Phần 61
Sự thật đã chứng minh, trong giai đoạn này chủ tịch tỉnh La Minh Giang đã nhượng bộ rồi, tựa như đã cùng bí thư tỉnh ủy An Như Sơn đạt thành thỏa thuận ngầm nào đó, vì thế cho nên bí thư tỉnh ủy An Như Sơn đưa Để Khôn Thành đến thành phố Hồ Châu nhậm chức phó bí thư kiêm quyền chủ tịch thành phố, còn Thạch Ái Quốc thì đảm nhiệm chức vụ bí thư thành phố Hồ Châu Thị, nhưng có một chuyện rất kỳ lạ đó là việc tổ điều tra của kỷ ủy tỉnh đột nhiên rút về tỉnh, đương nhiên cũng là đồng nghĩa chấm dứt về việc điều tra Tương Văn Sơn.
Nội tình như vậy nếu nói không có sự giao dịch giữa các cấp lãnh đạo tỉnh thì không ai tin cả, La Minh Giang rốt cục xem như là hạ thấp đầu với An Như Sơn, ngầm đồng ý để cho hệ thống chính quyền Hồ Châu rơi vào tay bí thư An Như Sơn, để bảo vệ sinh mệnh chính trị của một quan viên mắc phải sai lầm của ông, đó là người mà ông ta tin tưởng cất nhắc, nếu xét ra thì La Minh Giang cũng là con người nhân nghĩa, không phải cái loại qua sông đoạn cầu, thấy chết mà không cứu, loại nhân nghĩa này ở trong chốn quan trường xác thực thì không thấy nhiều.
…
Cái gọi là một người làm quan, cả họ được nhờ.
An Như Sơn nếu đem thư ký của mình phái đến Hồ Châu xem như là đảm nhiệm nắm lấy ủy ban thành phố, Thạch Ái Quốc cũng là người mới chiêu mộ thì giữ chức làm bí thư thành phố, xem như là nể mặt mũi của Thạch Ái Quốc cho nên an bài cho thư ký trưởng Đào Thành Quân đảm nhiệm chức thư ký trưởng đảng ủy thành phố, một bước tiến vào hàng ngũ thường ủy.
– Bí thư, chú gọi cháu à?
Vẫn là thư ký Đinh Nhị Cẩu sau khi nghe điện thoại, thì đi đến phòng làm việc của Thạch Ái Quốc gõ cửa tiến vào, căn phòng làm việc này không phải là của Tương Văn Sơn dùng trước kia, mà là dựa theo sở thích của Thạch Ái Quốc mà thiết kế, dù cho thành phố thiếu tiền cỡ nào đi nữa, điểm yêu cầu này của lãnh đạo vẫn phải được thỏa mãn…
– Ừ… ngồi đi tiểu Đinh, trong khoảng thời gian này quá bận rộn, chú vẫn muốn gặp cháu nói chuyện, nhưng bận quá nên không có thời gian, hôm nay vừa vặn có chút rảnh…
Ngồi sau cái bàn làm việc to lớn, Thạch Ái Quốc chỉ vào vào cái ghế trước mặt mình nói.
Vừa rồi chuyến đi của Thạch Ái Quốc lên tỉnh thành, để rồi sau đó tiếp nhận chức vụ bí thư thành phố thật ra là có bao nhiêu tác dụng, ai cũng không biết, cũng có thể là trên tỉnh đã sắp xếp sẵn trước đó trên bàn cờ rồi, nhưng bất cứ là kết quả như thế nào, trong chuyện này, công lao của Đinh Nhị Cẩu là không thể bỏ qua, đây là sự thật, mà ngay cả khi Đào Thành Quân cùng Thạch Ái Quốc đàm luận cũng đều đồng ý cho rằng như thế.
Xã hội bây giờ, nhất là trong chốn quan trường, thường thường mọi sự đã chuẩn bị sẵn trước rồi, chỉ cần có một người xe chỉ luồn kim là xong…
– Sao rồi, vết thương đã thật sự lành hẳn chưa?
– Vâng đã tốt lắn rồi, chỉ là bị thương phần mềm, không có thương tổn đến xương cốt, cho nên rất mau lành, chỉ là lúc này còn kiêng uống rượu, làm hơi nhớ một chút thôi ạ.
Đinh Nhị Cẩu đã xem mình như là người nhà của Thạch Ái Quốc, tuy rằng đã dễ dàng vượt qua giới hạn, bởi vì hắn tin rằng, chỉ có như vậy mới có thể để cho Thạch Ái Quốc không xem mình là một nhân vật thư ký đơn thuần sai đâu đánh đó, mà làm cho lãnh đạo đối đãi mình như con cháu, nếu được như thế thì mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
– Tên tiểu tử này, vậy mà còn thèm rượu, khi nào có thể uống được, ở nhà chú còn hơn nữa bình Mao Đài thưởng cho cháu được chưa?
Thạch Ái Quốc càng ngày càng thích thằng thư ký này, chẳng qua là bị chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ Cố Thanh Sơn đi trước một bước thu nhận làm con nuôi, cho nên ông cũng cũng không tiện nói điều gì nữa rồi.
– Hì… lãnh đạo, đây chính là chú nói, đến lúc đó thì đừng có đổi ý đấy nhé.
– Được rồi, bây giờ nói về chính sự đi, Khang Minh Đức đã không thích hợp đảm nhiệm chức cục trưởng cục tài chánh rồi, những ngày qua chú đang suy nghĩ chọn người, nhưng vẫn chưa có người thích hợp, cán bộ tại bản địa điều kiện phù hợp thì không thiếu, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, khó nói là bọn họ lập trường đứng ở bên nào, cho nên chú không tin tưởng, cháu đã đến thành phố Hồ Châu thời gian cũng không ngắn, còn ai thích hợp với cái chức vụ này nói ra ý kiến thử xem, những cán bộ của thành phố, cháu có quen thuộc với ai?
Đinh Nhị Cẩu trong lòng kích động, câu hỏi này đây thì không phù hợp quy củ a, một cục trưởng tài chánh, vị trí trọng yếu cỡ nào, lại hỏi ý kiến của một thư ký để chọn người, thì có thích hợp hay không? Đây là ý tứ muốn gì? Là chém gió sao? Hay là chính thức trưng cầu ý kiến? Đinh Nhị Cẩu lo lắng, chỉ sợ là mình há miệng mắc quai, vấn đề quan trọng như vậy thì ít nhất cũng phải bàn cùng với thư ký trưởng đảng ủy Đào Thành Quân thì có vẻ thích hợp hơn, còn mình thì chẳng phân lượng gì cả.
Do đó Đinh Nhị Cẩu liền quyết định ăn ngay nói thật.
– Lãnh đạo… cháu đến Hồ Châu cũng không có bao lâu thời gian, hơn nữa người cháu tiếp xúc đa số đều là ở bên ngoài, thì làm gì mà biết ai để mà chọn lựa vào chức vụ cục trưởng cục tài chánh chứ?
– À… thật không có sao?
Thạch Ái Quốc cười híp mắt hỏi.
Nhìn Thạch Ái Quốc vui vẻ, trong lòng Đinh Nhị Cẩu lại rung mạnh, chẳng lẽ là…
Nói thật, làm thư ký tuy rằng không thể thấy được lãnh đạo đại tiện ra phân lỏng hay đặc, nhưng cũng phải biết cách mà đoán cho được gần đúng, bằng không làm thư ký mà đần quá, thì lãnh đạo cũng không thích dùng…
Đinh Nhị Cẩu đang suy nghĩ thì chợt nhớ tới một người, hiện bây giờ đang làm thường vụ phó khu trưởng khu Tân Hồ, cũng là lãnh đạo cũ của mình Trọng Hải, nhưng tìm ra được thì là tìm ra, cũng không thể nói bằng lời, nếu theo từ chính miệng mình nói ra, Thạch Ái Quốc tuyệt sẽ không hài lòng, sẽ cho là Đinh Nhị Cẩu thân tại Tào doanh mà lòng đang tại Hán, đến giờ trong lòng vẫn còn nhớ đến chủ cũ đâu này?
Đinh Nhị Cẩu tỏ ra vẻ mờ mịt lắc đầu, thật sự là không biết.
– Này cháu cảm thấy lãnh đạo cũ Trọng Hải của cháu là người như thế nào đây?
Thạch Ái Quốc sau khi nói xong vẫn như cũ, mỉm cười nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Trọng khu trưởng, bí thư… chú muốn cho Trọng khu trưởng đảm nhiệm cục trưởng cục tài chánh?
– Ừ… cháu cảm thấy như thế nào đây?
Thạch Ái Quốc vẫn là hỏi tới.
– Bí thư… không phải là cháu cảm thấy như thế nào? Có được không? Vấn đề là cháu khó mà xen mồm vào, dù sao đó cũng là lãnh đạo cũ của cháu, khó mà nhận xét a.
– Đừng lo, hôm nay chúng ta cứ xem như là nói chuyện phiếm, với lại cũng chưa có quyết định ở đây, chỉ là một ý nghĩ của chú mà thôi, cháu không cần phải pha lẫn công việc vào, chỉ cần suy nghĩ với tư cách cá nhân thì cháu cảm thấy nếu như Trọng Hải đảm nhiệm cục trưởng tài chánh thì thế nào mà thôi…
– Trọng khu trưởng xuất xứ trước đây là cán bộ sở tài chánh của tỉnh xuống huyện làm chủ tịch, vậy thì theo cháu nghĩ về hai phương diện này đều đã trải qua, cho nên việc đảm nhiệm cục trưởng tài chánh thành phố mà nói, hẳn là không có vấn đề gì, lãnh đạo… cháu cũng không tiện đánh giá gì thêm đối với Trọng khu trưởng, dù sao ông ta cũng là lãnh đạo cũ.
Đinh Nhị Cẩu quả thật cũng có thể biết nhận xét đến đây là hết, Trọng Hải xuất thân từ chính quy bên tài chính của tỉnh, từng có kinh nghiệm lãnh đạo một huyện, thật sự thì làm một cục trưởng tài chính của thành phố là quá dễ dàng đối với Trọng Hải rồi.
– Ừ… chuyện cháu nói thì chú cũng đã biết, vị trí cục trưởng tài chánh rất trọng yếu, cho nên nhất định phải có một người mà chú có thể tin được, để nắm trong tay đại cục, cá nhân chú cũng cảm thấy Trọng Hải rất là thích hợp, nhưng chú còn phải cùng với những lãnh đạo thành phố khác trao đổi ý kiến, chuyện ngày hôm nay chúng ta dừng ở đây, không cần nói ra bên ngoài.
Thạch Ái Quốc dặn dò.
Đinh Nhị Cẩu sau khi ra khỏi phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, hắn càng nghĩ càng cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, tuy rằng Trọng Hải không phải là người bản địa, không giống như những người khác chịu ảnh hưởng của cựu bí thư Tương Văn Sơn, Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được tình cảnh trước mắt của Thạch Ái Quốc, không phải là người nào cũng có thể dùng, cũng không phải là có thể loại bỏ ra tất cả, đến bây giờ ông ta đã nắm được cục diện này, thì người nắm giữ cục trưởng tài chánh thành phố rất là quan trọng…
Cho nên việc để cho Trọng Hải đảm nhiệm cục trưởng cục tài chánh, cũng không phải là Thạch Ái Quốc lấy lòng với Đinh Nhị Cẩu, đương nhiên là Đinh Nhị Cẩu cũng không có mặt mũi lớn như vậy, về điểm này thì Đinh Nhị Cẩu thấu hiểu, nhưng nếu vì không có người dùng, mà sử dụng Trọng Hải, như vậy Thạch Ái Quốc làm sao có thể nắm chắc được Trọng Hải, dù sao Trọng Hải là con nhà thế gia, hì đâu dễ nói gì nghe nấy đâu?
Trọng Hải không phải là xuất thân từ cấp thấp đi lên, việc trong chốn quan trường này, có thể nói từ lúc chưa lọt long thì đã tiếp xúc rồi, Trọng Hải là đời kế tiếp nối nghiệp do chính lãnh đạo Trọng Phong Dương bồi dưỡng, há đâu là cái hạng người có chủ trương khúm núm nịnh bợ đâu?