Phần 36
Bầu trời dần dần tối xuống, quan sát tại một chỗ không có camera, Đinh Nhị Cẩu chịu đựng cánh tay đau nhức, leo qua hàng rào sắt không cao lắm, nhưng cư xá này khá rộng, hắn không biết Trịnh Hiểu Ngãi đang ở trong gian nhà nào.
Nhưng dù cho Trịnh Hiểu Ngãi ở trong cái nhà nào, buổi tối cũng phải bật đèn.
Lúc này, đường đi trong cư xá đã sáng lên đèn, tại đây nhân số còn hưa thớt, bảo vệ cũng lười tuần tra, cho nên Đinh Nhị Cẩu ẩn nấp tại trong các nơi bụi rậm có hoa cỏ cây cối, tìm kiếm căn hộ nào có khả năng nhất Trịnh Hiểu Ngãi sẽ đi vào.
Tương Văn Sơn sau khi tan tầm, vẫn còn lại ở trong văn phòng hồi lâu suy nghĩ, đồng thời cũng bảo thư ký Giang Bình Qúy về trước, sau đó tự mình lái xe lái đến cư xá, đưa giấy ra vào cho bảo vệ, từ từ chạy xe vào trong…
Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu thấy mình làm như vậy có phải là thần kinh có vấn đề hay không? Nếu như Trịnh Hiểu Ngãi không có như trong suy nghĩ nghi ngờ của hắn, vậy có phải là oan uổng cho nàng? Hắn vẫn luôn không ngừng tự lý giải cho hành động của mình, nhưng đúng lúc này, ngay cổng ra vào cư xá, lóe sang lên ánh đèn của xe hơi, hơn nữa còn chạy về phương hướng của hắn đang ẩn nấp…
Vì thế hắn chạy nhanh tránh ở mặt sau một gốc cây tùng bách, nương theo ánh sáng đèn đường, chiếc xe hơi chạy ngang qua hắn, trong nháy mắt hắn nhìn thấy được một I khuôn mặt quen thuộc, không là ai khác, chính là bí thư thành ủy Hồ Châu – Tương Văn Sơn, lúc này này phổi của hắn quả thực tức giận muốn nổ, Trịnh Hiểu Ngãi vẫn lừa hắn, hắn cũng hiểu được trước kia Trịnh Hiểu Ngãi rất sợ Tương Văn Sơn, nhưng bây giờ Tương Văn Sơn sắp phải rời khỏi Hồ Châu rồi, nàng vẫn là như vậy cẩu thả đến cùng với ông ta, điều này làm cho hắn có cảm giác mình bị nàng lừa dối vậy…
Nhìn theo chiếc xe, Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng bám theo, cũng không cần vội vã, hắn đã nhìn thấy chiếc xe đã ngừng lại bên dưới hàng hiên một căn hộ, mang theo một cái túi đầy đồ, Tương Văn Sơn thậm chí ngay cả chung quanh cũng không cần quan sát, giống như đây không phải là đang vụng trộm, mà là trở về nhà sau khi tan tầm…
Đinh Nhị Cẩu đợi một lát, rồi đi tới bên dưới căn nhà, đây là một căn hộ có sáu tầng, nhưng vị trí nằm riêng biệt, chỉ có lầu 4 là đèn sáng, cái này khỏi cần phải suy đoán, nhưng kỳ lạ là hắn không nhìn thấy xe của Trịnh Hiểu Ngãi, không biết nàng đã đem xe cất ở nơi nào rồi.
Đinh Nhị Cẩu quan sát, lại ngồi trở về ngồi xổm dưới tán cây xanh, hiện tại đã tìm đến đúng chổ rồi, nhưng kế tiếp thì phải làm cái gì bây giờ? Chính hắn thật sự muốn xông đập cho Tương Văn Sơn một trận, nhưng đối phương là bí thư thành ủy, mặc dù là một bí thư thành ủy sắp hết thời, nhưng dù là như thế nào đi nữa, đối phương vẫn là một cán bộ cấp chánh sở, còn mình thì không phải là một kẻ đầu đường xó chợ vì tranh giành đàn bà mà đập lộn với nhau.
Nhưng nếu như mình cứ như thế này bỏ đi, thì chính hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, mình là một kẻ đàn ông, người đàn bà của mình đang ở phía trên với người đàn ông khác, tự nguyện cũng vậy, bị ép buộc cũng thế, bất cứ như thế nào, mình cũng phải có nghĩa vụ bảo vệ cho nàng, không thể để cho Tương Văn Sơn động tới một cái ngón tay của nàng.
Hắn nghĩ tới lúc Trịnh Hiểu Ngãi đối với hắn ngọt tình mật ý, hắn sẵn sàng tha thứ cho nàng lừa gạt mình, có thể nàng bị ủy khuất bất đắc dĩ, nàng không tự nói với hắn cũng bởi vì sợ hắn đi gây chuyện, đến lúc đó người thua thiệt lại là hắn, giờ khắc này, Trịnh Hiểu Ngãi đối với hắn lại hóa thân thành một người đàn bà hoàn mỹ, nếu như hắn không làm chút gì đó cho nàng, thì cảm thấy mình vô cùng có lỗi.
Nhưng cánh tay trái của hắn bây giờ rất đau, trời lạnh như thế này, trên trán của hắn mồ hôi vẫn không có ngừng tưá ra, chẳng quản đến những điều này, cũng không cản được quyết tâm của hắn, khi nhìn trên đỉnh đầu ánh đèn gian phòng 401 lóe sáng…
…
– Em hiện giờ bề bộn nhiều việc, anh gọi em tới đây làm gì, tối nay em còn phải phải tăng giờ làm việc, rất nhiều gia đình học sinh cùng với người nhà giáo viên đang cần sự an ủi cảm thông, em thật là không có thời gian.
Tương Văn Sơn vừa vào phòng ngay cả giày cũng chưa kịp cỡi ra, thì Trịnh Hiểu Ngãi đã lên tiếng.
– Tiểu Ngải, anh có thể sắp đi rồi, sau này chắc cũng sẽ không trở lại nữa, em muốn đi theo anh hay là vẫn ở lại Hồ Châu? Đêm nay em suy nghĩ rồi quyết định cho anh biết.
– Đi theo anh? Đi theo anh thì anh có thể cho em được cái gì? Hay là cả đời làm tình nhân của anh? Em đã bao nhiêu tuổi rồi? Anh chiếm em nhiều năm như vậy, vẫn còn chưa chán sao? Bộ anh định cả đời này hủy em trong tay anh à?
– Ưm… em không nên kích động, thì anh đến thương lượng với em đây này, không đi phải không? Cũng được, nhưng đêm nay hãy ở lại với anh, qua đi đêm nay, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau em đi trên con đường của em, anh đi trên đường của anh, chúng ta ai cũng không nợ ai, được không?
Tương Văn Sơn nói xong, liền cởi áo khoác của mình, ném vào trên ghế sofa.
Trịnh Hiểu Ngãi một câu cũng không nói nữa, ngồi ở trên ghế sa lon đứng dậy, cỡi ra toàn bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Tương Văn Sơn mỉm cười, nhìn theo cái âm hộ nhiều lông đen rậm rạp của nàng, khi nàng đã khuất, hắn lấy từ trong túi quần ra một viên thuốc màu xanh nhạt, bỏ vào trong miệng, cũng không cần uống nước, trực tiếp nuốt vào, ông biết Trịnh Hiểu Ngãi mỗi lần trước khi giao hoan với ông đều tắm rửa, nhất là bộ phận sinh dục của nàng, rất là sạch sẽ, không quá nửa giờ thì nàng sẽ ra tới, mà khi đó thì thuốc kích dục kéo dài thời gian đã phát huy tác dụng trong người ông rồi.
Nhưng khi Tương Văn Sơn chưa kịp ngồi xuống trên ghế sa lon, thì Trịnh Hiểu Ngãi ở trong phòng tắm nói to:
– Không có nước, anh đi ra bên ngoài cửa xem cái van đồng hồ nước có khóa lại không, nhanh chút…
Tương Văn Sơn bất đắc dĩ, phải đứng lên mang dép lê cầm chìa khóa mở cửa đi ra ngoài xem van đồng hồ nước, ra cửa, đến góc tường gian hộ bên cạnh là nơi đồng hồ nước đặt ở đó, khi ông vừa bật ánh sáng từ điện thoại di động, để nhìn kiểm tra van đồng hồ nước, thì liền cảm giác mình ở phía sau gáy của mình một trận gió lạnh, sau đó trước mắt tối sầm, bất tỉnh cái gì cũng không biết nữa.
Trịnh Hiểu Ngãi nghe thấy được tiếng động có người vào trong gian nhà, nhưng chờ thật lâu cũng không thấy có nước, kêu Tương Văn Sơn thì không nghe tiếng trả lời, vì thế trùm lên khăn tắm bước ra cửa phòng tắm, thì nhìn thấy Tương Văn Sơn bị trói chặt vào một cái ghế, trên ghế sofa Đinh Nhị Cẩu với khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi…