Phần 9
– Vâng.. cháu cũng đã từng khuyên qua, nhưng gần đây chú Hổ tính tình không thật được tốt lắm, chú lý khi nào có thời gian rãnh khuyên chú Hổ một chút giùm cháu đi, cháu có cảm giác gần đây rất nhiều việc đều làm gấp rút, cháu lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
– Được rồi, để qua mấy ngày nữa, có thời gian tôi ghé qua. À… còn chuyện Tiểu Mễ, ở bên kia đã mua một chiếc xe, đêm qua có nói chuyện với tôi, thoạt nhìn thì dường như cuộc sống ở bên kia rất hài lòng.
– Uả… Tiểu Mễ mua xe rồi à? Sao lại không nói với cháu, để cháu gửi ít tiền đi qua, Tiểu Mễ lúc nào cũng khách sáo với cháu..
Triệu Cương đầu óc rất là bén nhạy, Lý Pháp Thụy vừa mới nói ra, là y biết đối phương đã muốn cái gì, nếu Đinh Nhị Cẩu thấy qua một màn này, hắn nhất định sẽ tự nhủ bản thân, tốt nhất hãy rời xa Triệu Cương này, cố gắng đừng có dính dáng vào chuyện gì liên quan đến Triệu Cương.
Thật xa cũng đã thấy người của cục hải quan chống buôn lậu cục mặc đồng phục vây quanh 3 chiếc xe hàng lớn, còn người đứng cạnh trên xe chính nhân viên của tập đoàn Vệ Hoàng, song phương cứ như vậy giằng co.
– Lý cục trưởng, ông cũng tới đây sao?
Dương Đại Niên nhận ra là Lý Pháp Thụy, hắn đang chờ Triệu Cương gọi người đến, nhưng lại không ngờ người của tập đoàn Vệ Hoàng đưa tới lại là Lý Pháp Thụy, vì thế làm cho Dương Đại Niên có chút lúng túng không biết làm sao rồi.
Từ lâu nay công tác của hải quan đều phải cần bên công an phối hợp, giữa hắn và Lý Pháp Thụy không chỉ là một lần giao tế, hắn có cảm giác con người của Lý Pháp Thụy vẫn là chính trực đấy, lẽ ra sẽ không có liên hệ gì với tập đoàn Vệ Hoàng mới phải chứ..
– Tôi nhận được thông báo của lãnh đạo thành phố, nói là đường cao tốc bị chặn, cho nên đến đây để xem chuyện gì xảy ra.
Lý Pháp Thụy cau mày, bộ dạng như là đến để giải quyết việc chung.
– Lý cục trưởng, không phải chúng tôi muốn chặn xe đường cao tốc, là do người của tập đoàn Vệ Hoàng không hợp tác dàn xe tràn lan ngay đường rẽ vào đường cao tốc, chúng tôi đến đây để khai triển công việc, có người tố cáo tập đoàn Vệ Hoàng buôn lậu linh kiện ô tô, công tác của chúng ta thì ai cũng có quy tắc riêng phải không?
Dương Đại Niên không mềm, không cứng đáp trả Lý Pháp Thụy.
– Mấy người có nghe chưa? Nói như thế nào đây?
Lý Pháp Thụy xoay người hỏi Triệu Cương nói.
– Lý cục trưởng, Dương cục trưởng, tôi thật sự là không biết là ai muốn hãm hại chúng tôi, mọi người cũng biết, tập đoàn Vệ Hoàng là xí nghiệp tư doanh lớn nhất ở TP Hồ Châu, cho nên người ganh ghét có không ít, tôi dám khẳng định, lần này là bị hãm hại, đây là vu oan cho tập đoàn Vệ Hoàng.
– Vu oan hay không vu oan không phải là do cậu nói, cứ để sự thật định đoạt, nhưng là vì bất cứ lý do gì, cũng không thể chặn ngay ngã rẽ vào đường cao tốc như thế này, đây là hành vi mà tập đoàn Vệ Hoàng phải chịu trách nhiệm, Triệu Cương, ngay lập tức đem các xe chạy trở lại đầu đường, để cho các đồng chí hải quan kiểm tra..
Lý Pháp Thụy giận dữ.
Triệu Cương rất là biết phối hợp, cứng cổ không nhượng bộ, Dương Đại Niên nhìn qua tất cả, hắn quả thật có chút mơ hồ, nhìn qua những người này đúng là đang diễn trò, nhưng làm cho mình có cảm giác như là chuyện thật, mới sáng sớm đã bị lãnh đạo kêu, ra lệnh phải nhanh đi đến ngã rẽ đường vào cao tốc, đến lúc đó mới biết được là vì chặn đường các chiếc xe của tập đoàn Vệ Hoàng, ngay cả Dương Đại Niên cũng cảm thấy kinh ngạc, lâu nay tập đoàn Vệ Hoàng và bên hải quan luôn luôn có quan hệ tốt, nhưng tại sao lần này lại phải ra tay? Lãnh đạo đã ra mệnh lệnh rỏ ràng, bất luận ai tới can thiệp cũng vậy, đều phải kiểm tra bên trong xe hàng.
– Dù nói gì đi nữa, người của tôi cũng sẽ kiểm tra hàng, có được chưa?
Lý Pháp Thụy mặt lạnh lùng nói.
Triệu Cương cũng biết nên dừng ở đâu, nên khoát tay áo, những chiếc xe lục tục rời khỏi đường cao tốc, nhưng ngừng lại mé dưới con đường giao nhau, chờ xe cảnh sát và xe hải quan chạy đến.
Nhìn Dương Đại Niên muốn đến xé niêm phong, Triệu Cương bước lên trước chặn lại.
– Dương cục trưởng, tập đoàn Vệ Hoàng tại Hồ Châu cũng có mặt mũi, với lại tập đoàn Vệ Hoàng chưa từng có hề vi phạm pháp luật, lần này Dương cục trưởng, đột ngột đến đòi kiểm tra thì kiểm tra sao? Ông không lo lắng hậu quả sao?
– Hậu quả? Hậu quả gì, cậu định uy hiếp nhân viên đang phá án sao?
Dương Đại Niên sắc mặt không tốt hỏi lại.
– Tôi không uy hiếp ai cả, chỉ là điều này tập đoàn Vệ Hoàng sẽ bị ảnh hưởng đến uy tín, nếu hình Dương cục trưởng kiểm tra lục soát đúng thật là tập đoàn Vệ Hoàng là buôn lậu phiến, thì chúng tôi không còn lời nào để nói, chấp nhận bị phạt, và chịu trách nhiệm trước pháp luật cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu Dương cục trưởng tìm không có cái gì liên quan đến buôn lậu thì làm sao bây giờ? Ai cho chúng tôi một cái công đạo?
– Đó không phải phạm vi chức trách của tôi, tôi chỉ phụ trách việc kiểm tra, nếu cậu có bất mãn, có thể cứ đến cục hải quan khiếu nại, bây giờ thì tránh ra, đừng có gây trở ngại việc chấp pháp.
Dương Đại Niên ôn hoà nói.
Triệu Cương mặt âm trầm không nói thêm, nhưng nhìn qua rất miển cưỡng, bỗng nhiên Dương Đại Niên có cảm giác trong lòng không chắc lắm, xe vận tải này rốt cuộc có chứa hàng lậu như lãnh đạo đã nói hay không? Chuyện đến nước non này, không còn đường lui nữa, chẳng những người của tập đoàn Vệ Hoàng ở đây, mà còn có trưởng cục công an Lý Pháp Thụy, nếu như bây giờ bỏ qua kiểm tra, thì sau này người của tập đoàn Vệ Hoàng sẽ càng thêm kiêu ngạo, còn cục Hải Quan ở thành phố Hồ Châu thì còn mặt mũi nào để chấp pháp.
– Kiểm tra.
Dương Đại Niên vẫy tay, nhân viên hải quan cầm cái kìm bấm niêm phong, cửa thùng đựng hàng mở ra, đồ đạc bên trong nhìn rỏ không xót cái gì.
Nhưng Dương Đại Niên sắc mặt biến đổi trở nên dị thường khó coi, đồ vật bên trong rất nhiều, nhưng không phải là linh kiện ô tô mà Dương Đại Niên muốn truy tìm, mà đó là những khung máy bơm nước loại to, Hồ Châu là một thành phố sông hồ dầy đặc, máy bơm nước dung để trừ úng là rất bình thường, cho nên hầu như nhà nào cũng đều có máy bơm nước, tại TP Hồ Châu nhà máy sản xuất máy bơm nước lớn nhất lại chính là tập đoàn Vệ Hoàng.
Những thùng hang trên 3 chiếc xe toàn đều bộ mở ra, không có ngoại lệ tất cả đều là khung máy máy bơm nước, sắc mặt của Dương Đại Niên âm trầm tới cực điểm.
– Lão Dương, như thế nào đây? Có tìm thấy cái gì chưa vậy?
Đúng lúc này Lý Pháp Thụy bước tới hỏi.
Dương Đại Niên lắc đầu, rất là uể oải, một câu cũng không có nói.
– Lão Dương, không phải là tôi nói lão, công việc của lão cũng giống như là chúng tôi không khác lắm, đều là chấp pháp thực thi pháp luật, nhưng trước khi chấp pháp thì phải có được chứng cớ, bây giờ dân chúng nắm rất rỏ về pháp luật, nếu gây chuyện không tốt, một khi bị đưa tin lên trên mạng, đến lúc đó rất khó mà trả lời, bây giờ tôi thấy ở đây cũng không còn có chuyện gì, tôi đi trước nhé..
Lý Pháp Thụy nói xong, xoay người ly khai rời khỏi.
– Dương cục trưởng, chuẩn bị đi sao?
Triệu Cương nhìn Dương Đại Niên sắc mặt đang tái xanh hỏi.
– Hừ.. tôi không đi, ở lại đây đi chung với cậu à?
Dương Đại Niên không vui nói.
– Tôi muốn bên cục Hải Quan phải trả lời thỏa đáng cho tập đoàn Vệ Hoàng về vấn đề này, Dương cục trưởng thấy sao?
Triệu Cương chế nhạo nhìn Dương Đại Niên hỏi.
Nhìn thái độ của Triệu Cương, Dương Đại Niên dường như có điều ngộ ra, chính mình chỉ là một trong quân cờ nhỏ trong cục Hải Quan, nhưng dàn dựng là ai? Chẳng lẽ là lãnh đạo mình, khả năng không lớn, lúc đó lãnh đạo nói mà cắn răng nghiến lợi, không giống như là giả vờ, ngẩm nghĩ lại chính Dương Đại Niên cũng có chút mơ hồ chẳng hiểu gì cả.
Nhìn thấy đường cao tốc đã thông thoáng, Đinh Nhị Cẩu tiếp tục hành trình, tuy rằng cảm giác bực bội những không biết nói với ai, nhưng chính điều này cũng phản ánh một vấn đề, bộ máy nhà nước của TP Hồ Châu vẫn chưa phải hoàn toàn bị bất lực, ít nhất vẫn có người chưa bị tập đoàn Vệ Hoàng mua chuộc, nhưng có người muốn đối phó với tập đoàn Vệ Hoàng, đó là ai chứ? Tương Hải Dương sao?