Phần 77
– Anh Giang… thật xin lỗi, lãnh đạo buổi tối có chút việc trao đổi, cho nên em mới đến trễ.
– Không sao, anh đã từng làm thư ký, nên cũng biết sự vất vả, chúng ta làm gì mà có thời gian cho riêng mình, gặp phải lãnh đạo sinh hoạt theo quy luật thì còn có thể tạm đỡ, chúng ta còn có thể đi làm bình thường, chứ đụng phải lãnh đạo có công tác sinh hoạt không theo quy luật, thì chúng ta đây liền thảm rồi.
– Ha ha, đúng là chỉ có anh mới hiểu hết, nhưng mà cũng may là anh đã đã thoát ly được khổ ải rồi…
– Ai… đúng vậy, có khổ có vui, chỉ là cậu không biết, thời gian gần đây sinh hoạt của anh hoàn toàn bị phá vỡ sau thói quen sinh hoạt tập quán mười mấy năm qua, anh chưa từng có rảnh rỗi qua như vậy, nói thật, rảnh rỗi an tĩnh đến mức anh muốn phát điên lên.
Giang Bình Qúy cũng là đã công tác thâm niên hơn mười năm làm quan rồi, nhưng bây giờ trước mặt Đinh Nhị Cẩu buông lời nói ảo nào như thế, cũng thật sự là làm khó cho hắn.
Đinh Nhị Cẩu biết rõ ý tứ trong lời nói của Giang Bình Qúy, nhưng việc này bây giờ hắn đâu có thể thao túng được, hiện tại Thạch Ái Quốc vừa mới lên làm bí thư thành ủy, nếu như nhanh như vậy liền đề bạt Giang Bình Qúy đến khu đang phát triển công nghệ làm chủ nhiệm, thì bên ngoài chỉ sợ sự bàn tán của mọi người là không thiếu, cho nên về chuyện này, lúc trước mọi người suy tính không lường trước được.
Đảng uỷ là quản lý cán bộ, không sai, nhưng tình huống bây giờ lại mới tới một tân chủ tịch, trước đó lại là thư ký của bí thư Tỉnh ủy, thì có thể nhìn thấy, vi6 chủ tịch thành phố mới này có mạnh mẽ bối cảnh như vậy, cho nên Thạch Ái Quốc đâu có dễ dàng ngay bây giờ có thể khống chế được người của ban thường ủy, dưới góc độ Đinh Nhị Cẩu xem xét, đây là một quá trình phức tạp chứ không đơn giản…
Ngay cả lúc Tưởng Văn Sơn cường thế, trong ban thường ủy cũng còn có người cùng ông ta đối nghịch, ví dụ như Cổ Thanh Sơn chưa bao giờ khuất phục qua.
Thạch Ái Quốc thì không tính là cường thế, đã vậy còn đối mặt với một phó bí thư kiêm chủ tịch thành phố Để Khôn Thành, thì cũng hiểu vấn để của Thạch Ái Quốc hiện nay cũng gặp khó khăn như thế nào…
– Người anh em, anh biết cậu đang bận rộn, cũng biết là bí thư Thạch thời gian này cũng rất bề bộn, nhưng hiện giờ anh vẫn còn mang danh là phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy, anh thật là vô cùng ngượng đấy, cậu xem có thể chuyển lời cho bí thư Thạch, sắp xếp anh ra ngoài công tác, chỉ cần không có mặt đến văn phòng đảng ủy thành phố làm, có được không vậy?
Giang Bình Qúy rót rượu cho Đinh Nhị Cẩu, rất chân thành nói ra.
Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa quán, đêm nay trong quán hầu như không có có khách, không biết là do cậu em vợ của Giang Bình Qúy sắp xếp hay là bình thường quán ít người như vậy.
– Anh Giang… chuyện này hơi phiền toái, tuy đến nay em cũng chưa có chính thức đề cập qua với bí thư Thạch về chuyện của anh, nhưng chính bí thư Thạch cũng biết được nếu bây giờ sắp xếp cho anh đi đến khu phát triển công nghệ thì không hợp thời, không nói đâu xa, bí thư Tương khi biết được sẽ nghi ngờ anh ngay lập tức, chuyện này đối với anh cũng không tốt dù là ông ta không còn ở đây.
Đinh Nhị Cẩu đi thẳng vào vấn đề nói.
– Đúng vậy, chuyện này anh cũng đã có cân nhắc qua, bây giờ thì không thích hợp, nhưng chỉ cần giúp cho anh chút chuyện là được, sắp xếp anh đến bất cứ bộ phận hay cơ quan nào bên ngoài làm cũng được, nếu bí thư Thạch khi nào có thời gian, em cứ báo qua ý của anh là như vậy, cậu xem… vấn đề này có thể được không?
Giang Bình Qúy bình tĩnh nói, xem ra hiện tại chuyện đến khu phát triển công nghệ trong lòng đã không còn chắc chắn nữa rồi.
– Chuyện này không thành vấn đề, em sẽ mau chóng an bài, tuy rằng mục tiêu lúc trước của chúng ta không có đạt thành như ý muốn, nhưng tác dụng của anh thì bí thư Thạch đương nhiên là biết đến, cho nên trước khi em báo cho bí thư Thạch, tốt nhất là anh phải biết mình muốn công tác ở đâu, em đoán chừng bí thư Thạch sẽ hỏi qua ý kiến của anh, vậy anh nói đi?
– Ừ, anh đang thăm dò đây, nào cạn chén rượu này, cám ơn cậu đã không quên anh, đúng là anh đã không nhìn lầm người.
Giang Bình Qúy ngửa cổ một hơi hết sạch chén rượu.
– Anh Giang, nhưng em cũng nói trước cho anh biết, hiện tại mặc dù bí thư Thạch là người đứng đầu, nhưng từng người trong ban thường ủy có suy nghĩ như thế nào, thì cũng không được biết, cho nên nếu anh có sẵn mối quan hệ với ai trong ban thường ủy, cố gắng tranh thủ cho được sự đồng tình, miễn cho đến lúc bí thư Thạch đưa ra chuyện điều anh nhận công tác mới, không có ai hưởng ứng, lúc đó cũng thì rất là lúng túng, huống chi còn tân chủ tịch mới đến là nhân vật như thế nào thì cũng còn chưa nhận định được…
– Ừ, anh cũng nhìn ra, vị chủ tịch mới này thật giả khó lường, cũng chưa chắc gì là người tốt đâu.
Giang Bình Qúy nhỏ giọng nói.
– Nào đâu chỉ là một tân chủ tịch thật giả khó lường, như em bây giờ mang tiếng là thư ký của bí thư là người đứng đầu thành phố, nhưng cũng có thể là giả, trong nháy mắt nếu xảy ra chuyện, cho dù em cũng muốn làm thư ký thêm vài năm cũng khó mà an ổn, cũng như tình hình của anh bây giờ vậy, càng lên cao tầng, thì nguy hiểm càng nhiều, thật giả khó phân.
– Đúng vậy… cậu nói làm anh cũng xúc động lây khi nghỉ đến tình cảnh của mình…
Giang Bình Qúy tràn đầy cảm xúc nói.
– Vâng… một đời vua một đời thần, ai cũng không thể ngoại lệ được.
– À… anh đang nghe lời đồn lãnh đạo cũ Trọng Hải của cậu sắp được đề bạt lên làm cục trưởng cục tài chính, vậy vị trí trống của Trọng Hải ở Hồ khu đã có quyết định chưa?
Giang Bình Qúy đột nhiên dời đi chủ đề xem ra mục đích hôm nay bám chặt lấy Đinh Nhị Cẩu cho bằng được.
…
Tối nay bí thư Thạch Aí Quốc đến gặp Ấn Thiên Hoa ở nhà khách của thành phố, sau khi Thạch Aí Quốc ra về thì Trọng Hải vẫn còn ở cùng Ấn Thiên Hoa, lúc này vẫn chưa có trở về.
– Trọng Hải ngồi đi, lãnh đạo này của cháu tâm tư cũng nhanh nhẹn đấy, đưa ra một vấn đề mà chú không cách nào từ chối được, đối với sự kiện này cháu thấy thế nào?
Ấn Thiên Hoa nhìn thoáng qua Trọng Hải hỏi.
– Ai, nói như thế nào đây nhỉ, bí thư Thạch là một người rất giỏi về tận dụng cơ hội, từ lúc cháu đến TP Hồ Châu, cùng với những lời đồn đãi, bí thư Thạch so với Tưởng Văn Sơn giỏi hơn rất nhiều về việc lợi dụng các vấn đề chung quanh mình, ví dụ như đêm nay chủ động nói lên về vấn đề chỉnh đốn tác phong đảng viên để làm thí điểm cho TP Hồ Châu, đúng là nhìn trúng tâm tư của chú ah.
– Đúng vậy xem ra không phải là Thạch Aí Quốc có đầu óc nhạy bén, mà chính là bên cạnh ông ta có quân sư giỏi về việc nắm lấy cơ hội, buổi sáng chú vừa mới phát biểu về phương diện này, thì buổi tối có thể tới đưa ra đề nghị, hơn nữa việc chú đi Bắc Kinh họp không có bao nhiêu người biết rõ, đúng là quân sư đó không đơn giản.
Ấn Thiên Hoa có chút ngạc nhiên nói ra.
– Chú à… dù sao đây cũng là chuyện tốt, sao cháu có cảm giác chú lại không cao hứng vậy?
– À… từ khi chú của cháu bị điều đi, dường như là mọi việc đã vượt ngoài tầm tay chứ không còn như ý định ban đầu nữa rồi, cho nên ở trên tỉnh đã có ít người cùng phe phái chúng ta bắt đầu lục đục trong nội bộ rồi, đã có người vùi đầu vào trong ngực của kẻ, đây là chuyện không có cách nào để giữ lại được, lại càng cho thấy rỏ chính là không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn, cho nên chú đang lo lắng một thời gian nữa trôi qua, những gì mà chú của cháu lưu lại trên tỉnh sẽ tan tác không còn gì nữa.