Phần 85
Với Cổ Hiểu Manh thì mới vừa rồi hai người mới tiến hành một lần ve vuốt âu yếm, cơn động dục của nàng vẫn chưa lắng xuống, giờ phút này nàng ngồi ở bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, lấy tay khoát nước, thỉnh thoảng còn hướng về phía Đinh Nhị Cẩu té nước…
– Vừa rồi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Chị không tin đến lúc như vậy mà em còn nhịn được, hay là sợ chị gài bẫy em phải không?
– Chị à… đừng có nhắc lại chuyện này được không? Em hiện tại cũng đang lo lắng lắm, chị nhắc lại thì em càng lo hơn…
– Hừ… em còn nói là lo lắng à? Em chỉ mới thấy lo lắng, nhưng có cảm nhận cđược chị bị em làm như vậy vừa rồi là một sự sỉ nhục không?
– Chuyện quái lạ vừa rồi xảy ra là em không có cố tình, chị cũng biết làm một người đàn ông, bị như vậy cũng rất là mất mặt mà…
– Vậy em nói cho chị biết, đến cùng vừa rồi em đang suy nghĩ đến chuyện gì?
– Không có suy nghĩ gì hết, tự nhiên là… không được.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
– Thật sao? Vậy còn bây giờ thì sao?
Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu vừa muốn giải thích thêm, thì Cổ Hiểu Manh xoay người ngồi vào trong lòng Đinh Nhị Cẩu, mà tư thế của nàng chuyển hóa thành hai chân giang rộng ra, trong nước vòng tại bên hông của Đinh Nhị Cẩu, lúc này chẳng khác gì để cây dương vật của hắn chỉa thẳng vào bên dưới âm hộ của nàng ma sát lấy, mặc dù vẫn còn có cái quần lót che chắn.
– Chị làm cái gì vậy, đây là công cộng nơi, chúng ta…
Lời nói của hắn đã bị bờ môi Cổ Hiểu Manh chặn lại…
Đã như vậy thì Đinh Nhị Cẩu cũng không cần nói tiếp, hắn ôm chặt lấy thân thể. Đầy đặn mềm mại thân thể của nàng yêu thích không buông tay, trên khuôn mặt của Cổ Hiểu Manh lúc này tràn đầy tình ý, thần thái cực kỳ mê người điểm.
Đinh Nhị Cẩu đâu phải là thái giám, hắn chẳng qua là cố kỵ quá nhiều chuyện về nàng, cho nên mới dừng cương trước bờ vực, vốn về chuyện nam nữ thì hắn cũng không có kiên định gì, lại bị Cổ Hiểu Manh chủ động trêu đùa, lập tức đã mất đi bất kỳ ý nghĩ lo sợ gì…
Cổ Hiểu Manh thẹn thùng quyến rũ nhìn hắn, Đinh Nhị Cẩu cũng ẩn ý đưa tình mà nhìn Cổ Hiểu Manh, bốn mắt nhìn nhau, trong thoáng chốc Đinh Nhị Cẩu tại dưới suối nước nóng chuyển nhích người, đem Cổ Hiểu Manh dồn đến đứng dựa bên cạnh tảng đá ven bờ suối…
Đinh Nhị Cẩu tim đập nhanh hơn, cúi đầu hướng về đôi môi đỏ mọng tươi của nàng hôn lên, đôi môi mềm mại làm cho lòng người lãng đãng, hắn đói khát le lưỡi vào khoang miệng nàng tìm kiếm mút lấy, Cổ Hiểu Manh mặc kệ lưỡi hắn xâm nhập tiến quân thần tốc, nàng chỉ có thể thở gấp tùy ý đầu lưỡi Đinh Nhị Cẩu càn rỡ liếm láp từng mỗi ngóc ngách trong miệng mình.
Vừa rồi là lạt mềm buộc chặt, giờ khắc này đúng là theo ý của nàng mong muốn, Cổ Hiểu Manh bây giờ thì không còn căng thẳng và ngượng ngùng nữa, nàng chìm đắm tại ở bên trong nụ hôn nồng nhiệt triền miên của đôi nam nữ say đắm bên nhau, chiếc lưỡi thơm tho của nàng còn duỗi ra cùng đầu lưỡi thật Đinh Nhị Cẩu chặt quấn quit cùng một chỗ, bàn tay như ngọc trắng quấn lên cái cổ tráng kiện Đinh Nhị Cẩu, thân thể đã không còn chút sức lực nào nóng rực vô cùng.
Cổ Hiểu Manh đầu óc choáng váng rồi, nàng cảm thấy toàn bộ thế giới này đã đã đi xa, chỉ còn lại người đứa em nuôi đang cường hành chiếm cứ môi lưỡi của mình, đem đến cho nàng bao nhiêu là khoái hoạt hạnh phúc…
Đôi bầu vú săn tròn kề sát tại trước ngực Đinh Nhị Cẩu, lý trí nàng dần dần mơ hồ, trong nội tâm mọi lễ giáo trói buộc lâu nay tan rã theo cái mùi riêng biệt nồng nặc nam tính của cơ thể từng cơn đánh úp lại, vừa mới lạ lại chờ mong, là xấu hổ hay là vui, đã không còn phân rõ, cái loại cảm giác này kích động đến toàn thân của nàng hừng hực dục hỏa đã thành lửa cháy lan ra toàn bộ đồng cỏ rồi…
Đinh Nhị Cẩu đặt lên nụ hôn nóng bỏng kéo dài vừa xong, hai tay cũng không rỗi rãnh, cánh tay phải duỗi xuống, cách cái quần lót vuốt ve véo nhẹ trên cái mông rắn chắc co dãn, thỉnh thoảng ưỡn ẹo thân thể đè ép ma sát cây dương vật sớm đã cứng rắn giơ cao chà xát trên cái gò mu của nàng.
Đinh Nhị Cẩu sau mấy lộ công kích đến, Cổ Hiểu Manh toàn thân phát run vặn vẹo, há mồm thở dốc, ánh mắt mờ dần trên mặt, biểu lộ vẻ mê loạn phóng lãng, loại ánh mắt này so với thuốc kích dục thì có hiệu quả hơn nhiều, Đinh Nhị Cẩu bị châm ngòi dục diễm đốt người, muốn ngừng mà không được, chẳng biết lúc nào, hắn đã ngồi thấp xuống vén một bên đường viền cái quần lót của nàng qua một bên lộ ra cái khe thịt âm hộ…
Khi cái miệng của Đinh Nhị Cẩu vừa áp lên đám lông tơ đen nhánh, đầu lưỡi vừa đưa đến liếm mút dịch nhờn tiết ra chung quanh cửa miệng âm đạo, như bị chạm điện, cái âm hộ của nàng hẩy lên từng cơn run rẩy.
Hình như là tất cả mọi chuyện đã nước chảy thành sông, khi Đinh Nhị Cẩu đứng dậy cởi cái quần lót của nàng ra thì chẳng hề có điều ngăn cản lại bọn họ nữa ở bên trong cái nơi khu vực che chắn riêng tư này.
Nhưng ngoại trừ chỉ có hai người đang hoạt động bú mút vuốt ve, thì bên ngoài không hợp thời truyền tới tiếng bước chân, có tiếng người xì xầm nói chuyện của một đôi nam nữ.
– Lại làm sao vậy?
Cảm giác được Đinh Nhị Cẩu lại lần nữa ngừng lại, Cổ Hiểu Manh khẩn trương hỏi, đúng lúc này bàn tay của nàng đã đưa vào trong quần lót Đinh Nhị Cẩu, mò tới cây dương vật kia, cái vật của hắn với quy mô to lớn vừa làm cho nàng kinh hỉ vừa làm cho nàng hoảng hốt, chỉ là nàng không hiểu vì sao, khi bàn tay nàng vừa chạm vào một chốc, thì nó đã cấp tốc mềm nhũn nằm trong tay của nàng.
– Xuỵt… đừng có lên tiếng, hình như bên ngoài là tiếng nói của chủ tịch Để Khôn Thành.
Đinh Nhị Cẩu để sát miệng mình bên tai Cổ Hiểu Manh nói.
Quả nhiên, tiếng nói chuyện theo tiếng bước chân càng thêm tới gần.
– Chồng à… anh đã quen thuộc TP Hồ Châu chưa?
Một giọng đàn bà hỏi.
– Cũng tạm thời, chỉ là làm chủ tịch tại đây rất là mệt mỏi.
Người đàn ông nói.
Câu đối thoại này làm cho Đinh Nhị Cẩu và Cổ Hiểu Manh đều tỉnh táo lại, đúng vậy, chính là Để Khôn Thành cho dù Cổ Hiểu Manh biết giọng nói của ông ta, Nhưng câu nói làm chủ tịch Hồ Châu… thì còn có thể là ai khác nữa?
– Đúng là ông ta, xem ra người đàn bà kia là vợ của Để Khôn Thành chứ?
Cổ Hiểu Manh nhỏ giọng nói.
– Cũng chưa biết chắc, không thể chỉ dựa vào vào một câu gọi là chồng thì là có thể nhận định được bọn họ là vợ chồng, nhân tình cũng có thể gọi là như vậy.
Đinh Nhị Cẩu lắc đầu nhỏ giọng nói, trong lòng cầu nguyện bọn họ đi nhanh lên.
Nhưng lại không như ý mong muốn, Để Khôn Thành lại đặt thuê nơi che chắn suối nước nóng ngay tại bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, tuy rằng chính giữa có cái vách ngăn, nhưng không có cách âm được, bây giờ muốn làm tiếp cái gì cũng không được rồi, nếu như tiếp tục tắm rửa ở đây, vạn nhất đôi vợ chồng người ta nói chuyện riêng hoặc là có chuyện gì bí mật, chính mình tình cờ nghe được cũng không phải là chuyện tốt, cho nên khi hai người Để Khôn Thành vào trong xuống nước, hắn quyết đoán đi ra khỏi lên bờ cho chắc.
– Trở về phòng ngủ một giấc thật ngon đi, khi có cơm tối em đánh thức chị dậy, nghe nói đêm nay nơi này có tiệc BBQ tối, đến lúc đó em dẫn chị đi chơi.
Đinh Nhị Cẩu nói, đây coi như là đền bù tổn thất cho Cổ Hiểu Manh sau hai lần bị ngắt quãng vào lúc nàng đang cần cái đồ vật ấy cắm vào thân thể nhất.
Thật ra nếu bây giờ hai người muốn giao hoan thì cũng được, nhưng hiện tại bây giờ chả ai còn hứng thú nữa rồi rồi, vì vậy ai nấy trở về phòng của mình.
…
– Sao vậy? Lần đầu dẫn em đi ra chơi sao không thấy vui gì hết vậy, đúng là không có lương tâm, lúc trước kia khi anh còn làm thư ký, thì không có thời gian riêng của mình, còn bây giờ thì tốt rồi, anh đã làm chủ tịch thành phố, tại sao vẫn mang tâm sự nặng nề thế nhỉ?
Chân Lục Trúc ôm một cái cánh tay của Để Khôn Thành, nàng cạ cạ đôi bầu vú căng mọng chín muồi về phía thân thể Để Khôn Thành, nàng thừa hiểu, đây là tử huyệt ma quỷ của người đàn ông.
– Không có gì, vấn đề là anh còn đang suy nghĩ về chiếc xe kia…
– Chiếc xe kia chỉ là một chiếc xe thôi mà? Cho là xe của TP Hồ Châu đi nữa, thì cũng đâu biết của ai đâu rồi, anh sợ cái gì vậy? Chúng ta là có giấy tờ hôn thú, đâu phải là lén lúc đến đây vụng trộm ngoại tình đâu, xem anh bị dọa sợ đến xanh mặt kìa…
– Ha ha, ừ… em nói cũng phải, đúng rồi… em có mang theo giấy tờ hôn thú không vậy?
– Phì… anh cho là thời buổi này là niên đại nào vậy hả? Không mang theo giấy hôn thú thì không có thì nam nữ không được cùng đi chung ra ngoài à?
– Ừ… um… là do anh quá lo xa rồi, nhưng đây là chuyện chẳng đặng đừng, mặc dù chúng ta là đôi vợ chồng hợp pháp, nhưng nếu để cho người có ý gây chuyện thấy được, thì người ta sẽ nói chủ tịch mới này vừa mới về thành phố, đã mang vợ đến nơi suối nước nóng sang trọng này ăn chơi rồi, Lục Trúc chuyện bên ngoài xã hội so với trong quân đội của em thì phức tạp hơn nhiều.
– Thôi đi anh ơi… anh cho rằng trong quân đội đơn giản hơn, đừng có nằm mơ, chỉ sợ là đen tối còn hơn đấy.
– Ha ha, thôi không nhắc đến chuyện này nữa, à… anh có nghe là Chu Hồng Kỳ đã đến công tác ở TP Hồ Châu, em cho cô ấy giúp đỡ tra ra tông tích chiếc xe này là của ai giùm anh, nêu không làm rõ ràng chuyện này thì anh tâm thần bất an a.
Để Khôn Thành vẫn không bỏ xuống được chuyện này, tại vì nơi này cách Hồ Châu khá xa, thế thì tại sao lại có bảng số xe của TP Hồ Châu đâu này?
– Có chút chuyện nhỏ này mà cũng tìm Hồng Kỳ hỗ trợ, anh không sợ cô ấy chuyện cười anh sao?
– Không có việc gì, cô ấy là bạn bè thân của em, nên anh tín nhiệm cô ấy.
Để Khôn Thành nói.
Chân Lục Trúc bất đắc dĩ, lên bờ cầm điện thoại di động gọi cho Chu Hồng Kỳ.
– Này cậu đi làm hay đang ở nhà vậy?
Nghe qua thì có thể cũng hiểu được quan hệ của hai người đến trình độ nào…
– Ồ, phu nhân chủ tịch thành phố, làm gì mà rảnh rỗi gọi điện thoại cho tớ vậy, dạo này lu bu bu đầy đầu, muốn ở nhà cũng không có thời gian đây, hiện giờ đang tại chạy xe trên đường đây này.
Chu Hồng Kỳ giọng nói rất lớn, Để Khôn Thành cũng có thể nghe được.
– Sao vậy… vào cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi à?
Chân Lục Trúc cau mày hỏi.
– Đừng nói nữa, trên đường trong thành phố xảy ra mấy sự cố, kẹt xe giống như cái chợ tự phát, có chuyện gì sao? Nếu không có việc gì thì tớ treo máy nhé.
Chu Hồng Kỳ nói.
– Tớ…
Chân Lục Trúc cũng cảm nhận được Chu Hồng Kỳ đang bận rộn như vậy, cũng là ngại nói, nhưng nhìn thấy chồng mình đang đứng nhìn, nên đành phải nói, ai bảo hắn là chồng của mình chứ.
– Ai da… có việc gì thì cứ nói…
Chu Hồng Kỳ nghe xong liền đã hiểu, Chân Lục Trúc nhất định là có chuyện tìm mình, thời gian trước chính mình cũng đang thiếu nàng một món nợ ân tình, vì vậy kiên nhẫn hỏi.
– Đúng vậy, hôm nay lúc còn ở trên tỉnh thành, có chiếc xe chạy chạm vào xe của tớ, nhưng lại chạy luôn, tớ cũng không có báo cảnh sát, nhưng có nhớ đến bảng số xe, cậu giúp tớ điều tra một chút, xem có thể tìm được người lái xe là ai, bảng số xe của TP Hồ Châu.
Thật là dám vuốt râu hùm rồi, dám đụng vào xe của chị tớ, nhắn tin bảng số xe qua điện thoại di động của tớ, tớ sẽ cho người điều tra.
Chu Hồng Kỳ nói lớn, bên ngoài khắp nơi đều là tiếng kèn của xe ô tô.
– Xem ra Hồng Kỳ rất vội vàng, em nói rồi đó…
– Ừ, nếu trên cục công an thành phố thì tra ra rất nhanh, hiện giờ ở tại đây anh chỉ có một mình, ngay cả một trợ thủ cũng không có, cục công an rất là trọng yếu, lúc nào em rảnh đến gặp Chu Hồng Kỳ nói chuyện một chút, bây giờ cô ấy được phân công làm phó cục trưởng quản lý bộ phận hình sự, chức quyền rất lớn, nếu có thể cùng đứng với anh chúng một chiến tuyến, thì anh thuận tay hơn rất nhiều…
Để Khôn Thành rất bất đắc dĩ nói.