Phần 75
Mười phút sau, hội nghị cán bộ toàn thành phố Hồ Châu đã bắt đầu, dẫn chương trình là thư ký trưởng đảng ủy thành phố Đào Thành Quân.
– Phía dưới im lặng, hiện tại bắt đầu họp, hôm nay cuộc họp này rất trọng yếu, hi vọng các đồng chí chú ý tập trung, phía dưới xin mọi người vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Ấn Thiên Hoa, trưởng phòng tổ chức cán bộ tỉnh ủy sẽ chủ trì cuộc họp này.
Đào Thành Quân giọng nói trầm thấp đem mọi người đưa vào một trạng thái trang nghiêm trong cuộc họp.
– Đầu tiên tôi xin cải chính một chút ý của thư ký trưởng Đào Thành Quân, đây chỉ là một cuộc nói chuyện trao đổi chứ không phải là cuộc họp trọng yếu, trong cuộc trao đổi này nếu tôi nói không đúng, các đồng chí cũng không cần nghe, nhưng đừng có ồn ào được không?
Không thể không nói, với tư cách trưởng phòng cán bộ Tỉnh ủy, Ấn Thiên Hoa vẫn rất có một bộ dáng oai phong, ông ta vừa nói xong, phía dưới dần dần an tĩnh lại, đến cuối cùng, tại bên trong chỉ đại lễ đường chỉ còn có tiếng của Ấn Thiên Hoa…
– Tất cả chúng ta ở đây đều là cán bộ nhà nước, nhưng tình hình bây giờ thì làm cán bộ rất khó, công tác có làm thì hoàn thành dân chúng cũng không hưởng ứng, không làm kịp thì dân chúng liền mắng chửi, cho nên làm mối quan hệ giữa cán bộ và dân chúng bây giờ rất đáng khẩn trương lo ngại, vì sao trong thời chiến tranh giải phóng công tác dân chúng cái gì cũng làm tốt? Khi đó thì chúng ta nghèo khổ chẳng có thứ gì, cán bộ cũng đâu có cái gì mà cho dân chúng, chẳng lẽ thời điểm đó dân chúng có tính giác ngộ cao hơn bây giờ hay sao? Thật ra mấu chốt của vấn đề này là nằm trên người cán bộ, khi đó tất cả cán bộ đều là người phát ngôn cho giai cấp vô sản, đó là chân chính giai cấp vô sản, nhưng còn bây giờ thì sao? Bây giờ cán bộ, đâu còn cái gì là giai cấp, mà là đã trở thành thổ hào, trở thành phú hào, trái với lương tâm đại biểu giai cấp vô sản, các người không cảm thấy xấu hổ sao? Còn oán trách dân chúng cứ chửi mắng các người, tôi lại cảm thấy được đây là chửi mắng các người rất đúng, lãnh đạo Đặng Tiểu Bình có nói là làm cách nào để cho trước tiên dân chúng giàu lên, chứ đâu có nói để cho một nhóm người cán bộ giàu lên trước, chúng ta mang tư cách là công bộc mà lại giàu lên trước người chủ là hợp lý sao? Nói tới chỗ này thì sự việc có chút xa vời rồi, nhưng tôi tin tưởng mọi người có lẽ hiểu được ý của tôi, bây giờ sinh hoạt của mọi người đã tốt lên nhiều rồi, như vậy thì trong công tác tận lực vì dân chúng mà làm ra chút sự tình đi, đừng đứng một chỗ trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, dân chúng có nhiều chuyện không được dễ dàng, cái gì có thể tranh thủ thời gian xử lý thì cố mà xử lý giúp cho dân chúng, đổi lại góc độ suy tính một chút, nếu là người nhà của mọi người có việc chuyện cần, thì mọi người ở đây có hết sức làm không vậy?
…
Ấn Thiên Hoa hình như là quên mất mình là nhiệm vụ chính của mình tới đây để làm gì, nói nhiều như vậy, nhưng lại hoàn toàn không có gì liên quan đến chuyện tân chủ tịch mới tới Để Khôn Thành, về việc này làm cho Thạch Ái Quốc cùng vài lãnh đạo khác thật là bó tay…
…
Cổ Thanh Sơn cùng Thạch Ái Quốc hai người nhìn nhau, cũng không biết phải giải quyết thế nào, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy này đây là muốn làm gì? Đến TP Hồ Châu lập uy sao? Nhưng TP Hồ Châu dường như từ trươc đến giờ cũng đâu có việc gì liên quan đến Ấn Thiên Hoa, để làm cho trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy này bất mãn chứ?
– Xem ra những lời phát biểu này cũng không phải là dựa theo chương trình dự định, cậu nhìn các lãnh đạo biểu lộ ngơ ngác thì sẽ biết.
Từ bên dưới Giang Bình Qúy cũng nhìn ra điều này, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Đinh Nhị Cẩu đang tập trung lắng nghe.
– Ừ…
Nhưng Đinh Nhị Cẩu chỉ là ừ một tiếng, hắn không có dám nói chuyện, vì nơi hắn gồi là hàng thứ nhất cho nên có cái gì mờ ám thì rất là dễ làm người khác chú ý, hắn cũng không muốn mình bị bắt gặp đang nói chuyện trong cuộc họp, chính mình bị mất mặt là chuyện nhỏ, mấu chốt là làm cho Thạch Ái Quốc không hài lòng, cái kia mới là chuyện đại phiền toái.
Không đơn thuần là chỉ một mình Giang Bình Qúy đã nhìn ra, tại bên dưới đài cũng rất nhiều người đều nhìn thấy có gì không đúng, ai cũng thắc mắc muốn biết trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy đến Hồ Châu đến cùng tại sao lại bão nổi như vậy.
– Lời nói ngày hôm nay hơi nhiều một chút, nhưng là lời tôi muốn nói, cảm ơn các đồng chí TP Hồ Châu đã kiên nhẫn nghe tôi nói chuyện, đồng thời hôm nay tôi đến Hồ Châu, không chỉ là cuộc nói chuyện này, mà cũng mang đến đây một vị tân chủ tịch thành phố, hi vọng mọi người có thể chân thành hợp tác, cộng đồng cùng nhau đem Hồ Châu xây dựng kinh tế làm tốt, đây là điều mà trên Tỉnh ủy tha thiết kỳ vọng…
Ấn Thiên Hoa nói xong câu đó về sau, tất cả mọi người thở dài một hơi nhẹ nhỏm.
Trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tuy là Ấn Thiên Hoa với những lời này nói ra rất thống khoái, nhưng là kế tiếp Để Khôn Thành và Thạch Ái Quốc thì nói chuyện làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cũng là giống như ông ta đại giảng một phen đạo lý, phải biết đây là cuộc hội nghị tiếp đón tân chủ tịch, chứ không phải là sinh hoạt dân chủ, cũng không phải là học tập về chương trình đảng giáo dục…
Cho nên, kế tiếp thì hội nghị chỉ làm qua loa cho xong việc.
Vốn là dựa theo kế hoạch để cho Để Khôn Thành, Trọng Hải cùng Ấn Thiên Hoa đi một vòng tại TP Hồ Châu, nhưng cuối cùng Ấn Thiên Hoa lấy lý do là Để Khôn Thành vừa mới đến còn chưa có quen thuộc TP Hồ Châu, nên chỉ là đi cùng với một mình Trọng Hãi, nhờ vậy nên Để Khôn Thành cũng vui vẻ thanh nhàn.
– Thành Quân, vừa rồi trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy phát biểu như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là nói cho toàn bộ can bộ TP Hồ Châu nghe được về chuyện cán bộ xuống cấp? Cán bộ tồn tại những vấn đề này thì cả nước đều là giống nhau, đây là một hiện tượng phổ biến, đương nhiên cán bộ của TP Hồ Châu cũng có, cũng tồn tại, nhưng tại sao lại chọn TP Hồ Châu nã pháo, trong chuyện này có vấn đề gì xảy ra mà chúng ta chưa biết vậy?
Sau khi kết thục hội nghị, Trọng Hãi cùng Ấn Thiên Hoa đã đi dạo, Thạch Ái Quốc cùng Đào Thành Quân về tới phòng làm việc của mình, đương nhiên là đã ước định đêm nay tất các thường ủy hội đều tham gia buổi tiệc tiếp đón Để Khôn Thành.
– Ừm… Ấn trưởng phòng đã phát biểu như vậy, thì đã nói lên có vấn đề, nhưng nếu thật tình là nhằm vào cán bộ thành phố Hồ Châu, em nghĩ thì chắc ông ta cũng phải trao đổi ý kiến trước với bí thư một chút, cho nên em cảm thấy là dường như không phải là nhằm vào cán bộ TP Hồ Châu chúng ta, mà giống như là nổi hứng lên thì nói vậy ah.
Đào Thành Quân cân nhắc một chút rồi nói ra.
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu cũng vừa vặn bưng ấm trà bước vào, nghe được bọn họ đang nghị luận vấn đề của Ấn Thiên Hoa vừa phát biểu, sau khi châm trà xong, đứng tại một bên bàn, đợi cho Đào Thành Quân nói xong, hắn thử thăm dò nói:
– Bí thư, thư ký trưởng… có lẽ chuyện này không phải nhằm vào cán bộ TP Hồ Châu chúng ta đâu…
– Há, làm sao cháu lại biết?
Thạch Ái Quốc ngẩng đầu lên hỏi, ông đối với tên thư ký này càng ngày càng thích thú, bây giờ sẵn dịp đang có vấn đề khó khan cũng nên kiểm tra hắn thử một phen, tuy Đinh Nhị Cẩu chỉ là thư ký, nhưng Thạch Ái Quốc lại đối đãi như con cháu trong nhà, về điểm này ngay cả Đào Thành Quân cũng nhìn ra Thạch Ái Quốc đối với Đinh Nhị Cẩu có thiên vị.
– Vâng… là như thế này, vừa rồi lúc họp, khi Ấn trưởng phòng phát biểu, em nghe thấy mang máng quen quen nhưng cụ thể là ở đâu thì không nhớ rõ ràng, nhưng phong cách lối nói chuyện của ông ấy rất giống như là tin tức báo ở trên mạng đã từng có đưa tin qua một cuộc hội nghị nào đó, vì vậy em vừa rồi mới lục lại trên mạng, quả nhiên là ba ngày trước, trung ương có mở một cuộc hội nghị học tập, chủ đề là “ bảo trì hình ảnh tốt đẹp nhân cách của đảng viên… ”, bên trong có dính đến một ít về vấn đề tác phong của cán bộ, cũng từa tựa như Ấn trưởng phòng vừa nói không sai biệt lắm, cho nên em mới liên hệ qua bạn bè ở trên tỉnh thoáng một chút, chứng minh là đúng như suy đoán, Ấn trưởng phòng vừa mới đi tham dự cuộc hội nghị đó về.
Đinh Nhị Cẩu nói mặc dù là nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, nhưng Thạch Ái Quốc cùng Đào Thành Quân nghe vào trong lỗ tai, đó lại là một ý vô cùng quan trọng.
Chuyện trung ương họp về đề tài này, bọn họ cũng biết, nhưng chỉ là nhìn tiêu đề, nội dung thì hời hợt không có cẩn thận nghiên cứu qua, cho nên không có nắm bắt được, cho nên vừa rồi khi Ấn trưởng phòng phát biểu thì thật đúng là không biết lần mò đến từ nơi nào.
– Vây cháu có nắm được thông tin về nội dung của buổi họp trung ương không?
Thạch Ái Quốc vội vàng hỏi.
– Vâng ở trên mạng có vì đây cũng là hình thức tuyên truyền, vừa rồi cháu đã in ra một phần, vậy cháu đi lấy nhé?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ừ, nhanh lên mang đến đây.
Thạch Ái Quốc thúc giục nói.
Đào Thành Quân nhìn theo Đinh Nhị Cẩu bước nhanh đi ra, như có điều suy nghĩ gật đầu, Thạch Ái Quốc trong lúc đợi cho Đinh Nhị Cẩu cầm tài liệu vào, cũng không có chú ý tới biểu lộ biến hóa của Đào Thành Quân.
Đinh Nhị Cẩu đem tài liệu đưa cho Thạch Ái Quốc, chính mình vẫn đứng ở một bên, Đào Thành Quân cũng không nói gì, nhìn xem Thạch Ái Quốc đang cẩn thận nghiên cứu tài liệu, khi thì nhíu mày, khi thì hé miệng…
– Còn nữa không vậy? – Đào Thành Quân hỏi.
– Em mới có chuẩn bị một phần, vì cảm thấy lúc này cũng chưa phải cần dùng đến.
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ nói.
– Được rồi, cậu xem qua một chút đi, Trường Sinh ngồi đi.
Thạch Ái Quốc cuối cùng cũng xem xong tài liệu, rồi đưa cho Đào Thành Quân, cũng nhìn ra được, Thạch Ái Quốc rất là cao hứng, khuôn mặt của ông đã bắt đầu chậm rãi giãn ra nhẹ nhỏm…