Phần 37
– Em làm gì mà ở chỗ này? Đây là chuyện gì vậy?
Tuy rằng Trịnh Hiểu Ngãi vừa thấy thì biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng vẫn thốt ra lời mà hỏi.
– Chính em đang muốn hỏi chị, vì sao ở trong này với ông ta?
Đinh Nhị Cẩu đứng lên chất vấn, vừa rồi hắn dùng cạnh bàn tay phải dùng hết sức chém mạnh vào trên gáy của Tương Văn Sơn, bởi vì dùng quá sức nên vết thương trên cánh tay trái miệng bị động, đau nhức cực kỳ…
Tuy rằng hắn vẫn luôn yêu thích đàn bà xinh đẹp, đặc biệt là những người đàn bà thành thục nhiều kinh nghiệm, vụng trộm với những người đàn bà đã có chồng, sau khi những người đàn bà kia kia về nhà sinh hoạt bình thường cùng với chồng của mình, hắn cũng chưa có bao giờ tức giận, chỉ có duy nhất lần này là tức muốn điên lên.
Tại vì Trịnh Hiểu Ngãi thì không giống với những người đàn bà kia, theo góc độ suy nghĩ của hắn mà nói, Tương Văn Sơn là địch nhân của hắn, tuy rằng nàng đã từng là tình nhân của Tương Văn Sơn, hắn cũng là ăn vụng từ miệng của người ta, nhưng hắn tức giận, hắn tuyệt sẽ không cho phép Trịnh Hiểu Ngãi lại vùi đầu vào trong lòng Tương Văn Sơn một lần nữa, bởi vì trong mắt hắn, Tương Văn Sơn bây giờ đã chẵng khác gì một người đã chết, đó là điều chắc chắn không thể nghi ngờ gì cả.
– Em không cần lo cho chị, mau đi nhanh đi, chị van em, sau này chị sẽ giải thích, nhanh chút… Chị biết em vì tốt cho chị, nhưng bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này, chị nhất định mang lại cho em một sự công bằng… được không?
Trịnh Hiểu Ngãi vừa khóc nức nở, vừa cầu khẩn nói.
– Theo em đi, nếu em cất bước mà chị không đi theo, em sẽ không đi đâu cả.
– Em điên rồi, hắn là bí thư thành ủy, là vua một phương của TP Hồ Châu, em chưa biết hết sự lợi hại của hắn, chị van em, chị biết tự bảo vệ cho bản thân mình được không? Chị đáp ứng em, chị sẽ không để cho hắn chạm vào thân thể của chị lần nào nữa, đi nhanh lên một chút, bằng không, cả hai chúng ta đều xong đời đấy.
Trịnh Hiểu Ngãi tiến lên níu kéo đẩy ra hắn phía ngoài.
– Chỉ dựa vào ông ta? Hừ… chị có biết hôm nay ông ta đã làm chuyện gì không? Ônh ta sai người bắt cóc một nữ phóng viên, mà nữ phóng viên này là con dâu của thường ủy Tỉnh ủy, em vì cứu nữ phóng viên kia mới bị bắn bị thương, vì thế chị hãy nghe em nói, ông ta tiêu rồi… lập tức thì tiêu rồi, đến lúc này mà sắc tâm không thay đổi, còn dám quấy nhiễu đến chị, em vẫn không rõ, còn có chuyện gì mà chị lại sợ ông ta?
– Chị biết… chị hiểu được, chị tự xử lý chuyện của mình được, em không cần tham dự vào, nếu như chị có xảy ra chuyện, thì còn có em trả thù cho, cho nên bây giờ em không thể tham dự vào chuyện này, chuyện còn lại là giữa chị và hắn, em không cần lo, van ngươi, đi mau đi…
Trịnh Hiểu Ngãi vừa nói vừa đẩy ra phía ngoài Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu kinh ngạc nhìn nàng, thật lâu sau, hắn vươn tay, đem nàng ôm vào trong ngực, vỗ về sau lưng của nàng, nói:
– Chị hãy nhớ kỹ, chị không chỉ có một mình, mà còn có em, chờ em xử lý xong chuyện này, em sẽ làm cho lão hỗn đản này phải trả giá đắt, chẳng những là hắn, mà còn có cả Tương Hải Dương con của ông ta.
– Chị biết rồi, em đi nhanh đi, đến lúc hắn ta tỉnh lại thì phiền toái lắm.
Đinh Nhị Cẩu nhìn qua Tương Văn Sơn đang còn hôn mê, bước tới cởi trói cho ông ta, đồng thời thò tay vào túi áo lục lấy đi cái ví giấy tờ cùng chiếc điện thoại di động.
– Đợi đến lúc ông ta tỉnh lại, chị cứ nói là phát hiện ông ta bất tỉnh ở bên ngoài là được, còn chuyện gì xảy ra thì chị không biết.
Đinh Nhị Cẩu đem mấy thứ lấy được này nhét vào trong túi của mình, bước ra khỏi cửa.
Đinh Nhị Cẩu đi xuống lầu dưới, ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn căn phòng, hắn bất đắc dĩ rời đi, trên đường leo ra bên ngoài rào, nơi có chiếc xe taxi đang đợi, tiện đường nhét cái điện thoại của Tương Văn Sơn vào trong đường cống ngầm, chỉ giữ lại ví giấy tờ, cái này không thể tùy tiện ném lung tung, tuy rằng hắn biết Tương Văn Sơn chắc chắn sẽ không dám báo cảnh sát, nhưng có thể là sẽ nhờ Đàm Quốc Khánh âm thầm điều tra.
…
– Em đi đi đâu lâu vậy, gọi điện thoại cũng không nhận, chị đang lo muốn chết, nếu lát nữa mà em không quay trở lại, thì chị sẽ báo lên ban giám đốc bệnh viện đấy, chuyện dạng như thế này chị không kham nổi trách nhiệm đâu.
Chu Hồng Diễm nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lão đảo đau đơn đi vào viện oán giận nói.
– Hì… em không sao, đột nhiên thèm ăn tô mì, đi ra ngoài dạo qua một vòng cũng không có tìm thấy.
Đinh Nhị Cẩu nói dối.
– Muốn ăn cái gì thì nói, chị nhờ người đi mua giùm cho, chứ em đi ra ngoài nếu xảy ra chuyện gì, thì chị bàn giao thế nào, em không thể thông cảm cho công việc của chị sao?
Chu Hồng Diễm bực tức nói.
– Mì sợi không giống với thức ăn khác, mua về bị dính lại, ăn không ngon…
– Đúng rồi, mì sợi mang về ăn không ngon, vậy thì tìm người đến đây nấu cho em ăn cho ngon…
Chu Hồng Diễm vươn tay đỡ lấy Đinh Nhị Cẩu, không vui nói.
– Thôi không nói nữa…
Đinh Nhị Cẩu cười khổ nói.
– Hừ… Tốt lắm… tốt lắm, còn nói dối với chị, có phải em đi tìm Hiểu Ngãi?
Chu Hồng Diễm hỏi.
– Ai da… chị Chu à, nói như vậy là chị có ý gì?
– Hừm… hồi nãy giờ Hiểu Ngãi đã gọi ba cuộc điện thoại rồi, hỏi em có quay trở lại bệnh viên chưa, còn nhắn lại với em là đã không sao, người đàn ông kia đã đi rồi, các người đánh lộn với nhau?
Chu Hồng Diễm thật đúng là cho rằng Đinh Nhị Cẩu đi tìm Tương Văn Sơn để liều mạng, cho nên rất ngưỡng mộ hắn mà hỏi tới.
– Đánh nhau? Em đang như thế này thì có thể đánh nhau với ai? Bộ em không muốn sống nữa sao, chị cho là em ngu xuẩn như vậy à?
Đinh Nhị Cẩu bực mình nói, nhưng cũng như là gián tiếp thừa nhận hắn đi tìm Trịnh Hiểu Ngãi rồi.
– Thì biết đâu được, em xem lại mình đi, bị thương như vậy, lại còn dám đi ra ngoài, quả nhiên là sắc đảm ngập trời, vết thương lại bắt đầu rướm máu rồi, có thể bên trong miệng vết thương lại bị hở, để chị đi tìm bác sĩ đến xem, thay băng khác.
Đinh Nhị Cẩu không có phản đối, đã đến phòng bệnh, Chu Hồng Diễm liền đi ra ngoài kêu bác sĩ, lúc này hắn mới lấy điện thoại di động ra, thì thấy bốn, năm cuộc gọi nhỡ, đều là của Trịnh Hiểu Ngãi và Chu Hồng Diễm gọi đến, nhưng vì hắn để chế độ yên lặng, cho nên vừa rồi không có nghe được.