.
– Chú Ngụy… cảnh sát Hồ Châu đã nát tới trình độ nào, tôi nghĩ chú so với tôi thì còn tinh tường hơn, tôi thì mới đến công tác tại Hồ Châu cũng chưa bao lâu, còn chú đã công tác tại Hồ Châu này trong cục công an thành phố biết bao nhiêu năm rồi, ngay tại cái chức vụ chi đội trưởng giám sát này dường như cũng làm gần bảy năm rồi phải không?
– Ừ, Đinh phó cục, tôi…
Ngụy Đại Bình muốn nói cái gì, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu nhấc tay ngăn lại.
– Chú Ngụy… tôi là người của bí thư Thạch chỉ lệnh đến cục công an công tác, tuy trong thành ủy rất nhiều người phản đối, nhưng Thạch bí thư vẫn kiên quyết, nói thật áp lực của tôi rất lớn, trong vòng thời gian ngắn buộc phải mở ra cục diện mới, nhưng chung quanh tôi tại đây chẳng có được mấy người cộng sự chân chính, nên cần phải có người giống như chú hỗ trợ, hy vọng hôm nay tôi đến gặp chú không nhầm chỗ…
Đinh Nhị Cẩu nói xong, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn thấy vào mặt Ngụy Đại Bình, chờ ông đáp lời.
Thế nhưng Ngụy Đại Bình cũng không phải là người thiếu kinh nghiệm, không phải chỉ vài lời đại nghĩa lẫm liệt là có thể đả động được, bất cứ ai đánh động nhân tâm lôi kéo cũng đều là lợi ích, ta giúp ngươi thì có thể, nhưng đánh đổi lại ta có thể được cái gì chứ, tuy phía sau ngươi là bí thư thành ủy, nhưng phía sau của người ta là ai ngươi có biết không?
– Đinh phó cục, tôi đã đã gần năm mươi tuổi, tính toán cũng đâu ra đấy rồi, cũng không qua mấy năm nữa…
– Tôi biết, cho nên mới tạo cho chú cơ hội, chú đoán xem tôi có thể ở lại cục công an được bao lâu? Tôi nghĩ là tôi công tác tại cục công an thời gian cũng không dài đâu, chỉ còn có Chu Hồng Kỳ phó cục trưởng nhất định là đại thành, nhưng một cây chẳng chống vững nhà ah…
Đinh Nhị Cẩu nói xong nhìn xem sắc mặt Ngụy Đại Bình.