Phần 89
– Cha nuôi, lần này đi chơi đến khu du lịch vui lắm, khi nào có dịp con sẽ mang theo cha, mẹ nuôi cùng đi chơi ngâm suối nước nóng đối với thân thể rất tốt, lưu thông điều hòa máu, đối với người già thì ai bị phong thấp cũng có tác dụng rất tốt.
Đinh Nhị Cẩu đề nghị.
– Được a, có thời gian thì con cứ mang theo mẹ nuôi cùng đi chơi đi, cha trong thời gian này chắc sẽ là bề bộn rất nhiều việc, thứ nhất là sắp đến cuối năm, cũng là đến lúc điều chỉnh cán bộ, thứ hai bí thư mới tiền nhiệm, cũng muốn điều chỉnh lại cán bộ, nhìn ra ý tứ của Thạch Aí Quốc là cũng dựa vào vài người tin tưởng của ông ta.
– Ha ha, việc này không có quan hệ gì với con, đúng rồi, mà hình như đến cuối năm vào lúc điều chỉnh cán bộ, cho có nhận lễ không vậy?
– Thu lễ? Con cho rằng điều chỉnh cán bộ chính là vì để mà thu lễ à? Tư tưởng của con sao vậy? Con đã là cấp cán bộ phó cục rồi, ngay cả điểm giác ngộ này cũng không hiểu sao?
Cổ Thanh Sơn cau mày nói ra.
– Không phải, con chỉ hỏi đùa một chút thôi. À… cha nuôi, lần này đi đến trong khu du lịch ở trong núi chơi, cha đoán xem con gặp được người nào?
– Làm sao cha đoán ra được…
– Con gặp được chủ tịch Để Khôn Thành, ông ta cùng lão vợ cũng đi du lịch khu suối nước nóng, cha thấy có bất ngờ hay không?
– Để khôn Thành? Làm sao lại trùng hợp như vậy? Hắn có phát hiện con không?
Cố Thanh Sơn Tướng buông bát cơm hỏi.
– Dạ có gặp, nhưng ông ta rất cảnh giác, trước đó khi phát hiện tại bãi đỗ xe có bảng số xe TP Hồ Châu, liền nhờ Chu Hồng Kỳ kiểm tra lai lịch chiếc xe này, thoáng cái liền biết xe này do con lấy đi, còn gặp nhau ở quán nướng, con còn mời ông ta uống rượu…
– Ừ, hắn không có phản ứng gì chứ?
– Khục… việc này… có phản ứng hay không thì con cũng không nhìn ra, dù con cũng có cảm giác là không có vấn đề gì, vừa rạng sáng ngày hôm sau thì ông ta đã rời đi.
– Ai chà… TP Hồ Châu chỉ sợ là so với trước kia càng thêm rối loạn, trước kia thì Tưởng Văn Sơn cường thế, còn có thể đè ép được những phe phái khác, còn bây giờ thì Thạch Ái Quốc uy tín vẫn chưa có đủ…
Cổ Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
– Đúng rồi cha nuôi, con có nghe nói là trên tỉnh định đưa cha lên làm phó phó bí thư phải không?
– Con lấy tin tức này từ đâu vậy?
Cổ Thanh Sơn mặt bình thản hỏi.
– Khắp nơi đều có ời đồn, từ người nào nói thì con cũng không nhớ rõ.
Đinh Nhị Cẩu lơ là nói ra.
– Tin tức này của con không chính xác rồi, chọn lựa người làm phó bí thư về cơ bản đã xác định được, con cũng nghĩ không đến là ai sao?
Cổ Thanh Sơn nói xong lại lần nữa cầm lên bát cơm, biểu lộ đây là chuyện bình thường, nhưng Đinh Nhị Cẩu biết rõ, ông nhất định là không hài lòng.
Tuy phó bí thư cũng là cán bộ cấp phó sở, nhưng nếu xếp hạng thì là người thứ ba chỉ đứng sau bí thư và chủ tịch, tại vì ở thành phố với tư cách là trưởng phòng tổ chức cán bộ, mặc dù là quản lý chung cán bộ, nhưng đối với bất kỳ muốn đưa một cán bộ nào lên chức, Cổ Thanh Sơn chỉ là có quyền đề nghị, chứ không có quyền quyết định, mà có rất nhiều cán bộ khi ông muốn đưa lên cũng không có quyền tự quyết, về vấn này đã làm cho Cổ Thanh Sơn rất là phiền muộn, nhưng nếu kiêm luôn chức vụ phó bí thư thì đối với việc sử dụng cán bộ sẽ có lực ảnh hưởng thuận tiện khác hẳn với đơn thuần chỉ làm trưởng phòng tổ chức cán bộ.
– Hì… con thuộc loại tiểu nhân vật thì làm sao có thể biết rõ là ai? Cha nuôi, là ai tới vậy?
– Tin tức đáng tin là là phó bí thư của TP Bạch Sơn được điều tới, chắc còn biết ai rồi chứ?
Cổ Thanh Sơn chậm rãi nói.
– La Bàn Hạ?
– Đúng… chính là hắn, nghe nói An bí thư rất coi trọng ông ta, trước kia La Bàn Hạ có mối quan hệ khá tốt với An bí thư, lần này không biết có phải là có mục đích làm giảm quyền lực của Thạch Ái Quốc, hay là… về vấn đề khác, chuyện này rất khó nói a…
– Con người này cũng xem như là chính phái, có lẽ không có vấn đề gì đâu, nhưng nếu theo lời cha nuôi nói như vậy, chỉ sợ Thạch bí thư cũng sẽ không dễ chịu lắm đâu.
– Như thế nào? Con đối với người này có nhận thức sao?
– Con đã từng tiếp xúc qua, lúc ông ta còn làm bí thư kỷ ủy của TP Bạch Sơn, xuống điều tra và giải quyết vụ án của bí thư Trịnh Minh Đường ở huyện Hải Dương, từ lúc đó về sau con cũng chưa có liên lạc qua.
– Há, nếu như quan hệ chỉ bình thường như vậy thì còn dễ tính, trong lòng không nên đeo quá nhiều gánh nặng, nếu con có quan hệ tốt với La Bàn Hạ thì con sẽ phiền toái đấy, một mặt là Thạch Ái Quốc bên này, một mặt là quan hệ bên kia, như vậy thì công việc của con rất khó làm, nhất là với tư cách thư ký, lại càng khó làm hơn.
Cổ Thanh Sơn lo lắng nói ra.
– Làm thư ký cứ như thế này, hay là năm sau con xin xuống dưới địa phương công tác cho lành.
– Hừ… con mới làm thư ký trong một thời ngắn nhất mà đi đâu được?
– Kỳ thật làm thư ký rất mệt cha ạ, có một số chuyện con muốn làm, chứ không muốn cứ chen vào những việc phức tạp chồng chéo như thế này, cứ bị bó tay bó chân…
– Con hiểu được vậy cũng tốt, làm thư ký thì phải làm nhiều nói ít, về chuyện này thì với tính tình của con làm không được, vì con quá sống động, linh hoạt…
– Con cũng biết thế, đúng ra thì con tự chính mình cũng không thích làm thư ký, nhưng khổ nỗi, các lãnh đạo hết lần này tới lần khác đều chọn con làm thư ký.
– Con cứ làm tốt công việc hiện tại đi, đúng ra thì Thạch Ái Quốc không biết có thể ở tại TP Hồ Châu được bao lâu thời gian, đến lúc đó con thừa cơ tìm cớ đi là được.
– Uả… ông ta sẽ không đi nhanh như thế chứ?
Đinh Nhị Cẩu chấn động, không biết vì sao lãnh đạo nào của mình cũng có đoạn đường đi chính trị đều ngắn như vậy.
– Lúc nào thì Thạch Ái Quốc đi thì cha vẫn còn chưa xác định, nhưng khi nghe tin La Bàn Hạ sẽ đến, thì cha liền có cảm giác đó, tuy cha cùng La Bàn Hạ người này không có quen thuộc, nhưng ít nhiều gì cũng biết một chút, người này xuất thân từ bên kinh tế, như vậy thì thấy trên tỉnh đã có ý đồ rõ ràng rồi, Thạch Ái Quốc không là một nhân vật trọng tâm để sử dụng, nhưng nếu trong thời gian ngắn mà điều đi cả hai lãnh đạo đầu ngành của thành phố Hồ Châu là không thực tế, có thể nói Thạch Ái Quốc lên làm bí thư cũng là vì tình thế bất đắc dĩ của tỉnh.
– Vâng, con biết La Bàn Hạ trước giờ vẫn muốn làm kinh tế, nhưng do trong tỉnh không biết xuất phát vì điều gì, sắp xếp không đúng chuyên ngành, lại đưa qua làm bí thư Ban kỷ luật thanh tra, những năm qua La Bàn Hạ cũng rất phiền lòng…
– Cho nên hắn do đã chờ nhiều năm như vậy, cơ hội bây giờ rốt cuộc đã tới, rồi hãy chờ xem, ông ta đến thành phố này khẳng định không phải là vì cân đối quyền lực đơn giản như vậy, mà đó là chuẩn bị tiếp nhận chức bí thư hoặc là chủ tịch thành phố…
Cổ Thanh Sơn nhổ một bãi nước bọt, bực bội nói.
– Vậy thì theo ý cha nuôi, con nên làm cái gì bây giờ?
– Trong lúc này tạm thời không có chuyện của con, con cứ làm cho tốt trách nhiệm thư ký, không nên cùng La Bàn Hạ đi lại thân cận quá, nếu như khả năng, thì đừng để cho Thạch Ái Quốc biết rõ con và La Bàn Hạ có mối quan hệ, cứ giả bộ làm chưa từng có xảy ra chuyện gì, từ từ mà chờ đợi cơ hội a.
– Vâng… con hiểu được.
Đinh Nhị Cẩu cũng đành chỉ có thể tiếp nhận cái kết quả bất đắc dĩ này.