Phần 88
– Đinh Nhị Cẩu tên tiểu tử này thoạt nhìn không tệ lắm, em trước giờ chưa từng gặp qua người đàn ông nào mà nói chuyện sáng khoái, chuyện gì cũng xem nhẹ nhàng như mây bay như vậy, hoàn toàn không giống như là một người bên trong thể chế chính phủ, có phải hắn thật đúng là thư ký của bí thư thành phố?
Sau khi trở lại phòng, Chân Lục Trúc vừa giúp Để Khôn Thành cởi áo vừa nói.
– Nhưng trên thực tế thất đúng là như vậy.
– Do đó mới thấy cũng lạ, chẳng lẽ bí thư cũng là con người như vậy?
– Theo anh được biết thì ông ta lại hoàn toàn ngược lại, cũng đừng nên chỉ nhìn bề ngoài của một người, tên tiểu tử này thoạt nhìn thì thấy hào phóng không bị trói buộc, thật sự hắn là người rất có tâm nhãn đấy, em suy nghĩ đi, ở cái địa phương này gặp chúng ta, hắn còn biểu hiện ung dung như vậy, còn dám mời anh uống rượu, điều này nói lên điều gì? Đã nói rõ hắn sớm biết chúng ta ở chỗ này, đương nhiên, không phải là vì theo dõi chúng ta mà tới đây, có thể là bọn họ tới trước đấy, nhưng khi hắn biết chúng ta ở chỗ này, rõ ràng cũng không có gì mà e ngại, vậy thì chứng minh rất rõ một vấn đề…
– Nói rõ về cái gì?
Chân Lục Trúc không hiểu, nàng không thấy có xảy ra vấn đề gì cả, nhưng nghe chồng mình vừa nói như thế, thấy khắp nơi đều ẩn giấu mục đích không thể cho người khác biết, khiến người ta cảm thấy sợ sởn hết cả gai ốc.
– Vấn đề này nói lên hắn không có e ngại anh, hoặc là nói thẳng là không sợ giáp mặt anh, cũng không sợ anh thấy được hắn và con gái của Cổ Thanh Sơn ở cùng một chỗ…
– Thôi đi anh ơi… chẳng hiểu những người làm quan của các anh cả ngày đang suy nghĩ cái gì nữa, chút chuyện nhỏ này vậy mà cũng làm cho anh trầm tư suy đoán đủ chuyện như vậy, em thấy vô cùng mệt mỏi.
Chân Lục Trúc thoáng cái buông thỏng nằm lên giường.
– Anh đi theo An bí thư đã hơn mười năm, thường thấy rất rỏ chuyện từ trên xuống dưới, thường thấy có những người thăng chức rất nhanh, cũng thường gặp những người sa cơ đi tù, những chuyện như thế này mà không cân nhắc đến thì cũng đừng có làm chính trị, bằng không mà nói đến cuối cùng thì chết không có chỗ chôn, ngay cả cặn bã cũng không còn chừa lại miếng nào.
Nói xong Để Khôn Thành đứng dậy đi tắm rửa.
…
Vừa rạng sáng hôm sau, Đinh Nhị Cẩu còn chưa có rời giường, thì nhận được tin nhắn ngắn của Để Khôn Thành gởi tới, nói là bọn họ đi trước, chúc hắn ở lại chơi vui vẻ.
Đinh Nhị Cẩu giật mình bò dậy, vội vàng mặc lên áo khoác chạy về phía làng cổng lớn của làng du lịch, nhìn thấy một chiếc xe con theo từ bãi đỗ xe chạy ra, Đinh Nhị Cẩu vội vàng vẩy tay tạm biệt, chiếc xe con hơi chậm lại rồi nhanh chóng rời đi.
– Tiểu tử này đúng là thú vị, chỉ một tin nhắn ngắn, cũng có thể làm cho hắn chạy tới cổng để tiễn đưa anh.
Chân Lục Trúc vừa lái xe vừa nói.
– Đó là hắn biết làm người, tối hôm qua chính em cũng nghe hắn nói về sự khốn khó của hắn trước kia, chắc em cũng biết rõ, nếu một người đã từng như thế, mà bây giờ đạt được uy tín như ngày hôm nay, thì sau này sẽ như thế nào?
– Nhất định là hắn sẽ rất quý trọng bản thân mình, tuyệt đối không thể để cho lập lại một lần như quá khứ trước kia.
– Cho nên, hắn sẽ trở nên mẫn cảm, tự xem uy tín của mình như tính mạng, nhưng đó là anh nói với người binh thường, còn đối với Đinh Trường Sinh thì lại hoàn toàn khác biệt.
– Khác biệt cái gì?
– Em vẫn chưa nhìn ra sao? Bởi vì hắn biết rõ, uy tin danh dự ngày hôm nay hắn đạt được là vì bản thân cường đại, nếu bản thân không cường đại mạnh mẽ, cho dù là không muốn mất đi uy tín danh dự, có đôi khi là bất lực đấy, hắn đã từng phải thiếu ăn, đã từng làm tên ăn mày, cho nên có thể nói hắn là người hiểu nhất khi mất đi sự tôn nghiêm danh dự là cái tư vị gì, anh mặc dù không biết hắn đã thay đổi như thế nào mà đạt được đến như ngày hôm nay, nhưng chắc chắn sự thay đổi của hắn nhất định rất đặc sắc, bởi vì hắn biết nắm bắt được từng cơ hội một, cho nên mới có trong thời gian ngắn mà đã có được vị trí như ngày hôm nay.
– Vậy là trên người hắn nhất định có rất nhiều câu chuyện…
Chân Lục Trúc cười cười nói.
– Chắc chắn… vì thế tại sao có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng mà Thạch Ái Quốc không cần, mà lại dùng đến Đinh Nhị Cẩu một kẻ chưa có tốt nghiệp, nếu hắn không có có chỗ hơn người thì làm sao mà được trọng dụng?
Để Khôn Thành phát hiện ra mình cũng bắt đầu đối với Đinh Nhị Cẩu cảm thấy có hứng thú mà ngay cả Chân Lục Trúc cũng vậy.
…
Đinh Nhị Cẩu cùng với Cổ Hiểu Manh về tới Hồ Châu vào chiều tối cùng ngày.
– Chị vào nhà đi, em còn có việc phải xử lý.
– Chị bất kể, mẹ chị lại liên tục muốn em cùng một chỗ trở về ăn cơm, mẹ còn nói em thích ăn nhất là sườn xào chua ngọt nên đã chuẩn bị làm sẵn cho em ăn đấy.
– Chị giúp em giải thích vơi mẹ nuôi một câu…
– Chị không nói, bây giờ có vào nhà không?
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ đành phải đi theo vào nhà, nghe được sau lưng tiếng bước chân của hắn, Cổ Hiểu Manh khóe miệng cong lên mỉm cười.
– Ai ôi! Trở về nhà rồi đấy à… Mẹ vừa định gọi điện thoại đây này, mau vào, ở bên ngoài lạnh không?
Dương Hiểu mở cửa thì thây con gái mình trở lại, cao hứng lui về phía sau thì vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩ, nụ cười trên mặt càng thêm tươi.
– Com muốn chết cóng, đã vậy trong xe hắn còn hút thuốc, con ghét cái mùi thuốc nên mở cửa sổ xe, mẹ thử nghĩ xem như thế mà không lạnh sao?
Bước vào nhà Cổ Hiểu Manh liền phàn nàn nói.
– Ha ha…
Đinh Nhị Cẩu chỉ có thể là cười ngây ngô cầu tài, vừa mới vào nhà thì thấy Cổ Thanh Sơn đang có ở nhà, còn phá lệ đứng lên đến trước cửa, đây chính là một cử chỉ từ trước đến giờ trừ phi có lãnh đạo hoặc là đồng nghiệp của ông đến, bình thường thì không ông rời khỏi ghế sa lon, đây chỉ là vấn đề cá tính, cho nên lần này Đinh Nhị Cẩu cảm thấy rất kinh ngạc.
– Xú tiểu tử, tại sao không mang bọn ta cùng đi, mẹ nuôi con ở đã càu nhàu suốt, làm phiền chết cha nuôi rồi.
Cổ Thanh Sơn phá lệ pha trò vui đùa, bởi vì theo lời của Dương Hiểu thuật lại cho ông toàn bộ chuyện thương lượng đã trải qua vừa rồi ở trên tỉnh của Đinh Nhị Cẩu và Cổ Hiểu Manh, ông lại lần nữa cảm thán tên tiểu tử này, là hạng người gì mà có nhiều phúc khí như vậy.
– Cha nuôi, cũng không phải là con không muốn dẫn mọi người cùng đi, chỉ là chị Hiểu Manh không chịu, việc này không có liên quan gì đến con, chị ấy bây giờ là bà chủ có tiền, con chỉ là một tài xế lái xe.
Đinh Nhị Cẩu cũng mỉm cười giỡn nói.
– Chết này Nhị Cẩu, nói hươu nói vượn, xem chị không…
Vừa nói Cổ Hiểu Manh vừa xông lên nắm lấy lổ tai của Đinh Nhị Cẩu, nhưng lại bị Cổ Thanh Sơn giật lại tay áo nàng, để cho hắn núp ở mặt sau ghế sô pha.
– Tốt rồi tốt rồi, không lộn xộn nữa, ăn cơm đi.
– Mẹ nuôi, để con giúp mẹ xới cơm.
– Không cần, đã sắp xếp xong rồi, chỉ chờ các con về ăn, nhanh nhanh kể lại cho mẹ nghe qua chuyện vừa rồi…