Phần 110
Xong tiết học, Đinh Nhị Cẩu đến văn phòng tìm Tề Văn Tú, chuyển đạt lời hủy bỏ tỷ thí của Tửu Tinh Huệ Tử.
– Em và Tửu Tinh Huệ Tử đã gặp mặt?
Tề Văn Tú kinh ngạc hỏi.
– Vâng, đã gặp mặt, lúc từ tiệm cơm đi ra, em nghĩ chuyện này phải làm sớm không nên chậm trễ, nếu như Tửu Tinh Huệ Tử cho rằng cô không dám chấp nhận trận đấu, để buộc cô xuất hiện, rất có thể nàng sẽ phát động một loạt tuyên truyền qua giới truyền thông, đến lúc đó, song phương đều đã vào thế cưỡi hổ khó xuống, cho nên nhanh chóng kết thúc việc này cho thỏa đáng.
– Ừ, Tiểu Đinh… cảm ơn em, vậy là Tửu Tinh Huệ Tử cùng em tỷ võ?
– Cũng chưa có, Tửu Tinh Huệ Tử có yêu cầu này, nhưng em không có đáp ứng, em nghĩ chuyện này hãy tìm thời gian cùng nàng nói chuyện thì tốt hơn, nhưng vẫn chưa có ước định ngày nào, về chuyện này thì cô không cần phải để ý đến, bây giờ đó là chuyện của em.
– Tiểu Đinh… thật sự là thật xin lỗi, làm phiền đến em, nhưng em có cho rằng có thể đánh thắng được Tửu Tinh Huệ Tử không vậy? Người đàn bà này nhân chẳng những là quán quân Không thủ đạo nước Nhật, hơn nữa Nhu đạo cũng biết đấy, sau này cùng nàng tỷ thí thì phải cẩn thận nhiều hơn.
Tề Văn Tú nói ra.
– Em biết rồi… Tề lão sư, nếu không có chuyện gì khác thì em đi trước.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Khoan hãy đi, cô còn có việc muốn hỏi em, ngồi đi.
Tề Văn Tú chỉ cái ghế của bàn đối diện nói ra.
Đinh Nhị Cẩu theo lời ngồi ở đối diện Tề Văn Tú, không biết lão sư này còn có chuyện gì nói với mình.
– Tiểu Đinh, em có bạn gái chưa vậy?
Tề Văn Tú cân nhắc một chút rồi hỏi.
– Tề lão… đây là?
– Há, không có việc gì, cô chỉ hỏi một chút, đến cùng có hay không?
– Um… vẫn chưa có…
Đinh Nhị lương tâm Cẩu mê muội nói ra, chính hắn có mấy người đàn bà trong lòng, bây giờ còn giả mạo ngây thơ lừa cảm tình người.
– Ồ vậy, trong lòng có mục tiêu chưa?
Tề Văn Tú trong nội tâm vui vẻ, xem ra Ngô Nhật Lam vẫn còn có cơ hội.
– Cũng chưa… Tề lão sư, đừng nói là cô là muốn giới thiệu cho em bạn gái chứ, về vấn đề này, em cảm thấy đ vẫn là phải nhờ duyên phận, còn chuyện giới thiệu thì từ trước đến giờ thì em cho rằng không quá để tin cậy đâu.
Đinh Nhị Cẩu uyển chuyển nói.
– Cô biết các người trẻ tuổi không thích giới thiệu mai mối, thích được tôn trọng sự tự do, nhưng cô cho em biết, có đôi khi chỉ dựa vào sự chờ đợi là không chờ được đâu, dù sao một mình thì không gian tìm hiểu vẫn nhỏ, nhưng nếu có bằng hữu thân thích giúp em giới thiệu thêm, thì không gian tuyển chọn cũng được rộng lớn hơn mà.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Tề Văn Tú mặt vui vẻ, nên cũng không tiện bác bỏ vì nể mặt mũi của nàng, cho nên chỉ có thể là um à… nói không ra lời, rất rõ ràng đây là tỏ ý không muốn, nhưng Tề Văn Tú cũng không biết là cố ý hay vô tình không nhìn ra ý tứ Đinh Nhị Cẩu.
– Tiểu Đinh, em cảm thấy Ngô Nhật Lam như thế nào đây?
Tề Văn Tú nói lời kinh người, mới đầu Đinh Nhị Cẩu cho rằng Tề Văn Tú muốn giới thiệu cho mình người nhà thân thích của nàng, nhưng khi Tề Văn Tú há miệng đem Ngô Nhật Lam mang ra, làm cho Đinh Nhị Cẩu bị dọa sợ đến mất hồn.
– Tề lão sư, tất cả các phương diện của Ngô Nhật Lam thì không tệ, hơn nữa điều kiện gia đình thì rất tốt, nhưng việc này là do duyên phận, với lại em cùng Ngô Nhật Lam thì không thích hợp, tính cách khác nhau, em thích sự yên tĩnh, còn Ngô Nhật Lam thì quá náo loạn.
Đinh Nhị Cẩu một chút cũng không có cho Tề Văn Tú mặt mũi, hắn biết rõ, chỉ cần mình hơi có chút do dự, Tề Văn Tú nhất định là càng thêm nhiệt tâm thúc đẩy chuyện của hai người, đến lúc đó thì càng thêm phiền toái.
– Tiểu Đinh… có phải trong khoảng thời gian vừa qua em cùng với Ngô Nhật Lam đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui phải không?
– Có một chút, nhưng không hoàn toàn là vì nguyên nhân này, dù sao em cũng cảm thấy chúng ta không thích hợp.
– Thế nhưng cô nhìn ra được Ngô Nhật Lam rất thích em đấy, đây là sự thật.
Tề Văn Tú lại nói một câu khiến cho Đinh Nhị Cẩu khiếp sợ… Ngô Nhật Lam ưa thích mình, đây sẽ không là tai họa thật sao.
– Tề lão sư… đây là Ngô Nhật Lam nói hay làm sao mà cô biết?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Không có nói gì cả, nhưng cô nhìn ra được, em phải biết, có cô gái nếu thích em, nàng sẽ không ngừng tạo ra các chuyện khác thường để được em chú ý đến, ngay cả điều này mà em cũng không nhận thức được?
Tề Văn Tú nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi hỏi ngược lại.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng thở dài một hơi, chỉ cần Tề Văn Tú không phải bị Ngô Nhật Lam ủy thác nói chuyện này là tốt rồi, chứ nếu là Ngô Nhật Lam thật nói như vậy, thì hắn chỉ còn cách nhanh chóng quay trở về Hồ Châu, rời xa khỏi Giang Đô thì tốt hơn, có một số việc giả vờ không biết là một chuyện, nếu biết thật là vậy thì sẽ thành một chuyện khác.
– À… là thế sao… Tề lão sư, em còn có việc khác, xin đi trước.
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy vội vàng đi ra khỏi văn phòng, ngay cả với Tề Văn Tú cũng không kịp chào.
Ra khỏi văn phòng học viện cảnh sát, Đinh Nhị Cẩu mãi mà tâm thần chưa định, thà mình làm kẻ lưu manh, cũng sẽ không dám lấy Ngô Nhật Lam, một cô gái như vậy, tình tình không phải là nữ nhân, so nam nhân còn hung ác hơn, mình cũng không muốn phải chết ở trong tay của nàng, hơn nữa từ các dấu hiệu thì cũng nhìn ra cô gái này tâm lý cũng không bình thường.
Đinh Nhị Cẩu về tới ký túc xá, gian phòng của hắn tại đây đã sửa chữa hoàn toàn, Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng quan tâm đến, leo lên giường, chưa kịp ngủ thì điện thoại lại vang lên, vốn định mặc kệ, nhưng điện thoại cứ vang lên từng hồi…
Đinh Nhị Cẩu nhìn cũng không nhìn, lấy điện thoại ra xem:
– Alo… là ai vậy?
– Ai ui… làm gì giọng nói gắt gỏng vậy a, ai chọc giận em vậy hả?
– Há, là chị sao? Em đang ngủ, có việc gì sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi, điện thoại gọi tới chính là Dương Phụng Tê, đã lâu rồi nàng không có liên lạc cùng Đinh Nhị Cẩu, nhưng nàng cũng có việc của nàng, hắn không biết lúc nào thì Dương Phụng Tê có thời gian thời gian thuận tiện, cho nên cũng không có chủ động liên lạc cùng Dương Phụng Tê.
– Ngày mai chị sẽ đến tỉnh Trung Nam, em đang ở đâu vậy?
Dương Phụng Tê hỏi.
– Em đang ở Giang Đô huấn luyện ở trường học viện cảnh sát, thời gian gần đây chắc em không về được Hồ Châu đâu, lần này chị tới là việc công hay (vẫn) chuyện tư vậy?
– Ha ha… công hay tư muốn tách ra không được sao? Bên dưới nó đang… ướt đây này…
Dương Phụng Tê khi nói xong lời này còn cố ý hạ thấp giọng nói, như vậy càng khiến người ta có không gian tưởng tượng vô cùng.
HẾT CHƯƠNG 6