Phần 58
Lúc xế chiều, có hai chiếc xe hơi xuất phát từ Hồ Châu đi lên tỉnh thành.
Chiếc xe đầu tiên lái xe là Chu Hồng Kỳ, ngồi ở vị trí kế bên tài xế là Đinh Nhị Cẩu, chiếc xe thứ hai là Thạch Ái Quốc và Đào Thành Quân, cầm trong tay của thư ký trưởng là tài liệu chuẩn bị sẵn cho Thạch Ái Quốc, dù sao lần này là Thạch Ái Quốc chủ động một mình lên tỉnh báo cáo công tác…
– Để Khôn Thành nói có thể gặp bí thư được trong bao lâu vậy chị?
– 30 Phút, đối với chuyện gặp bí thư An nửa giờ là đã không ít, nhưng mấu chốt là xem chủ tịch Thạch biểu hiện như thế nào, nếu tương hợp thì cuộc nói chuyện sẽ kéo dài không biết đến bao lâu, còn ngược lại không vừa ý của bí thư An, thì không còn ai có thể giúp được cho chủ tịch Thạch nữa đâu.
Chu Hồng Kỳ nói.
– Ai… vậy là việc này thành công hay thất bại thì chỉ là trong xế chiều hôm nay, có đôi khi em cảm thấy vận mệnh của em luôn bị quyết định bởi số mạng của người khác, nếu em cũng giống như chị là còn nhà quan nhị đại hoặc là phú nhị đại thì tốt hơn nhiều rồi, chứ đâu phải như bây giờ không biết còn phải phấn đấu trong bao nhiêu năm nữa đây.
Đinh Nhị Cẩu đối với Chu Hồng Kỳ ganh tỵ nói.
– Hừ… đó là bởi cha của em ngày trước không có phấn đấu để đạt được trình độ như vậy, cha của chị năm mười bảy tuổi rời nhà đi tòng quân, đã trải qua bao nhiêu năm tháng nằm gai nếm mật, may mắn là không có chết ở trên chiến trường, đến bây giờ trong đầu vẫn còn có một mảnh đạn chưa có lấy ra được, nếu không như thế thì làm gì một thế hệ sau lại được dễ dàng như vậy, cho nên nếu em muốn cho người đời sau được làm quan nhị đại, thì kể từ bây giờ em phải bắt đầu làm cho thật tốt chuyện của mình đồng thời lấy vợ đi, chứ để trễ quá, thì em không có đời sau để được làm quan nhị đại đâu…
Chu Hồng Kỳ vừa lái xe vừa trêu ghẹo hắn nói.
Nghe tới đây, Đinh Nhị Cẩu giật mình, không có đời sau? Hắn chợt nhớ tới Lý Phượng Ny đang giấu mình ẩn náo ở phương nam, nàng tự lựa chọn cuộc sống một mình mang theo đứa con nhỏ, chính là con của hắn, thế nhưng hắn lại không có thể gần gủi tại bên cạnh, đôi khi nhớ tới, trong lòng vẫn chua xót.
…
Chu Hồng Kỳ lái xe rất cẩn thận, chăm chú, bộ váy áo cảnh phục càng phá lệ mê người, màu đen bộ váy bó chặc cùng với màu da trong suốt của tất chân phụ trợ cặp đùi tròn cùng cái mông đẫy đà nở nang.
– Buông tay! Em muốn làm gì… chị đang lái xe đấy… um…
Đinh Nhị Cẩu xoay người vươn ra cánh tay phải còn lành lặn, bàn tay đặt lên trên đùi nàng, xúc cảm tất chân càng thêm mềm nhẵn nhẵn nhụi, kích động tâm trí trêu đùa.
– Em không biết phải cảm tạ chị như thế nào mới tốt đây?
– Tiểu bại hoại, chớ lộn xộn, không được động tay đông chân đấy.
Chu Hồng Kỳ liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, gắt giọng.
– Em như vậy thì chị làm sao lái xe hả?
Nhưng hắn thấy Chu Hồng Kỳ cũng không có sinh khí phản đối, thì lá gan lớn lên, tay cũng không rời khỏi đùi nàng cười nói:
– Chị cứ lái xe đi, không có chuyện gì, em rất cẩn thận.
Thấy hắn nói như vậy, chỉ cần hắn không được một tấc lại muốn tiến một thước, thì giả bộ như không có trông thấy Đinh Nhị Cẩu mờ ám, tùy ý hắn xằng bậy rồi, dù sao chuyện hắn động tay động chân với nàng cũng không phải là lần đầu tiên. Bất quá vẻn vẹn trong chốc lát này, nàng cũng có chút khác thường, bàn tay hắn giống như có một cỗ ma lực tại trên đùi nàng vuốt nhẹ lại như bị điện giật, chỉ chốc lát sau, một tia nhiệt lực từ phía trong đùi truyền đến, trong nội tâm không biết là thoải mái hay là khó chịu, bàn tay hắn không khách sáo dần dần vươn vào đến bên trong làn váy, lửa nóng từ bàn tay cùng làn da đùi non mềm mại tiếp xúc vuốt ve lần nhau, không cần nhìn, Chu Hồng Kỳ cũng biết, âm đạo của mình dịch nhờn đã rỉ ra bên ngoài cái quần lót, cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ xấu mặt, Chu Hồng Kỳ sẵng giọng nghiêm mặt nói:
– Vô lại, có tin là chị bẽ gãy nốt cái tay còn lại của em không?
Đinh Nhị Cẩu làm như nghiêm túc nghe theo lời Chu Hồng Kỳ, chậm chạm lấy bàn tay ra, lúc này đám lông đen cuốn khúc bên trong âm hộ của nàng đã dinh dính ướt át dịch nhờn rồi, còn hắn thì mỉm cười dâm đãng nói:
– Chị xem… phía dưới dường như đã ướt rồi…
– Hừ…
– Á… nhẹ… gãy tay em…