Phần 22
Phía trong phòng bệnh đèn chợt bật sáng, Thạch Ái Quốc từ trên giường ngồi dậy, không biết ông cần cái gì, Đinh Nhị Cẩu không kịp suy nghĩ nữa, vội vàng đẩy cửa vào trong phòng bệnh.
– Lãnh đạo cần gì vậy?
– Uả… tiểu Đinh, cháu đã trở lại à, còn Tiểu Hồ đâu rồi?
Nhìn thấy bước vào là Đinh Nhị Cẩu, Thạch Ái Quốc kinh ngạc hỏi
– Cháu nói an hấy đi về nghỉ ngơi, mấy ngày nay anh ta cũng đã ở đây trực đêm rồi, cháu thay anh ấy một chút.
– Ừ… vậy cháu trở về lúc nào vậy?
– Cháu vừa về trong tối nay.
– À.. thế hả.. vậy cháu đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai đến cũng không muộn, ngồi đây chờ chú đi vệ sinh một chút.
Thạch Ái Quốc nói xong đi vào toilet.
Đinh Nhị Cẩu cũng không còn thời gian suy nghĩ về chuyện của Chu Hồng Diễm nữa, nếu hắn đã đến đây giờ này, chắc thế nào Thạch Ái Quốc cũng sẽ hỏi mình tình hình trên tỉnh, sắp xếp lại suy nghĩ, hắn đang suy tính báo cáo như thế với Thạch Ái Quốc đây, Kiều Dương đột nhiên thay đổi không còn nâng đỡ, đối với Thạch Ái Quốc là một đả kích to lớn, có thể nói làm trong lòng ông ta chỗ dựa duy nhất đã bị mất đi, giống như là buổi tối Trọng Hải đối Đinh Nhị Cẩu nói những lời như vậy, một khi mất đi thì sẽ rất lo lắng, có nhiều băn khoăn do dự trong tính toán, như vậy sẽ lo trước lo sau, vô tình đánh mất rất nhiều cơ hội.
Quả nhiên, Thạch Ái Quốc sau khi đi toilet xong trở về, tuy rằng ngồi ở trên giường, nhưng vẫn không có ngủ tiếp được, Đinh Nhị Cẩu kê cái gối lên thành đầu giường để cho Thạch Ái Quốc ngồi được thoải mái một chút.
– Chủ tịch, chú không muốn tiếp tục ngủ nữa sao?
– Không cần, đã lớn tuổi, cũng không có ngủ được nhiều, cháu lên tỉnh công việc như thế nào rồi?
– Vâng.. thông qua chút ít quan hệ cháu đã gặp được Chu tư lệnh, nhưng Chu tư lệnh lại không muốn xen vào chuyện nội bộ của địa phương.
Đinh Nhị Cẩu thành thật nói, hắn liền thấy trong ánh mắt Thạch Ái Quốc hiện lên một tia sắc thất vọng, xem ra là ông đành phải chấp nhận cam long với vận mệnh của mình rồi.
Nơi nào cũng vấp phải trắc trở, vốn thấy đoạn đường này cũng không có ôm bao nhiêu hy vọng sau khi bị Kiều Dương cự tuyệt, bây giờ chỉ còn có Đinh Nhị Cẩu là hy vọng cuối cùng duy nhất, cho nên bây giờ Thạch Ái Quốc quá thất vọng là điều tất nhiên.
– Đung như suy đoán của chú, nếu bên quân đội nhúng tay qua mức vào chuyện của địa phương, thì ngay bên trong nội bộ địa phương và trung ương cũng sẽ khó chịu.
Thạch Ái Quốc chết lặng nói.
– Vâng… đúng vậy, nhưng Chu tư lệnh cũng không hoàn toàn đoạn tuyệt, ông lại cho chỉ một con đường, có nói với cháu là chủ tịch nên đến gặp An bí thư trên tỉnh ủy báo cáo công tác thường xuyên hơn, suy cho cùng, An bí thư mới là người quyết định chủ yếu nhất.
– An bí thư? Nói thì dễ như thế, nhưng từ khi An bí thư đến tỉnh Trung Nam về sau, chú chỉ gặp qua ông ta có một lần, ông ta đối với chú có ấn tượng hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, với lại không có chuyện gì, bỗng nhiên đi báo cáo công tác, thì có vẻ quá đường đột kỳ lắm..
Thạch Ái Quốc đôi mắt vừa sáng lên, lập tức lại ảm nhạt đi, Đinh Nhị Cẩu đoán không lầm, thật sự là Thạch Ái Quốc buông xuôi, nhưng như thế này là không được, Thạch Ái Quốc sau này sẽ là lực lượng cùng với Đinh Nhị Cẩu đó là điều hắn lo lắng nhất, cho nen hắn phải tìm cách nâng Thạch Ái Quốc đưa lên.
– Trước khi rời khỏi tỉnh, cháu đã thông qua người bạn nhờ liên lạc với thư ký của An bí thư thư ký là Để Khôn Thành, nhờ hắn khi nào có cơ hội thích hợp sắp xếp chủ tịch được gặp mặt với An bí thư, trước mắt công việc của thành phố hiện nay là chủ yếu khôi phục trùng kiến sau cơn lũ lụt, chúng ta làm báo cáo, chỉ cần trên tỉnh chú ý tới nỗ lực của chúng ta, hy vọng sự tình sẽ có chuyển biến, với lại từ trên tỉnh cháu cũng không có nghe được lời đồn là trên tỉnh sẽ phái ai xuống đây nhậm chức.
Thạch Ái Quốc mở to hai mắt nhìn tên thư ký của mình, ngay cả thư ký của An bí thư hắn cũng với tới, vậy thì hắn thật đúng là một thư ký có bản lãnh thông thiên rồi, chẳng qua làm lãnh đạo, ông không thể biểu hiện quá mức sự tán thưởng kinh ngạc của mình lộ rỏ trên khuôn mặt…
– Ừ… cháu nói cũng đúng, ưu tiên số một hiện nay là trùng kiến, trước mắt phải đem thế cục ổn định lại cái đã, như vậy đi, tiểu Đinh, cháu đi giúp chú làm công việc thủ tục xuất viện, chú phải lập tức xuất viện…
– Chủ tịch… bây giờ là nửa đêm rồi..
– Chú biết… nữa đêm thì nữa đêm, tại vì sáng sớm ngày mai là phải đi làm lại rồi, gọi điện thoại cho tiểu Hồ, báo hắn sắp xếp chuẩn bị công việc trước, sáng sớm đưa chúng ta đến ủy ban thành phố.
Tiếng nói Thạch Ái Quốc mạnh mẽ vang dội, tư thái của ông thay đổi cũng làm cho Đinh Nhị Cẩu bị cuốn hút theo, hắn biết là lời nói của mình nổi lên tác dụng, bởi vì trên tỉnh chắc chắn là sẽ không chọn một vị chủ tịch còn nằm ở trong bệnh viện tiếp nhận chức vụ bí thư đấy, đây là tin tức Đinh Nhị Cẩu truyền đạt cho Thạch Ái Quốc vô cùng trọng yếu.
Ban đêm ở trên đường đi bốc lên mùi nước bùn đọng hôi thối tràn ngập khắp nơi, đây là do lúc lũ lụt tràn qua thành phố, các đường cống đều bì tràn ra trên đường, mặc dù nước lũ đã rút đi, nhưng toàn thành phố đến nay vừa mới bắt đầu dọn dẹp.
– Tiểu Đinh, cháu nhớ thông báo, đúng chín giờ sáng, tại ủy ban thành phố mời dự họp tất cả lãnh đạo các ban ngành, phải đều có mặt đến họp.
– Vâng… trở về cháu lập tức thông tri.
– Ừ.. đêm nay quá muộn rồi, vào lúc bảy giờ sáng ra thông báo cũng được.
Thạch Ái Quốc mặt âm trầm nhìn khung cảnh hỗn độn ở tại các ngã tư đường, những ngày qua ông ở tại trong bệnh viện, tuy rằng tránh thoát được trách nhiệm chính về cơn lũ lụt vừa qua, nhưng đương nhiên tránh không khỏi trách nhiệm liên quan, mà đây cũng là việc ông cần phải làm, hơn nữa nhanh chóng phải lập ra thành tích.
Sau khi về đến văn phòng ủy ban thành phố mà không về thẳng nhà, Thạch Ái Quốc vào phòng làm việc của ông, ánh mắt của ông nhìn về phía tấm bản đồ trên tường, nhìn vào phía đông thành phố, nơi khu công nghiệp kỹ thuật cao, lần này bị hồng thủy, nơi đó là chỗ gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất, có vài xí từ bên ngoài đầu tư vào toàn bộ bị ngập nước, các ông chủ xí nghiệp đã đưa ra yêu cầu bồi thường.
– Xin mời chủ tịch uống ly cà phê.
Đinh Nhị Cẩu đem một ly cà phê nóng hổi đặt ở trên bàn làm việc Thạch Ái Quốc.
– Ừ.. để đó đi tiểu Đinh, mấy ngày nay cháu chạy loanh hoanh cũng đủ mệt rồi, cháu vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi, còn chú thì xem một số báo cáo cái đã.
Thạch Ái Quốc ngồi trên bàn làm việc của mình nói.
– Vâng có gì cần, thì chú cứ bảo cháu nhé.
Đinh Nhị Cẩu nói, đêm nay hắn vốn định ở trong bệnh viện tranh thủ ngủ một chút, nhưng chẳng ngờ Thạch Ái Quốc bản tính cũng thất thường, nói cái gì là làm ngay cái đó, nữa đêm xuất viện, còn tới văn phòng làm việc, làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy sức khỏe của mình đến giờ này thật là mỏi mệt.