Phần 42
Hà Tình thoáng cái ngồi dậy, đem cái váy che đậy kín khu vực mẫn cảm.
– Lâm bác sĩ, ông xem xảy ra trong cơ thể của tôi có vấn đề gì không?
Lâm Đông Cường lúc này đứng thẳng người, vẻ mặt ẩn chứa thập phần khó xử nói:
– Không ra cái gì khác thường, về vấn đề này tôi sẽ trao đổi lại với lão Triệu…
Chuyện đã lỡ phát sinh ngoài ý muốn, là một tay đầy kinh nghiệm nên Lâm Đông Cường bây giờ đã bình tĩnh vốn có, cũng không lo sợ lắm, một người đàn bà đã có chồng, tự nhiên là họ sẽ biết cách chùi mép sạch sẽ…
Cùng thời gian này ở trong phòng làm việc của Triệu Khánh Hổ.
– Trước mắt xem rất rõ ràng, bề nổi hướng điều tra không phải là vì Tương Văn Sơn mà đến, chúng ta sẽ âm thầm phòng bị chó cùng thì giứt dậu bạo phát, nhất là Tương Hải Dương đấy, chú cũng nghe nói về trận lũ lụt lần này mới là nguyên nhân chính, Tương Văn Sơn nhất định là che giấu, cho nên chúng ta nhất định phải tố cáo làm nhiều thêm một ít, chuyện này phải làm một cách bí mật tự nhiên, không thể tiết lộ ra tin tức.
– Vâng… cháu đã biết. À… Đinh Trường Sinh thì làm sao bây giờ, hắn không chịu mắc câu.
– Hừm… chuyện này cũng rất trọng yếu, mày tự mình làm, tìm mọi cách kết giao với hắn, thằng nhóc này cứng đầu, nếu cần thì mày phải cúi gập thắt lưng, tại vì chúng ta có cái gì? Chỉ có tiền nhiều mà thôi, nhưng trong cái xã hội này, quan trọng nhất không phải tiền, tiền cách với quyền thế một tầng, có đôi khi với quyền lực, chỉ cần nói ra vài câu là có thể đem chúng ta thổi đến hồn phi phách tán, thằng này khó chơi, nhưng mày phải nhớ kỹ, chỉ có quyền lực mới có thể bảo vệ tiền của chúng ta, hiểu chưa?
– Hiểu… cháu sẽ suy nghĩ biện pháp.
– Ừ… tình thế đã cho thấy bây giờ trên tỉnh lý đã muốn động vào Tương Văn Sơn, như vậy Thạch Ái Quốc sẽ tạm thời không động, không có khả năng lập tức đem hai nhân vật đứng đầu cùng điều đi một lượt, mày cố theo sát tại trên người Đinh Trường Sinh, tóm lại là chỉ có thắng, chứ không có bại, Đinh Trường Sinh cũng không phải là mục đích chính, mục đích của chúng ta là thông qua hắn để đả thông kết nối cùng Thạch Ái Quốc, mấy năm qua vì đón hùa với Tương Văn Sơn, chúng ta cơ hồ không có liên hệ qua Thạch Ái Quốc, chú đang lo lắng là Thạch Ái Quốc cũng có ấn tượng không tốt về chúng ta, nếu Thạch Ái Quốc trở thành bí thư, thì công việc của chúng ta sẽ khó làm không được suôn sẻ, cho nên Đinh Trường Sinh bất cứ giá nào cũng phải nắm chặc được trong ta.
– Chú… cháu biết rồi…
– Được rồi vậy đi đi, nhưng phải chú ý đến phương thức hành động, đừng để cho hắn cảm thấy kết giao với chúng ta chỉ có đơn thuần là hiệu quả và lợi ích, như vậy thì sự kết giao sẽ không có lâu dài, hiện tại không thể so với trước kia, nên chú ý đầu tư tình cảm, suy nghĩ một chút, không bởi vì hắn không cầm lấy tiền mà đã cảm thấy lực bất tòng tâm, chỉ cần là làm người, ai cũng có nhược điểm, chỉ là chúng ta không biết mà thôi, cho nên về phương diện này, hãy tập trung vào…
Triệu Khánh Hổ mệt mỏi khoát tay, gần đây lão có cảm giác tinh lực của mình càng ngày càng quá kém.
…
Đinh Nhị Cẩu đương nhiên là không biết đang bị người tính toán mượn làm cây cầu bắt qua sông, hắn cũng không biết những người kia sẽ đào một cái hố như thế nào để dành cho hắn, nhưng vào lúc này mà nói, chuyện gì đối với hắn cũng không trọng yếu, bởi vì hiện tại bây giờ hắn đang say đám nhìn ngắm hai mỹ nhân xinh đẹp tại trong phòng bệnh, làm gì có thời gian rãnh rỗi để quản đến những chuyện khác.
Hai mỹ nữ này lúc tiến vào bệnh viện đã được Đỗ Sơn Khôi dẫn tới vào trong phòng bệnh Đinh Nhị Cẩu, khi nhìn thấy hình dạng của Đinh Nhị Cẩu, một người trong đó lập tức liền khóc ngất lên, ngăn cản như thế nào cũng không được, Đinh Nhị Cẩu khuyên như thế nào cũng không ngừng, hơn nữa lại càng khóc to lợi hại hơn.
Bên cạnh là một mỹ nhân lớn tuổi đứng im lặng, chẳng qua trong ánh mắt của cô tràn đầy sự quan tâm lo lắng, chỉ là hiện tại trước mắt không thích hợp để hỏi thắm hắn mà thôi.
– Khấu Oánh Oánh… khóc cái gì vậy… anh chưa chết mà!
Thấy khuyên giải không được, Đinh Nhị Cẩu hét lớn, ngay cả Triệu Hinh Nhã đứng bên cạnh cũng giật nảy mình.
Bất quá hiệu quả rất hiệu nghiệm, Khấu Oánh Oánh liền dừng lại gào khóc, nhưng trong đôi mắt đầy lệ, giống như dòng suối nhỏ róc rách chảy xuống, không có ngừng được.
– Hừ, ai biểu làm cho người ta đau lòng, anh xem lại anh, cánh tay băng bó như xác ướp vậy, rốt cuộc là tại sao vậy? Anh đắc tội với người nào, mà xuống tay với anh ác như thế? Hay là anh đi ra ngoài tán gái bị người ta đánh cho?
Khấu Oánh Oánh tức tưởi nói, nghe qua không rõ ràng lắm, nhưng mặc dù là như vậy, Đinh Nhị Cẩu cũng hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
– Được rồi, chớ nói nhảm nữa, anh Nhị Cẩu của con lần này là do cứu người nên mới bị thương, là người anh hùng, con phải hãnh diện mới đúng chứ?
Triệu Hinh Nhã khuyên nhủ.
– Con chẳng cần anh Nhị Cẩu làm cái gì anh hùng đâu, có mấy người anh hùng có được kết cục tốt đâu? Con chỉ muốn Nhị Cẩu làm một người bình thường, là một kẻ nhát gan cũng được, có như vậy thì mới còn có thể sống lâu hơn chút…
Khấu Oánh Oánh cãi lại nói.
Lời này của Khấu Oánh Oánh làm cho Triệu Hinh Nhã cảm thấy thật sự là không biết phản ứng ra sao, đây là lời của một đứa đứa bé sao? Trên trường các thầy cô giáo dục tư tưởng như thế nào mà có suy nghĩ như vậy? Chuyện sùng bái anh hùng mà đã biết tự nói như vậy, đầu óc của Khấu Oánh Oánh từ lúc nào mà già dặn như thế, tư tưởng thực tế như một con buôn vậy?
– Ừ… Oánh Oánh, em nói đúng, anh sẽ chú ý tới, sẽ không làm như vậy nữa được không? Đừng khóc nữa, đi rửa mặt đi… anh Đỗ mang Oánh Oánh rửa mặt giùm em chút nhân tiện cùng đi mua chút ít thức ăn mang về giùm em…
Đinh Nhị Cẩu quay qua nói với Đỗ Sơn Khôi.
Nhìn dáng người thon dài của Khấu Oánh Oánh, càng ngày càng ra dáng vẻ của một cô gái ra khỏi phòng bệnh, Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía Triệu Hinh Nhã trong ánh mắt ít nhiều có chút gượng gạo, hắn bây giờ không không nói được gì, dù sao thì Triệu Hinh Nhã là mẹ của Khấu Oanh Oánh…
– Để thím xem vết thương một chút, có để lại vết sẹo hay không?
Triệu Hinh Nhã thấy trong phòng giờ chỉ còn lại có hai nguời, vì thế nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường hắn xem xét cánh tay Đinh Nhị Cẩu, đương nhiên là bị bang bó không nhìn thấy bên trong, nhìn bên ngoài băng bó kín mít, Triệu Hinh Nhã lo lắng hỏi.
– Không có sao đâu thím, nếu có lưu lại sẹo, lại càng thêm có có dáng dấp của đàn ông mà…
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
Đây là lần đầu tiên từ khi Triệu Hinh Nhã được điều đến thành phố Hồ Châu công tác, Đinh Nhị Cẩu được cùng cô ngồi riêng tư như thế này, bọn họ vẫn không có thời gian trò chuyện, gần đây Triệu Hinh Nhã ở tại nhà của Hạ Hà Tuệ, tuy rằng Hạ Hà Tuệ không nói cái gì, nhưng là dù sao Triệu Hinh Nhã trên danh nghĩa là thím của hắn, thì đâu có dễ dàng…
Nhưng chỉ cần nhớ tới những lần thân cận tiếp xúc cùng Triệu Hinh Nhã thì Đinh Nhị Cẩu đều có cảm giác huyết mạch phún trương…
Nhớ lần dọn dẹp cái kho, lúc Triệu Hinh Nhã té xuống, với cái âm hộ ép sát ma trên khuôn mặt của hắn…
Từ nới ẩn giấu chỗ thần bí đang bị cái quần lót màu trắng gợi cảm bao bọc, cái âm hộ phình lên, giống như là mật đào trái chín căng mọng, xuyên thấu qua kia làn vải sợi tơ thấm mồ hôi, có thể nhìn thấy hai bên mép lớn như là đang sung huyết, đám lông màu đen trên âm hộ thoải mái mọc dài quanh khu vực thánh vực…
Còn lần trên chiếc ghế so pha, lúc bàn tay phải hắn thăm dò vào bên trong làn váy của cô, khi đầu ngón tay hắn ma sát vài cái liền dò xét đi thẳng vào cái khe thịt âm hộ đã trơn nhớt, hắn mới mò vào vài cái đã đem quậy Trịnh Hinh Nhã đến ý loạn tình mê rồi.
Cho đến khi cây dương vật cứng rắn ma sát dọc trên khe hở âm hộ của cô, đầu khấc dương vật to đã đẩy ra một vòng thịt non ấm áp vây quanh chen vào từng chút một, lúc nó vừa vượt qua cửa miệng âm đạo, nhưng bỗng dưng Trịnh Hinh Nhã có một sức mạnh thật lớn, thoáng cái đem Đinh Nhị Cẩu đẩy ra té ngã trên mặt đất…
…
Lần này Triệu Hinh Nhã đã nghe lời của hắn điều đến thành phố Hồ Châu, tính tình của cô đã thay đổi rất nhiều, dù sao đã trải qua một thời gian bi khủng hoảng tinh thần, cho nên Triệu Hinh Nhã đã hiểu ra rất nhiều sự việc…