Phần 76
Nhìn thấy Thạch Ái Quốc và Đào Thành Quân thở dài nhẹ nhỏm, Đinh Nhị Cẩu cũng thở dài ăn theo, tại vì hắn xem ra, chuyện này cũng là một cơ hội mà hắn có thể cùng trưởng phòng cán bộ Tỉnh ủy tiếp xúc thân mật…
– Trường Sinh, hãy nói ra hết suy nghĩ của mình để chúng ta nghe thử xem.
Lần này là Đào Thành Quân nói,
– Um… thư ký trưởng, đúng là em có chút lời nói muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ sợ nói sai.
– Không có việc gì, bí thư sẽ không tức giận đâu, tôi cũng vậy, nghĩ cách như thế nào thì nói tới đó, có sai thì còn chúng ta sẽ chỉnh sửa cho cậu.
– Em cảm thấy, chúng ta nên nể mặt Ấn trưởng phòng, để cho ông ấy được vui vẻ…
– Đợi một chút, nể mặt Ấn trưởng phòng, ý cháu là sao?
Thạch Ái Quốc mở miệng cắt đứt câu nói của đinh Nhị Cẩu.
– Ý cháu đó là, tuy rằng Ấn trưởng phòng không phải là lãnh đạo trên trung ương, nhưng dầu gì gì ông ấy cũng là cán bộ lãnh đạo tỉnh quản chúng ta, ông ấy đã lựa chọn tinh thần theo cuộc họp của trung ương vừa rồi phổ biến cho cán bộ TP Hồ Châu, dù là trên trung ương vẫn chưa có kịp có thông báo chính thức bằng văn kiện, nhưng cháu cảm thấy được chuyện này cũng là sớm hay muộn mà thôi, sẵn dịp Ấn trưởng phòng đề nghị tại TP Hồ Châu, tại sao chúng ta không nắm bắt thời thế, đưa lên làm thí điểm về việc chỉnh đốn tác phong đảng viên tại TP Hồ Châu?
Nếu Đinh Nhị Cẩu nói tới mức độ rỏ ràng như thế, mà hai lãnh đạo này vẫn không hiểu thì hai con người này cũng không cần ở tại TP Hồ Châu làm lãnh đạo rồi, Thạch Ái Quốc cùng Đào Thành Quân là quá lão luyện kinh nghiệm, cho nên khi nghe Đinh Nhị Cẩu nói đến chỗ này, đầu óc của bọn họ bắt đầu hoạt động nhanh nhẹn lên.
– Nói tiếp đi…
Thạch Ái Quốc nói.
– Nếu làm thí điểm, như vậy thì thứ nhất là xem như chúng ta rất tôn trọng nể mặt với Ấn trưởng phòng, thứ hai là dựa vào nội dung của Ấn trưởng phòng phát biểu nhắc nhở trong hội nghị, chúng ta sẽ in và phát hành đến từng cơ quan, ban ngành trong thành phố Hồ Châu để học tập, thứ ba sẽ báo cáo đem cán bộ TP Hồ Châu làm thí điểm, làm như vậy nếu như trong tương lai việc học tập tác phong đảng hoạt động trải rộng ra theo nghị quyết của trung ương, ít nhất thì TP Hồ Châu cũng đã chiếm được tiên cơ, nói không chừng chúng ta tại đây còn sẽ được các lãnh đạo từ nơi khác liên hệ để học kinh nghiệm của đơn vị đi trước, qua đó còn có thể đối với sự phát triển kinh tế của chúng ta có nhiều lợi thế…
Đinh Nhị Cẩu hứng thú nói.
– Ừ… còn gì nữa không?
Thạch Ái Quốc hỏi tiếp.
– Dạ… hết rồi, ý cháu chỉ có bấy nhiêu…
Đinh Nhị Cẩu thành thật nói.
Nếu đem Hồ Châu làm thí điểm, đối với TP Hồ Châu mà nói cũng không có chút nào bị thiệt, mấu chốt là bí thư thành ủy Thạch Ái Quốc đang cần chiến tích, Hồ Châu vừa trải qua cơn lũ lụt, nhiệm vụ trùng kiến rất nặng nề, nhưng nếu muốn trùng kiến thì phải cần số tiền rất lớn, vậy thì tài chính lấy ở đâu ra?
Đương nhiên là của chính phủ xuất ra, một mặt khác còn có trên tỉnh trợ giúp, như vậy thì cũng cần phải có một nhân vật mạnh mẽ thông thạo phất cờ hò reo tranh thủ tài chính từ trên tỉnh…
Cho dù là trùng kiến sau thiên tai bây giờ cũng chưa tốt lắm, hoặc là phát triển kinh tế chậm chạp, nhưng nếu làm tốt vấn đề chính trị chỉnh đốn tác phong đảng viên, thì cũng coi như là đảng ủy TP Hồ Châu không có ngồi không ăn bám.
– Thành Quân, cậu nghĩ sao?
Thạch Ái Quốc nhìn Đào Thành Quân hỏi.
– Bí thư, em cảm thấy Trường Sinh với đề nghị này rất tốt, nếu chuyện này chúng ta làm tốt, ít nhất cũng có thể thay đổi được vấn đề tác phong cán bộ TP Hồ Châu của chúng ta, hiện giờ, quần chúng đang có ý kiến rất nhiều về sự không hài lòng, nhân cơ hội này chỉnh đốn cán bộ lại một chút, dân chúng nhất định sẽ đồng thuận, em thấy là có thể được.
– Ừ, nếu thư ký trưởng đã nói như vậy nói, vậy đêm nay tôi sẽ gặp Ấn trưởng phòng, thăm dò xem ý kiến của ông ta như thế nào.
– Bí thư, Trường Sinh đối với chuyện này suy tính rất toàn diện, em đề nghị nếu như sau này cần phải thành lập một tiểu tổ chỉ đạo về tác phong đảng viên, Trường Sinh nhất định phải tham gia.
– Không… không, thư ký trưởng, em chỉ là nói càn, chứ đảm đương không nổi trách nhiệm trọng trách như vậy, em sẽ theo lời của thư ký trưởng chỉ huy, làm thư ký phục vụ tốt là được rồi, đây mới là bổn phận của em.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng từ chối nói.
Thạch Ái Quốc nhìn Đinh Nhị Cẩu, cười cười, không có ý kiến gì, đã có Đào Thành Quân dùng lời nói khích lệ, ông cũng không cần phải nói thêm nữa, đây là nghệ thuật làm lãnh đạo.
Vẫn là quán cơm dân dã ngày trước, Đinh Nhị Cẩu đang ngồi cùng Giang Bình Qúy, nhưng hoàn cảnh lúc này của hai người thì hoàn toàn bất đồng, Đinh Nhị Cẩu đã trở thành thư ký của bí thư thành ủy, thân phận đã khác trước, số người tâng bốc lấy lòng hắn nhiều hơn, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn theo lời hẹn đến quán cơm bình thường này, chính điều này làm cho Giang Bình Qúy thấy cảm động.
Bây giờ ngồi ngẩm lại, y cảm thấy mình lúc trước rất ngây thơ, Tưởng Văn Sơn không giúp được gì cho y, thì làm gì mà Thạch Ái Quốc lại giúp cơ chứ? Nói thật, trên quan trường những việc hứa hẹn này nọ, suy cho cùng thì chỉ dựa vào lương tâm của mỗi người mà thôi, lúc trước Thạch Ái Quốc đáp ứng sẽ để cho mình làm chủ nhiệm khu đang phát triển công nghệ, nhưng bây giờ Thạch Ái Quốc đã là bí thư thành ủy, nếu như ông ta không còn quan tâm đến chuyện này, thì y cũng không có biện pháp nào, chẳng lẽ mình dám nói to ra cho mọi ngươi biết ấy ư, nếu như Tưởng Văn Sơn biết được, không cần ai khác, chỉ là mình Tưởng Hải Dương cũng đủ để lột da y rồi.
Chuyện như thế này y cũng không có khả năng đên gặp Thạch Ái Quốc chất vấn, cho nên tối chung kẻ cầm chìa khóa vẫn chính là Đinh Nhị Cẩu, cho nên khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, thi Giang Bình Qúy biết, lựa chọn ban đầu của mình là đúng chư không có sai, cho dù là Đinh Nhị Cẩu cuối cùng cũng không thể giúp y thực hiện được vị trí chủ nhiệm khu đang phát triển công nghệ, nhưng ít nhất thì Đinh Nhị Cẩu vẫn là người tốt, hắn không có giống như người khác ăn xong thì quẹt mỏ.