Phần 96
Đối với lối cam đoan dạng như kiểu này, thì Chu Vĩ Nghiệp cũng sẽ chẳng có làm gì đâu, trong chuyện này nếu gây ra rủi ro thì đương nhiên là Chu Vĩ Nghiệp phải gánh trách nhiệm, nhưng đứng mũi chịu sào vẫn là Thạch Ái Quốc, cho nên Chu Vĩ Nghiệp nhân cơ hội muốn thông qua chuyện này, cũng muốn giành lấy lợi ích cho mình.
– Chuyện này cũng không phải là làm qua loa cho có, có khó khăn gì hoặc là nghĩ cách thì cậu cứ có thể nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, hiện tại Hồ Châu là thời buổi rối loạn, nếu như lại xảy ra vấn đề, tôi và anh rất khó coi, đúng không?
Bất đắc dĩ, cứng rắn không được, Thạch Ái Quốc đành phải dịu giọng xuống.
Vốn là các phó chủ nhiệm cũng cùng nhau nghênh đón Thạch Ái Quốc, nhưng bọn họ nhìn thấy Thạch Ái Quốc cùng Chu Vĩ Nghiệp không có đi về hướng phòng họp, mà về phía phòng làm việc của Chu Vĩ Nghiệp, vì vậy vài người đều đi theo tượng trưng một chút, rồi quay về phòng họp chờ.
Đinh Nhị Cẩu thì đang đứng ở ngoài cửa, Đào Thành Quân là thường ủy, lại là quân sư của Thạch Ái Quốc, đương nhiên là một tấc cũng không rời khỏi Thạch Ái Quốc, nhưng lúc này ông cũng cũng đi ra bên ngoài.
– Thư ký trưởng, nói chuyện xong rồi à?
– Chưa có xong, chỉ là tôi chột bụng nên đi W. C… cậu cứ đứng đây đợi bí thư nhé.
Đào Thành Quân cũng chẳng có sắp xếp cho Đinh Nhị Cẩu việc gì…
Thạch Ái Quốc quan sát phòng làm việc, rồi ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía Chu Vĩ Nghiệp, vừa rồi Chu Vĩ Nghiệp tỏ ra thái độ, rõ ràng là lão muốn ra điều kiện, có những giao dịch chỉ thích hợp song phương trực tiếp trao đổi, nếu có bất kỳ một người nào khác thì rất khó nói, cho nên Đào Thành Quân hiểu chuyện liền kiếm lý do rời khỏi, để cho Thạch Ái Quốc cùng Chu Vĩ Nghiệp dễ dàng trao đổi.
Tuy nhiên Chu Vĩ Nghiệp nắm rất chặt cơ hội, nhưng lão đã phạm vào một điều tối kỵ, đó là dùng công tác áp chế lãnh đạo, dù nói như thế nào, lão cũng là phó đại chủ nhiệm, Thạch Ái Quốc là I đại chủ nhiệm, lãnh đạo sắp xếp công tác muốn bảo đảm hoàn thành chất lượng, nhưng rõ ràng là Chu Vĩ Nghiệp lại đưa ra điều kiện, hậu quả như vậy rất là nghiêm trọng, đã chọc giận đến lãnh đạo, sau này hậu quả nhẹ thì sẽ bị làm khó dễ, nếu nặng thì phải lập tức xéo đi.
Thế nhưng vào giai đoạn này thì Thạch Ái Quốc không có quyền lực để tống Chu Vĩ Nghiệp lập tức xéo đi, mà là lúc phải dùng người, cho nên cũng không có khả năng làm khó dễ với lão, chính vì vậy, Chu Vĩ Nghiệp đoán chắc Thạch Ái Quốc sẽ không dám trở mặt, nên mới dám nói với Thạch Ái Quốc những lời như thế này.
Từ góc độ của Thạch Ái Quốc, thì Chu Vĩ Nghiệp đã là khiêu chiến quyền uy của ông, nếu đại chủ nhiệm HĐND không sắp xếp được người của mình, nói ra quả thật chính là một chuyện cười, nhưng ông thật đúng là hết cách rồi, tuy lúc Tưởng Văn Sơn còn tại vị thì cũng là kiêm nhiệm chức danh đại chủ nhiệm HĐND, nhưng Tưởng Văn Sơn là người gian xảo rắn rít, không thể nào so sánh với Thạch Ái Quốc được, cho nên tình hình trước mắt thì Thạch Ái Quốc chỉ có thể là nuốt xuống cái cục tức này, ông cũng hiểu được, Chu Vĩ Nghiệp căn bản không có để ông vào trong mắt…
– Thật ra chuyện này theo tôi nghĩ đã đã sớm định xong đấy chứ, chỉ cần đại phó phủ chủ nhiệm đồng ý, thì những người khác hẳn là không có vấn đề.
Thạch Ái Quốc sắc mặt tái xanh, vừa nói vừa nhìn xem Chu Vĩ Nghiệp đến cùng muốn nói cái gì.
Chu Vĩ Nghiệp cũng thật sự rất có gan, cho dù là đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Thạch Ái Quốc, lão vẫn không có lùi bước, tươi cười đem điều kiện của mình nói ra.
– Tôi chỉ cần Lưu Thành An được đề bạt làm Phó chủ tịch thành phố, kính xin bí thư có nhiều quan tâm đến hắn hơn.
Cuối cùng thì Chu Vĩ Nghiệp cũng đem điều kiện của mình nói ra.
– Lưu Thành An? Bí thư của khu Tân Hồ khu?
– Đúng vậy, có thể là bí thư không biết, Lưu Thành An còn là cháu rể của tôi, xem như là tôi lợi dụng chức quyền một lần đi, bí thư, tôi lớn hơn ông năm tuổi, chỉ làm một lần này, ai cũng đều có thân thích con cái, coi như là để cho tôi làm việc riêng một lần nhé.
Chu Vĩ Nghiệp nói ra vẻ là đáng thương, cái này là nhân tình… nhân tình là chuyện thường tình, điều này rất khó cự tuyệt.
– Lão Chu, về chuyện Phó chủ tịch, tôi không dám đánh cược với ông được.
Thạch Ái Quốc không cần cân nhắc liền nói, hoàn toàn chính xác, ứng viên Phó chủ tịch là do trên tỉnh quyết định, thành phố Hồ Châu không có quyền lực này.
– Chuyện này tôi biết, nhưng người chọn lựa là từ thành ủy báo lên trên tỉnh, cho nên tôi muốn trước trưng cầu trước ý kiến của Thạch bí thư đồng ý trước mới thì được…
– Ha ha, ông Chu, ông nâng cao tôi quá, như vậy đi… trên nguyên tắc tôi đồng ý đồng chí Lưu Thành An làm phó chủ tịch thành phố, nhưng chuyện này ông cũng nên trưng cầu ý kiến đồng chó Để Khôn Thành.
– Tôi hiểu rồi… xin cảm ơn Thạch bí thư…
Chu Vĩ Nghiệp đứng lên cúi đầu, lại hai tay nắm chặt lấy bàn tay của Thạch Ái Quốc, xem ra như là ý muốn của lão đã thành rồi.
Sau đó một tiếng đồng hồ, chuyện thị sát HĐND đã xong, thật ra thị sát như vậy không có bất kỳ thực chất ý nghĩa nào cả, nhưng vẫn phải tiến hành, hơn nữa Đinh Nhị Cẩu dám đoán chắc, sớm nhất buổi chiều, trễ nhất ngày mai, Để Khôn Thành cũng sẽ đến HĐND thị sát, vì đây là vấn đề hạ thấp tư thái, để chiếm được hảo cảm, cam đoan sau này đại biểu HĐND sẽ ủng hộ, thì bảo đảm số phiếu bầu đồng ý Để Khôn Thành chính thức nhậm chức.
Theo thường lệ, sau khi trở lại văn phòng thành ủy, Đào Thành Quân sẽ đi theo Thạch Ái Quốc đến văn phòng của ông, Đinh Nhị Cẩu vẫn là phụ trách pha trà rót nước.
– Lão hồ ly Chu Vĩ Nghiệp này, quả thực là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Thạch Ái Quốc thở phì phò nói.
– Hắn đề điều kiện gì?
Đào Thành Quân tiếp nhận ly trà trong tay Đinh Nhị Cẩu rồi hỏi.
– Lưu Thành An còn muốn tiến một bước, lên làm Phó chủ tịch.
– À… Lưu Thành An là người của Chu Vĩ Nghiệp?
Đào Thành Quân đem chén trà đặt ở trên mặt bàn hỏi ngược lại.
– Chu Vĩ Nghiệp nói Lưu Thành an là cháu rễ của hắn, tôi nghĩ chuyện này cũng không có giả, vì đi điều tra thì sẽ biết rõ.
– Ừ, nhưng mọi người nói Lưu Thành An là người của Tưởng Văn Sơn, lời nói này thì như thế nào? “Đào Thành Quân hỏi.
Thạch Ái Quốc không trả lời, ông cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, xem ra Tưởng Văn Sơn tuy đã đi rồi, nhưng lực ảnh hưởng của ông ta vẫn còn, lại còn dùng một loại phương thức khác để tồn tại, không chỉ như thế, còn có thể tiếp tục xơi tái căn cơ Thạch Ái Quốc, đây mới là điều đáng sợ nhất.
– Rất đơn giản, Chu Vĩ Nghiệp cũng là người của Tưởng Văn Sơn, bọn họ cùng một nhóm, giai đoạn của Tưởng Văn Sơn, thì Chu Vĩ Nghiệp giúp ông ta trông coi đại biểu HĐND thành phố, Đàm Quốc Khánh thì trông coi cục công an, Khang Minh Đức trông coi cục tài chính, đây chỉ là bề nổi, chìm bên dưới tảng băng thì còn có bao nhiêu quan hệ ẩn núp, ai cũng không biết…
Đinh Nhị Cẩu chậm rãi nói.