Phần 82
– Được rồi, không nói thì thôi, cũng không cần nghe nữa.
Nói xong, nàng nện bước chân đi thẳng về đến vào phòng của mình không có cho Đinh Nhị Cẩu có cơ hội gì giải thích.
Cổ Hiểu Manh vừa vào phòng, lập tức núp ở phía sau cánh cửa, nhìn từ mắt mèo ra ngoài, hai người mướn hai căn phòng của là đối diện chính giữa là hành lang lối đi, nàng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đứng trước cửa phòng nàng một chút, sau đó quay đầu về phòng hắn mở cửa ra, cửa cũng không có khóa lại, nhưng nàng cũng không nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu ở bên trong đang làm gì, nhìn một hồi không có có bất kỳ phát hiện gì, lúc này nàng mới lộ vẻ tức giận đóng lại mắt mèo trên cửa.
…
– Cái gì? Đêm nay con không về? Ở đâu vậy? Cùng với ai một chỗ? Còn tiểu Đinh đâu rồi?
Nằm thoải mái trên mặt cái giường lớn, Cổ Hiểu Manh gọi điện thoại cho mẹ của mình, nhưng Dương Hiểu khi nghe Cổ Hiểu Manh nói đêm nay không có về ngủ, cô liền liên hệ về kinh nghiệm lần đầu tiên của mình bị mất trinh cũng cùng là tình huống vào một đêm cũng không có về nhà ngủ giống như thế này, cho nên vội vàng hỏi cho thật rõ ràng.
– Mẹ à… con lớn rồi, hắn vẫn đang cùng đi với con mà, hôm nay tên tiểu tử này giúp con một đại ân, mẹ biết không… chính là việc thương lượng giá bản thiết kế, thiếu chút nữa là con đồng ý với giá mười lăm vạn rồi, nhưng tên tiểu tử này lại giúp con bán được tới tám mươi vạn. Mẹ… mai mốt con trở trở về sẽ dẫn mẹ đi du lịch, đã nhiều năm qua, con không thấy ba dẫn mẹ đi đâu cả…
– Đợi một chút, con nói cái gì, tám mươi vạn? Đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
Dương Hiểu nghe xong, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe được nhiều tiền như vậy, cho nên hỏi lại Hiểu Manh.
– Há, là như vầy…
– Ai ui… mẹ đã nói rồi, thằng nhỏ này vừa có gan lại có phúc, hay là mẹ liều mạng cái tấm mặt mo này nói gả con cho hắn…
– Ai ai… mẹ… nói cái gì đó, bộ mẹ cảm thấy con không lấy được chồng sao? Mẹ thấy hắn tốt như vậy, thì mẹ lấy hắn đi a…
– Nha đầu chết tiệt kia, nói nhăng cuội gì đấy, trở về mẹ xé nát miệng của con.
Dương Hiểu tức giận.
– Thôi… thôi không nói nữa, con sẽ liên lạc mẹ lại sau…
– Các con bây giờ đang ở đâu vậy?
– Khu du lịch suối nước nóng này, con cũng không biết đây là địa phương nào nữa, đợi lát nữa con đi tắm rửa suối nước nóng, ngày mai còn trượt tuyết, chơi cũng vui, mai mốt con rủ ba mẹ đến đây chơi.
– Cùng ai thế? Tiểu Đinh đâu này?
– Tiểu Đinh… tiểu Đinh, con đương nhiên là đi cùng, nếu không thì làm sao con dám tới nơi này, thôi không nói chuyện nữa.
– Được rồi… chú ý an toàn, nhớ gọi điện thoại lại cho mẹ.
Dương Hiểu vừa nghe con gái mình cùng Đinh Nhị Cẩu ở cùng một chỗ, trong lòng của cô cũng bớt lo lắng, lại suy nghĩ, hay là không tìm cơ hội nói chuyện cùng lão Cố, tác hợp Cổ Hiểu Manh cùng với đứa con nuôi này cũng không có cái gì trở ngại về đạo đức.
Cũng có thể là do chuyện ngày hôm nay làm cho người hưng phấn, cho nên tuy là cảm giác rất mệt, nhưng nằm ở trên giường Cổ Hiểu Manh vẫn ngủ không được, vì vậy nàng lại đứng dậy lại đến phía sau cửa, mở lên mắt mèo nhìn qua cửa đối diện, cửa đã đóng lại, nàng rất tò mò không biết Đinh Nhị Cẩu hiện tại đang làm gì trong đó.
Cổ Hiểu Manh liền đi qua để nhìn xem đối phương trong phòng đang làm gì, cửa không khóa, nên đẩy vào.
– Em đang nhìn cái gì đó?
Lúc Cổ Hiểu Manh đi vào trong phòng của Đinh Nhị Cẩu, thì thấy Đinh Nhị Cẩu đang núp đằng sau tấm màn cửa sổ hướng ra phía ngoài đang xem cái gì đó.
– Um… không cần hỏi, em vừa nhìn thấy người quen, chỉ là chưa có xác định rỏ ràng thôi.
– Ai vậy?
Cổ Hiểu Manh cũng giống Đinh Nhị Cẩu vậy, nàng lén lút đi tới ở sau bức màn, tựa như là gián điệp, vì để cho Cổ Hiểu Manh cũng nhìn thấy, Đinh Nhị Cẩu đem Cổ Hiểu Manh đẩy về phía trước, do như vậy nên Cổ Hiểu Manh giờ thì đứng ở trước ngực Đinh Nhị Cẩu, hắn đưa tay qua giữ chắc một góc màn cửa sổ, để cho Cổ Hiểu Manh hướng ra phía ngoài nhìn xem.
– Chị có trông thấy người đàn bà mặc áo khoác màu đỏ không?
– Ừ, nhìn thấy… em biết cô ta à?
– Không biết… nhưng em lại biết người đàn ông đang đi bên cạnh cô ấy, nhưng ông ta đưa lưng về phía em, mới vừa rồi nhìn sơ qua khuôn mặt, làm em giật cả mình…
– Em sợ cái gì chứ? Ông ta là ai vậy?
Cổ Hiểu Manh nghe Đinh Nhị Cẩu nói làm nàng cũng bị dọa, trong lòng của nàng bắt đầu lo lắng, nàng sợ gặp lại đám người của Tưởng Hải Dương kia.
– Vừa rồi khuôn mặt lướt qua quá nhanh, nhưng em nhìn thấy rất giống là tân chủ tịch Để Khôn Thành.
– Hừ… Để Khôn Thành thì sao? Ông ta đến đây thì được, còn em đến không được sao?
– Ai dà… không phải là chuyện như vậy, nếu như ông ta không biết em thì nói làm gì, mấu chốt là ông ta cũng nhận ra mặt em, với lại em là thư ký của bí thư Thạch, thư ký của bí thư cùng chủ tịch ở cùng nhau tại một nơi hoang vắng như thế này, chị nghĩ thử xem, cho là trùng hợp sao? Bí thư Thạch thì không biết, nhưng nếu để cho chủ tịch phát hiện ra em cũng ở đây, thì ông ta sẽ suy nghĩ như thế nào? Em đến đây để giám thị ông ta sao?
– Không thể nào như thế, ai mà tâm lý u ám vậy à?
Cổ Hiểu Manh cố chấp nói.
– Sao lại không? Em nói cho chị biết, nghĩ như thế cũng chưa tính là u ám, còn một điều nữa, người đàn bà kia là ai mới là mấu chốt, nếu như là vợ của ông ta, vậy thì còn không sao, nhưng nếu không phải thì sao? Nếu cho chủ tịch biết được em cũng có mặt ở đây, có phải là để trong lòng ông ta một cây gai khi cảm thấy em biết được chuyện riêng tư của ông ta, cho dù là em có câm như hến đi nữa, có phải là ông ta sẽ có cảm giác là em nắm được đằng cán, tùy thời lúc nào cũng có thể bị hại phải không?