Phần 35
Nhìn Chu Hồng Diễm bước ra khỏi phòng bệnh của mình, Đinh Nhị Cẩu liền lấy điện thoại di động ra, Trịnh Hiểu Ngãi cũng đã từng nói, cái số này chỉ có một mình hắn biết, nhưng lâu nay Đinh Nhị Cẩu chưa từng có gọi thử qua, trước giờ đều là do Trịnh Hiểu Ngãi liên hệ với hắn.
Hắn cũng không biết hôm nay lại vì sao hôm nay đột nhiên nghĩ tới Tương Văn Sơn, có lẽ là bởi vì hắn có linh cảm là Tương Văn Sơn hiện tại đã đến tình huống chó cùng rứt giậu rồi.
Nhớ rõ có một cán bộ lãnh đạo từng khuyên dạy hắn, lúc rãnh rổi không có chuyện gì làm thì nên đọc sách, học tập cho tốt hơn về pháp luật, nhưng đa phần cán bộ, lại thiếu kiến thức pháp luật, vì lợi ích của bản thân mình, mà còn làm ra cái chuyện bắt cóc này, đây mới là điều Đinh Nhị Cẩu lo lắng nhất, nếu đối với một người xa lạ mà ông ta còn dám đối đãi như vậy, vậy thì trong khoảng thời gian này, Trịnh Hiểu Ngãi là nhân tình của Tương Văn Sơn, thì ông ta làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng chứ?
Thường nói là trong lòng đàn bà ghen tỵ cập kỳ đáng sợ, một khi lòng đố kỵ nổi lên, chuyện gì đều cũng có thể làm được, nhưng không có ai chú ý tới, kỳ thật đàn ông cũng ghen, lòng ghen tỵ của đàn ông so với đàn bà cũng không hề thua kém.
– Alo… chị bây giờ ở đâu?
Rốt cục, Đinh Nhị Cẩu cũng không nhịn được, gọi điện thoại, vừa tiếp thông liền trực tiếp hỏi Trịnh hiểu Ngãi.
– Chị đang làm việc… đúng rồi, thương thế của em làm chị lo quá, làm gì mà không cẩn thận như vậy?
Trịnh Hiểu Ngãi tuy rằng cũng là có bộ dạng gấp gáp, nhưng Đinh Nhị Cẩu khi nghe giọng nói của cô thì nhận được có một sự bối rối bất đắc dĩ.
– Em không sao, em đang nằm viện, sao chị không tới thăm em một chút?
Đinh Nhị Cẩu tiến thêm một bước thử dò xét hỏi.
– Chị cũng muốn đến bệnh viện thăm em lắm, nhưng là hôm nay bận đi họp, về việc dốc toàn lực tiến hành trùng kiến thành phố, bên cục giáo dục cũng hưởng ứng lời kêu gọi của ủy ban thành phố, đêm nay chị còn phải đi thăm viếng người nhà của những trường hợp gia đình của học sinh và giáo viên gặp thiên tai, phỏng chừng là đến khuya mới xong, ngày mai chị sẽ đến thăm em được không?
Trịnh Hiểu Ngãi lời nói tựa hồ là có ý tứ hàm xúc cầu khẩn, nhưng Đinh Nhị Cẩu hiểu được, Trịnh Hiểu Ngãi đang nói dối.
– Vậy được rồi, chị phải chú ý an toàn, hiện giờ trị an không phải là tốt, rất lộn xộn, mơi có một nữ phóng viên bị bắt cóc ngày hôm nay, thương thế của em cũng bởi vì vụ này mà ra.
Nhưng cuối cùng thì Trịnh Hiểu Ngãi cũng không có hiểu được ý tứ của hắn. Đinh Nhị Cẩu thất vọng cúp điện thoại, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã dần dần về chiều, nếu hắn không biết Trịnh Hiểu Ngãi là ình nhân của Tương Văn Sơn, thì hắn sẽ không đi so đo làm gì với chuyện cô không đến thăm hắn, nhưng chính là bởi vì hắn biết, lúc này mới có cảm giác được ghê tởm, vừa nghĩ tới đêm nay Trịnh Hiểu Ngãi cũng có thể phục vụ bú liếm lấy lòng Tương Văn Sơn cũng như đã từng làm với hắn, trong lòng hắn có một ngọn lửa vô danh đang không ngừng ra bên ngoài.
Đợi cho đến lúc sắp tan tầm, hắn thật sự là đứng ngồi không yên, liền đứng dậy nhổ ra cây kim tiêm của chai nước thuốc, không thay y phục, chịu đựng sự đau đớn trên cánh tay đã hết thuốc tê, rời khỏi bệnh viện, thuê chiếc xe taxi đi tới cơ quan của Trịnh Hiểu Ngãi, xe còn chưa tới, thì đã thấy Trịnh Hiểu Ngãi vừa lên xe chạy ra, vì thế hắn bám chặc đi theo.
– Bác tài, cứ đi theo chiếc xe này, đừng để mất dấu, cũng đừng để bị phát hiện, tôi sẽ trả gấp đôi giá.
– Được rồi, không thành vấn đề.
Lái xe nhìn theo kính chiếu hậu nhìn thấy cánh tay băng bo của Đinh Nhị Cẩu, lại thấy hắn bảo mình đi theo một chiếc xe sang trọng có người đàn bà trên đó, trong lòng gã liền hiểu, đây là nhất định đi bắt kẻ thông dâm, đợi lát sẽ hỏi hắn có cần giúp đỡ hay không, chính mình còn có thể kiếm thêm một ít tiền nữa, lại thấy cánh tay bị băng bó của Đinh Nhị Cẩu, ắn nghỉ thầm chắc sẽ đánh không lại tên gian phu.
Xe của Trịnh Hiểu Ngãi, đi thẳng đến một cư xá cao cấp, bởi vì xe taxi không có vào cửa ra vào, Đinh Nhị Cẩu cũng vậy, cho nên hắn không đi vào trong, vì thế đành xuống xe, chờ cho trời tối rồi trèo tường đi vào.
Vừa nhìn thấy chỗ này thì Đinh Nhị Cẩu liền biết, đây là nơi mà Trịnh Hiểu Ngãi cùng với Tương Văn Sơn vụng trộm, bởi vì nơi này rất là vắng vẻ, bên ngoài nhìn toàn bộ bên trong bị cây cối che khuất không thấy bóng dáng, bảo an rất nghiêm mật, nhưng nhìn qua thì cũng biết khu cư xá này mới xây dựng không lâu, nhưng chính là nhờ vậy, nơi này rất là thích hợp để bao tình nhân.
Trong lúc Đinh Nhị Cẩu đang suy nghĩ.
Thì trước đó Tương Văn Sơn nghe được tin tức từ Khang Minh Đức nói Thạch Ái Quốc vừa rồi mở cuộc họp có nội dung trùng kiến thành phố sau thiên tai, Tương Văn Sơn thừa biết đây là Thạch Ái Quốc đang hướng về trên tỉnh để chứng minh ông ta đã làm tốt công việc chuẩn bị nhận thay ca, đây cũng là cú đâm cực mạnh giáng vào cảm xúc của Tương Văn Sơn, nếu nơi này không còn sống được, như vậy thì cái gì có thể mang đi được thì sẽ mang đi, cái gì mang đi không được thì ông sẽ phá hủy, sẽ không để cho Thạch Ái Quốc ca múa ăn mừng cảnh thái binh của thành phố Hồ Châu đấy, đây là mối hận trong long của Tương Văn Sơn.
Làm quan thì trên nguyên tắc là phải tạo phúc nhất phương, cái lý tưởng này đã quá xa vời với Tương Văn Sơn, có lẽ khi ông vừa mới bước vào trên con đường làm quan cũng đã từng có ý đinh như vậy, nhưng sau khi trãi qua nhiều năm, mấy thứ này sớm đã theo mây gió phiêu tán, đã trở nên hư vô mờ mịt rồi.
Tương Văn Sơn thấy, một người đã không còn có quyền chính trị trong ta, cái gì thật sự cần nhất bây giờ, chỉ có tiền, dĩ nhiên, còn phải có đàn bà…
Vì thế, ông liền bấm điện thoại của Trịnh Hiểu Ngãi, lấy ra một kiểu giọng ra mệnh lệnh nói cho biết, đêm nay muốn gặp mặt cô, rất rõ ràng, sau khi ông rời khỏi Hồ Châu, người đàn bà này rất có thể trở thành độc chiếm của người đàn ông khác, nhưng hiện tại, cô vẫn còn là của ông đấy, bây giờ làm được lần nào thì hay lần đó…
Chơi Trịnh Hiểu Ngãi mấy năm nay, cái gì thử thì cũng đã thử, nói thật, đối với người đàn bà này, ông cũng có chút mệt mỏi, chẳng qua, hôm nay bị sự việc kích thích tức tối, ông trở nên có chút ngang ngược, cái mà Tương Văn Sơn muốn chơi không phải là đàn bà, mà đó là chính là bản thân của ông ta… một sự tôn nghiêm của chính mình…