Phần 83
– Ui… vậy làm sao bây giờ, chúng ta bây giờ rời khỏi nơi đây?
Cổ Hiểu Manh hỏi.
– Đi ngay bây giờ? Đây chẳng phải là quá lợi cho chị rồi, hôm nay tất cả tại đây chi tiêu phí đều coi như là của chị bỏ ra đấy, khó khăn mới tìm được chỗ tốt như vậy, dù nói gì cũng không thể không công vứt bỏ cái cơ hội này a.
Đinh Nhị Cẩu cười gian nói.
– Ai… em đúng là có tật xấu, chính em có tiền nhiều như vậy, còn chị mới có chút tiền ấy thì tính là gì, đáng giá chi em tiếc rẻ sao? Tiền này là do chị thức bao nhiêu đêm để suy nghĩ thiết kế ra, chị còn có ý định mua căn phòng để sau này lấy chồng đây.
Cổ Hiểu Manh trợn mắt nói với Đinh Nhị Cẩu.
– Không phải chứ, có chút tiền ấy mua phòng ốc thì chị còn lại bao nhiêu? Ưm… thôi coi như là xong rồi, tiền ở đây cứ tính cho em, nhưng em nhờ chị cho một chuyện, coi như lần này em mời chị đấy…
– Chuyện gì?
– Chị chịu khó đi xuống bên dưới, dùng di động chụp khuôn mặt người đàn ông kia, để em xem lại có phải là Để Khôn Thành hay không, nhớ kỹ phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện.
– Tại sao em không tự mình đi? Trước giờ chị chưa từng có trải qua việc như thế này, vạn nhất bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
– Thì chị cứ cầm sẵn điện thoại di động, giả bộ như là đang đi quay phim phong cảnh, lén quay một chút về phía ông ta là được, cũng không cần chụp ảnh.
– Chị không đi… chị cũng chẳng có thèm quản đến chuyện khỉ gió này, chúng ta đến đây chơi thì mặc kệ gặp ai, còn nhỡ gặp mặt thì tính sau, như vậy mới cho thấy chúng ta đúng là không phải đang theo dõi ông ta, có đúng hay không, bây giờ em muốn là xác định là ông ta, nếu như xui rủi gặp mặt phải, phản ứng của em đã biết trước rồi thì nhất định là tương đối trấn định, biểu hiện như vậy thì còn đáng nghi ngờ hơn, Để Khôn Thành là người thế nào, liếc qua là có thể nhìn thấu chúng ta rồi…
Cổ Hiểu Manh vì không muốn đi, nên nàng tìm ra một đống lý do.
– Ừ, chị nói cũng có đạo lý. À… tối hôm qua chị dùng dầu gội đầu gì mà đến giờ còn thơm như vậy…
Không biết tự lúc nào một bàn tay của Đinh Nhị Cẩu đã để bên dưới gò mu của Cổ Hiểu Manh bên ngoài cái váy, còn cái mũi của hắn đang sâu đậm hít vào trên mái tóc của nàng, vô cùng say mê ngửi lấy mùi hương tóc nàng.
Cổ Hiểu Manh không có lên tiếng, nhưng ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện thằng Đinh Nhị Cẩu này thật sự là quá phận, rõ ràng là đang đem cái mũi của hắn sát tới cái cổ của mình, một tay thì để bên dưới khu vực mẫn cảm của nàng, nàng không dám do dự thân cận với hắn lần nữa, vạn nhất mình cầm giữ không được, rất có thể sẽ có chuyện xảy ra, rồi sau này mình phải hối hận.
Lặng lẽ Cổ Hiểu Manh nhấc một bàn chân lên, lúc này mới hung hãn dùng sức đạp mạnh gót chân giày của nàng xuống trên mặt giày chân của hắn, chỉ nghe thấy Đinh Nhị Cẩu hét thảm một tiếng rôi buông lỏng Cổ Hiểu Manh ra.
– Nói thật đi, hôm nay đến cùng có mưu đồ gì, gạt chị di dã ngoại đến một nơi hoang vắng như vậy, đã sớm tính trước rồi phải không?
…
Mười phút sau, Cổ Hiểu Manh cũng chưa có trở về gian phòng của mình, mà vẫn tiếp tục còn ở trong phòng của Đinh Nhị Cẩu, nhưng hào khí dường như là khá quái dị.
– Chị à nói oan cho em quá vậy, em đến tỉnh thành là cũng do chị gọi tới, tới nơi này cũng là do chị đồng ý, như thế nào cho tới bây giờ bỗng dưng em trở thành kẻ mưu đồ làm loạn cơ chứ?
Tình huống hiện tại là cửa phòng của Đinh Nhị Cẩu đã đóng kín lại, hơn nữa còn khóa trái, nhưng vị trí và của Cổ Hiểu Manh và Đinh Nhị Cẩu có chút bất bình đẳng, Cổ Hiểu Manh thì ngồi ở trên giường, Đinh Nhị Cẩu lại ngồi bệt ở trên tấm thảm trải sàn nhà, giày mới vừa cởi ra, hai tay đang không ngừng văn vê trên mu bàn chân.
– Đinh Trường Sinh, hôm nay không có người khác, chúng ta có thể nói chút chuyện riêng tư?
Cổ Hiểu Manh cười tủm tỉm nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
– Được rồi… đừng nói là nói chuyện riêng tư, chuyện gì cũng có thể được, tại vì em cũng chẳng có bí mật gì cả.
– Thật sự?
– Đương nhiên là thật sự, lừa chị em… là con chó…
– Vậy em có yêu thích chị không?
Cổ Hiểu Manh đây là lần đầu tiên dũng cảm và rất nghiêm túc, khi hỏi câu này, nàng không rời khỏi rời ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu.
– Yêu thích… rất là yêu thích… chị à… em…
– Khi nào thì bắt đầu yêu thích, nói cho chị biết coi?
Lúc mới bắt đầu hỏi thì Cổ Hiểu Manh thấp thỏm không yên, nhưng bây giờ thì nàng đang cao hứng, nàng cũng biết là chính mình có lẽ cũng là ưa thích, bằng không thì vừa rồi lúc ở trong tầng hần cũng sẽ không để cho hắn hôn đến mức như vậy…
Nói thật, lúc hắn cứu nàng tại hiện trường lúc bị bắt cóc, nàng cũng không có quá để ý kẻ cứu mình là ai, nhưng về sau ngẫm lại, chẳng biết hắn là cái dạng gì nữa trời, dù có cố chết sống mà nàng cũng suy nghĩ không ra, hết lần này tới lần khác lại gặp được hắn, mà hắn hiện tại lại trở thành em nuôi của nàng, tất cả mọi chuyện giống như số mệnh.
Hắn lần lượt giúp nàng, rồi hai lần cứu nàng, thời gian dần trôi qua, nàng không còn khó chịu với hắn, trái lại còn coi hắn như là người bảo vệ cho mình, còn ngày hôm nay, hắn lại trở thành thần tài của nàng.
– Đã lâu rồi… em cũng quên mất từ lúc nào…
Đinh Nhị Cẩu lúc này cũng đem bít tất cỡi ra, I mu bàn chân của hắn, nơi bị gót giày Cổ Hiểu Manh đạp trúng đã bắt đầu sưng lên.
– Có đau lắm không?
Cổ Hiểu Manh không có so đo câu trả lời của hắn chẳng có hợp với tâm ý của mình, nàng vừa chú ý tới mu chân của Đinh Nhị Cẩu có một dấu vết cỡ đồng tiền xu bị tím xanh, đó chính là gót giày cao gót của nàng để lại.
– Đau chứ… bầm tím như thế này sao mà không đau, chị à… em và chị đâu có cừu oán gì a, đạp chân sao ác như vậy.
Đinh Nhị Cẩu bất mãn than thở nói.
– Ai cho em ôm chị mà không thành thật, đã vậy bàn tay còn đùa nghịch lưu manh.
Cổ Hiểu Manh mặt đỏ lên nói.
Đinh Nhị Cẩu vừa muốn nói nhăng nói cuội, thì Cổ Hiểu Manh đã bước xuống giường, đi đến trước mặt hắn, ngồi chồm hổm trên mặt đất, thò tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị sưng bầm, giờ khắc này, bởi vì nàng vẫn đang còn mặc bộ váy áo từ hồi sáng, nên khi hai cái đùi ngọc tuyết trắng hơi hở, chính giữa háng là cái quần lót màu trắng bao vây phía dưới, cái âm hộ bị ép phồng cao có vẻ đặc biệt đầy đặn tựa như cái bánh bao thịt, khiến cho trong ánh mắt Đinh Nhị Cẩu không khỏi hơn ra vài phần lửa nóng, bên trong cái quần lót mỏng là một mảng lớn đen thui lông mu, với khoảng cách thật gần, hắn tinh tường thấy rõ, ngay cả vết loang của dịch nhờn tiết ra ở dưới đáy quần lúc hôn nhau trong tầng hầm xe, giờ đã khô lại với màu sắc hơi sẩm hơn trên nền vải trắng cũng lồ lộ ra ở bên ngoài.
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy mình quả thật là cực sướng rồi, vừa rồi ăn một cước kia của nàng cũng là quá đáng giá không tiếc.