Phần 95
Vào lúc này, có lẽ chỉ Đinh Nhị Cẩu là có thể giúp cho cô, cho nên sau khi do dự băn khoăn, Trịnh Hiểu Ngãi cũng đành phải gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu bắt máy thì giọng nói của hắn lại lạnh như băng.
– Có thể cho chị nói chuyện chỉ vài phút, sau khi chị nói xong nếu như em vẫn không cách nào tha thứ bỏ qua cho chị, thì về sau chị sẽ không bao giờ quấy rầy đến em nữa… được không?
Trịnh Hiểu Ngãi giọng nói như là van xin nói.
– Được rồi… có gì thì chị nói nhanh đi, dạo này em bề bộn nhiều việc lắm, không có thời gian đi ra ngoài.
– Trước chị nói cho rõ ràng để em hiểu, từ lúc chúng ta bắt đầu quan hệ về sau, chị không còn có tiếp tục quan hệ với lão ta, chỉ có lần vừa rồi lão nói là sắp phải chuyển công tác đi, chỉ xin gặp lại một lần cuối cùng, sau đó sẽ đem toàn bộ ảnh chụp gần gũi với lão khi trước trả lại cho chị… chị không còn có cách nào, mà chị cũng không muốn mang đến phiền toái cho em, cho nên…
– Nếu như chị muốn giải thích chuyện này thì em nghĩ… chị đã đã giải thích với em rồi, giờ không cần phải lãng phí thời gian mà lặp lại như vậy.
– Không phải là chị muốn giải thích mà ngay mới vừa rồi, lão ta lại đem số ảnh chụp đem ra uy hiếp chị, bảo chị phải lên tỉnh một chuyến, hiện tại chỉ có em là mới có thể giúp được chị, nếu như không được… thì chị có thể là phải chết đi, thì mới thoát khỏi bàn tay của lão, thật xin lỗi… đã quấy rầy đến em…
Trịnh Hiểu Ngãi trầm thấp nói.
– Ưm… em biết rồi… có gì em nhắn tin báo sau…
Đinh Nhị Cẩu tuy trong nội tâm vẫn còn đang cực kỳ tức giận, nhưng trong lúc nguy khốn thì Trịnh Hiểu Ngãi đầu tiên lại nghĩ đến hắn, đây cũng là điều làm cho hắn vui mừng, điều này chứng tỏ trong lòng Trịnh Hiểu Ngãi vẫn còn có bóng dáng của hắn.
Đương nhiên, lưu luyến tại trong tâm trí của Đinh Nhị Cẩu nhiều nhất vẫn là thân thể nóng bỏng của Trịnh Hiểu Ngãi, lúc ở trên giường bất luận Đinh Nhị Cẩu có yêu cầu gì, tư thế như thế nào thì Trịnh Hiểu Ngãi chưa từng có cự tuyệt qua, kể cả có đôi khi là yêu cầu rất quá đáng, về điểm này thì Hạ Hà Tuệ có vài chuyện làm không được đến như Trịnh Hiểu Ngãi.
Vì vậy hắn liền cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Trịnh Hiểu Ngãi một tin nhắn ngắn: “Em sẽ cùng chị đi, lần này sẽ giải quyết triệt để vấn đề một lần cho xong”.
Trịnh Hiểu Ngãi sau khi nhận được tin nhắn ngắn này, cô mới hoàn toàn yên tâm, nàng ngửa người về sau, mềm nhũn dựa người vào tường nhà tắm thở phào.
…
Nơi làm việc của hội đồng nhân dân TP Hồ Châu cách khá xa bên thành ủy, cho nên nếu không có chuyện gì, thì bí thư thành ủy rất ít khi đến, tuy rằng bí thư thành ủy kiêm nhiệm luôn chức vụ đại chủ nhiệm hội đồng nhân dân TP, nhưng bởi vì công tác đã của thành ủy đã quá bận rộn, cho nên bên đại biểu hội đồng nhân dân vẫn luôn là do phó chủ nhiệm Chu Vĩ Nghiệp công tác phụ trách.
Khi Thạch Ái Quốc cùng Đinh Nhị Cẩu với Đào Thành Quân ba người ngồi trên một chiếc xe chạy tới, thì đã thấy Chu Vĩ Nghiệp mang theo mấy phó chủ nhiệm cùng với nhân viên phòng làm việc ở trước cửa nghênh đón…
– Thạch chủ nhiệm, chào mừng ông đến công tác.
Chu Vĩ Nghiệp nói chuyện rất có ý tứ, lão xưng hô là Thạch chủ nhiệm mà không gọi là Thạch bí thư, chào mừng đến công tác mà không phải là hoan nghênh đến thị sát, tư thái có thể nói bày ra đối với Thạch Aí Quốc rất thấp.
– Haha… tôi tuy rằng là kiêm nhiệm làm chủ tịch ở đây, nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to, trước kia cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, hiện giờ trọng tâm của tôi thì ở tại thành ủy, nơi này là địa bàn của anh…
Thạch Ái Quốc bước vào bên trong đại viện.
– A… thì HĐND cũng là do đảng uỷ lãnh đạo mà, xin mời vào.
Chu Vĩ Nghiệp rất là khách sáo nói.
Thời kỳ của Tưởng Văn Sơn còn nắm quyền, Chu Vĩ Nghiệp cũng chủ trì công tác phó đại chủ nhiệm, nhưng bởi vì Tưởng Văn Sơn cường thế, cho nên HĐND thực chất chỉ là bù nhìn, không có được chức năng tác dụng giám sát chính phủ, nhưng bây giờ thì khác rồi, Tưởng Văn Sơn ngã ngựa, Thạch Ái Quốc lên đài, dưới tình huống mới, Chu Vĩ Nghiệp trong lòng cũng bắt đầu nghĩ cách nắm lấy quyền lực của HĐND.
– Lần này tôi cùng thư ký trưởng tới đây, chủ yếu là nhìn xem anh chuẩn bị đến đâu rồi, anh cũng biết, hiện nay công tác trong thành phố rất nặng nề, đặc biệt là việc trùng kiến sau thiên tai, đồng chí Để Khôn Thành đến tạm thời làm chủ tịch thành phố, sẽ rất ảnh hưởng đến công tác theo chiều hướng tích cực, ý của tôi là năm nay anh hãy tổ chức triệu tập đại biểu HĐND đem chuyện này quyết định biểu quyết thông qua, sự tình rất nhiều, chúng ta bắt đầu sớm trước đi.
– Chủ nhiệm, bên này có tiền lệ, công tác chuẩn bị không cần rất nhiều, chỉ cần thành ủy định ra thời gian tổ chức, thì chúng tôi có thể ra thông báo triệu tập đại biểu.
– Ừ, tôi biết, nhưng nhất định phải làm tốt công tác với các đại biểu, cam đoan đồng chí Để Khôn Thành được nhất trí cao phiếu được tuyển chọn chính thức, nếu không, trách nhiệm này ai cũng không gánh nổi ở trên tỉnh đâu, anh hiểu ý của tôi chứ?
– Chủ nhiệm, về chuyện này tôi chỉ có thể là cam đoan tận lực làm công tác của mình, ông cũng biết, năm nay thành phố chúng ta đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, dân chúng đối với lãnh đạo chính quyền thành phố rất không hài lòng, không bài trừ bọn họ nhân mượn chuyện này thông qua đại biểu HĐND mà trút giận, sẽ cũng là có khả năng như vậy, cho nên tôi cũng chỉ có thể nói là cố gắng tận lực làm hết sức mình.
– Tình huống này rất trọng yếu, nhất định phải anh nắm chắc được vấn đề, làm tốt công tác động viên, kiên quyết không để xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, điểm này anh phải cam đoan đấy.
Thạch Ái Quốc nhướng mày, nói rất nghiêm túc, không thể để cho đến lúc đó xảy ra sự cố.