Phần 24
– Chuyện gì vậy, lúc nào cũng thấy cô như là con lật đật vậy, qua thời gian dài như vậy tính cách cũng không có gì thay đổi cả.
– Vậy anh muốn tôi thay đổi thành cái dạng gì hả?
Từ Kiều Kiều quay đầu hỏi.
– Cũng không phải, chỉ là cảm giác cô cũng như trước vậy, nói đi, tìm tôi có chuyện gì, chuyện phạm pháp thì tôi không giúp được đâu đấy nhé…
Đinh Nhị Cẩu phòng hờ nói trước.
– Hừ… là bằng hữu mà nói vậy sao? Chuyện của tôi đơn giản lắm, đó là thi lấy bằng lái xe, tôi đã thi bốn lần rồi, đều bị… trượt, bực muốn chết, mỗi lần thi lại thì phải đóng tiền…
– Ai, bộ cô biết lái xe a?
– Biết, nhưng lâu nay chạy đại không có bằng lái xe, chuyện này rất bình thường, người lái xe không có bằng lái xe cũng khá nhiều, tỉ lệ bắt được không cao lắm, hì hì… tôi đã lái xe nhiều lần đều không sao, nhưng trong nội tâm cũng phập phồng lo sợ, cho nên rút thì gian đi thi để lấy bằng lái xe…
Từ Kiều Kiều ngượng ngùng cười cười nói.
…
– Vậy cô biết lái xe, thì thi đậu rất dễ dàng mà…
– Đừng nói nữa, đó là do cục công an của anh làm không đúng, anh phải phản ánh lên lãnh đạo anh biết đi, cái đám khốn kiếp cảnh sát khảo hạch kia thật sự là quá ghê tởm, xe dùng để sát hạch thi toàn là xe dỏm, khi thì hư cái này, lúc thì hỏng cái kia, bốn lần thi lại đều là có trục trặc, xe tệ như vậy thì làm sao chạy được mà thi, tức chết tôi rồi.
Từ Kiều Kiều một hơi đem đội cảnh sát giao thông phân đội khảo hạch mắng qua một lượt.
– Ai, đó là do cô kỹ thuật lái xe không được đi, chạy được nói mình kỹ thuật lái xe giỏi, thi không được thì đổ thừa xe không được, vậy muốn thế nào thì thi đậu đây?
Kỳ thật Đinh Nhị Cẩu trong lòng mình ngẫm lại, lái xe tốt như hắn cũng đâu có thi, cũng do Chân Thế Kiện đi cửa sau lo cho bằng lái!!!
– Hừ… làm gì có chuyện đó, tôi đã dò xét rõ ràng, đây là cố ý để xe như vậy nên rất khó lái, xe hư nhưng không mang đi sửa, anh biết tại sao không?
Từ Kiều Kiều nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đúng là không hiểu, cho nên kiên nhẫn giải thích cho hắn biết.
– Không biết, có ý gì?
– Cái đó gọi là kiếm tiền xe, nếu như một học viện khảo thi bị rớt, khi thi lại một lần đóng 120 nguyên tiền, giống tôi đây, hết 4 lần là 480 nguyên tiền, anh có biết mỗi ngày bọn chúng khảo thi bao nhiêu người không? Hơn bốn trăm người, mùa hè có thể khảo thi hơn năm trăm người, theo tỷ lệ thì 60% rớt, còn dư lại 40% thì đậu, vậy sẽ phải thi lại hơn hai trăm người, mỗi người đóng 120 nguyên tiền phí thi lại, như vậy sẽ có 24.000 nguyên tiền, nhưng số tiền này có ai thấy qua chưa? Tiền đi về nơi nào? Anh bên về cục công an hồi báo một chút, điều tra thêm đi…
– Có phải đây coi như là thực danh report của cô phải không?
Đinh Nhị Cẩu vẫn giả bộ như không để ý hỏi.
– Nếu anh muốn thì cho là như vậy cũng được, dù sao bây giờ anh làm tại cục công an, anh nhẫn tâm như vậy để cho tôi một lần nữa lại khảo thi sao?
Từ Kiều Kiều nũng nịu nói.
– Được rồi, thấy cô thảm như vậy, để tôi giúp cô một lần, ngày mai có rảnh không?
– Ngày mai? Làm gì? Đừng nói là sắp xếp để ngày mai tôi đi thi nhé… Trời ơi… anh thực sự bản lĩnh này à, không có việc gì… tôi xin phép nghỉ.
Từ Kiều Kiều cao hứng nói.
– Nhìn cô gấp gáp lấy bằng lái xe như vậy, chắc là chuẩn bị mua xe rồi?
– Quyết định mua rồi, nhưng còn chưa có đi xem xe hiệu nào, tôi chuẩn bị thi lấy bằng xong thì mới mua xe, nhưng cứ rớt lên rớt xuống kéo dài đến giờ, hết cách rồi…
Từ Kiều Kiều bất đắc dĩ nói.
…
Nói chuyện xong, Đinh Nhị Cẩu liền rời đi trước, quay trở lại cục công an gọi Hà Minh Huy qua.
– Đinh phó cục, cậu tìm tôi?
– Ừ, năn nỉ mãi mới được ứng hai tháng lương, hết cách rồi, bên cục tài chính cũng đang thiếu thốn, chúng ta cũng hiểu một chút, cùng nhau vượt qua khó khăn…
– Tôi biết rồi, tất cả mọi người nhận được hai tháng lương cũng mừng rồi vì sắp đến năm mới, Đinh phó cục, đại diện mọi người cảm ơn cậu.
– Được rồi, đây là chuyện tôi phải làm, cũng là do trước kia tôi không biết mà thôi, từ nay về sau, chỉ cần là khất nợ một tháng, lập tức cứ nói với tôi, dù nói thế nào, cục trưởng tài chính cũng là lãnh đạo cũ của rôi, ông ta không nỡ để tôi đói bụng đâu…
Đinh Nhị Cẩu vừa cười vừa nói.
– Đúng vậy… đúng vậy, tôi thấy chính ủy cũng là ý định này, cho nên ông ấy mới đẩy đưa việc này cho Đinh phó cục.
Hà Minh Huy cười lấy lòng, nhưng trong lòng nghĩ: Ai… bây giờ lãnh lương cũng phải tìm mối quan hệ, làm chuyện gì cũng vậy a…
– À… anh Hà, chi đội trưởng chi đội cảnh sát giao thông Trần Vượng Hải, anh có quen thuộc chứ?
Đinh Nhị Cẩu đột nhiên xoay chuyển, không tiếp tục chủ đề tiền lương nữa, làm cho Hà Minh Huy trở tay không kịp.
– Trần Vượng Hãi, ừ… tôi có biết, lão làm chi đội trưởng cảnh sát giao thông cũng đã nhiều năm rồi… Đinh phó cục sao đột nhiên hỏi đến lão vậy?
Hà Minh Huy không rõ ràng cho lắm nên hỏi.
– Cảnh sát giao thông là công việc béo bở, tôi nghe nói thành phố Hồ Châu xử phạt đặc biệt lợi hại, bọn tài xế đều nói bình thường trả một ngàn đồng, thì không nên đi Hồ Châu, cũng biết cảnh sát giao thông ở đây là lợi hại đến bậc nào, hơn nữa lúc phạt tiền còn không có lập biên bản, có chuyện này hay không vậy?
Đinh Nhị Cẩu bình thản nói như là trò chuyện chuyện phiếm cùng với Hà Minh Huy.
– Cũng có thể là có, nhưng gần đây thì tốt hơn nhiều rồi.
Hà Minh Huy nói ra, hắn bắt đầu ý thức được Đinh Nhị Cẩu hình như là đã nhìn chằm chằm vào đội cảnh sát giao thông rồi.
– Trần Vượng Hãi có bối cảnh gì mà có thể làm được chi đội trưởng chi đội giao thông lâu như vậy, chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản chứ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Tôi có nghe nói hình như là em vợ của Tương bí thư trước đây, không biết có phải là thật hay không…
– Làm sao anh biết?
– Tôi cũng là nghe Đàm Quốc Khánh nói, có một lần trong cục liên hoan, tất cả mọi người uống rượu nhiều quá, Đàm Quốc Khánh cùng Trần Vượng Hãi cãi nhau, thì Đàm Quốc Khánh mắng một câu, đừng có tưởng là em vợ của Tương bí thư thì muốn làm gì thì làm, lão tử không sợ đâu, sau lần đó về sau cũng không có ai nghe nữa…
Hà Minh Huy gãi đầu nhớ lại nói.
– Vậy được rồi, hình như anh làm chủ nhiệm văn phòng làm việc thời gian cũng không ngắn, có muốn chuyển công tác không?
– Ai ôi… Đinh phó cục, đừng nói đùa nữa, công tác làm chủ nhiệm văn phòng làm việc cho đến về hưu thì tôi cũng hài lòng rồi, không có kỳ vọng xa vời những thứ khác đâu…
– Anh Hà… đừng có nghĩ như vậy, anh làm chủ nhiệm văn phòng làm việc rất khá, Dương Lộ thường ở trước mặt khen tôi khen anh chiếu cố rất nhiều đến mấy người trẻ tuổi của bọn họ, cho nên nói rõ năng lực của anh vẫn phải có, nếu có cơ hội, tôi sẽ giúp anh nói chuyện, chỉ cần Hà chủ nhiệm đến lúc đó cũng phải nói giúp thêm cho anh vào một tiếng là được.
– Cảm ơn Đinh phó cục… cảm ơn, tôi hiểu ý tứ của Đinh phó cục…
– Tốt rồi, chuyện này chúng ta không cần nói cho người khác biết. À… lâu nay tôi không có nhìn thấy Lan Hiểu San bí thư kỷ ủy cục công an chúng ta, cô ấy bị bệnh hay sao vậy? Mà không thấy tới đơn vị làm?
Đinh Nhị Cẩu thuận miệng hỏi.
…
– Há, là như thế này… đồng chí Lan Hiểu San khác với những người khác, trước đây cô ấy không phải là làm kỳ ủy của cục công an cục, sau này mới điều tới nơi này, chuyện kế tiếp thì dông dài, chồng của cô ấy lại là người trong cục công an chúng ta, nhưng đã hy sinh vì nhiệm vụ, cho nên cô ấy xin được điều đến cục công an thành phố, trước đây cô ấy công tác ở bên kỷ ủy thành phố.
– Nếu đã công tác tại cục công an chúng ta, thì không thể không tới đây làm chứ?
Đinh Nhị Cẩu nhíu mày hỏi.
– Chồng của cô ấy là đội trưởng đội chống ma túy, mặc dù là hy sinh vì nhiệm vụ, nhưng chuyện này rất phức tạp, nguyên nhân cái chết lại là do tai nạn giao thông, nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều biết, chết do bọn mua bán ma túy trả thù, do đó cô ấy kiên trì xin được điều đến cục công an thành phố công tác, kỳ thật là muốn đốc thúc cục công an thành phố phá án, vì chồng của mình mà báo thù, nhưng tình huống trong cục trước đây thì cậu biết rồi, căn bản là không có khả năng phá án, cho nên cô ấy cùng mấy vị đồng chí lãnh đạo bất hòa cãi nhau, về thế dứt khoát không tới đơn vị nữa, ai cũng không có biện pháp gọi nàng quay lại cục công an đi làm.
Hà Minh Huy cẩn thận giới thiệu tình huống của bí thư kỷ ủy cục công an Lan Hiểu San…
– Gọi Dương Lộ giùm tôi, đưa địa chỉ nhà của đồng chí Lan Hiểu San cùng số điện thoại cho tôi, tôi muốn đến nhà của cô ấy.
Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ một chút rồi nói.
– Đinh phó cục… tôi khuyên cậu không nên đi, người đàn bà này tôi biết, không phải dễ trêu đâu, đối xử mọi người cực kỳ lãnh đạm, giờ cậu có đi thì như không à, chẳng được gì đâu.
– Tôi là phó cục trưởng, cô ấy là bí thư ban kỷ luật thanh tra của cục công an, lẽ ra phải gặp mặt trò chuyện chứ, anh thấy tôi nói đúng không?
Hà Minh Huy đành đem số điện thoại của Lan Hiểu San và địa chỉ nhà giao cho Dương Lộ, nhưng Dương Lộ lại bộ dáng không phải là quá tích cực.
– Dương Lộ… có chuyện gì xảy ra vậy, lâu nay làm rất tốt, đã quên lời nói của tôi rồi sao?
Hà Minh Huy không vui hỏi.
– Chủ nhiệm… có thể thay người khác làm trợ lý liên lạc cho Đinh phó cục đi, em không muốn đi theo Đinh phó cục nữa…
Dương Lộ nhỏ giọng nói.
– Vì cái gì? Làm sao vậy?
– Bên ngoài lời đồn không êm tai, em sợ cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Đinh phó cục, cho nên…
– Khục… chỉ là lời đồn bậy bạ, cô cứ làm tốt công tác của mình, suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy?
– Em… em…
– Tốt rồi, đây là những cái mà Đinh phó cục muốn, đưa qua cho Đinh phó cục, có thể cô phải đi một chuyến với Đinh phó cục đấy. Hà Minh Huy phân phó nói.
– Vâng, em đi ngay.
Dương Lộ đứng người lên đi ra ngoài.
…
Dương Lộ lái xe im lặng không nói gì, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở ghế đằng sau, cũng không nói gì…
– Đinh phó cục, địa chỉ nhà ở đây a.
Lan Hiểu San gia không ở trong cư xá cục công an, mà là một cư xá bên ngoài đã cũ kỹ…
– Gõ cửa, xem có ai ở nhà không?
Dương Lộ gõ vài cái lên cửa, nghe thấy bên trong có tiếng động đi lại, nhưng cánh cửa chỉ hé mở, một giọng nói lạnh như băng hỏi:
– Các người tìm ai?
Đinh Nhị Cẩu lần đầu tiên mới nhìn thấy nữ bí thư kỷ ủy cục công an, nhìn về phía trên sắc mặt không tốt lắm.
– Xin hỏi thăm có phải đây là nhà của Lan bí thư cục công an thành phố phải không? Em là Đinh Trường Sinh phó cục trưởng cục công an thành phố.
Đinh Nhị Cẩu tiến lên tự giới thiệu mình.
– Đinh phó cục trưởng, có chuyện gì không?
Lan Hiểu San đứng trong nhà, không có ý tứ để cho Đinh Nhị Cẩu vào trong.
– Vâng… có một số việc, nếu như thuận tiện, em có thể đi vào trong trao đổi một chút với chị?
Đinh Nhị Cẩu nói.
Lan Hiểu San chần chờ một chút, sau đó mở cửa ra, để cho Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Lộ tiến vào.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy một người đàn bà có mái tóc đen nồng đậm ngay ngắn buộc ở sau ót, lộ ra cái gáy cao cao trắng ngần, hai vành tai hơi mỏng, váy dài thấp mở trước ngực bị đôi bầu vú cao cao nổi lên, phồng to no đủ mượt mà, mơ hồ có thể chứng kiến một đường khe ngực thuận thế thẳng xuống chính giữa hai bầu vú, che dấu tại trong cái váy dài, tăng thêm vài phần cái mông lớn vẻ đẹp lung linh, cái váy liền áo mặc trong nhà màu tím, càng làm thêm nổi bật ra màu da nõn nà như ngọc, cũng đem dáng người yêu kiều, lồi lõm hấp dẫn bao vây lại, một bộ đàn bà thành thục, phong vận tại trên người nàng vốn tư thái sinh động tự nhiên không có giả tạo, khí chất càng là tự nhiên chảy lộ, cũng không phải là dối trá mượn cớ che đậy, dù không có trang điểm, cũng đủ để khiến Lan Hiểu San nhìn về phía trên mị lực mười phần, mỹ lệ không gì sánh được, so trên lý lịch biểu hiện nàng đã 37 tuổi cực kỳ không tương xứng so với khuôn mặt trẻ của nàng.
Làm cho Đinh Nhị Cẩu không có nghĩ tới sau khi vào nhà, thì thấy gian nhà này giống như là một tòa linh đường vậy, đầu tiên thấy treo trên tường một di ảnh trắng đen rất lớn, phía dưới di ảnh bày biện một ít hoa quả đơn sơ, khói nhang nghi ngút.
Đinh Nhị Cẩu mặc dù cũng không có biết mặt của đội trưởng đội chống ma túy này, nhưng nhìn qua thì cũng hiểu ông ta chiếm lấy trong lòng của Lan Hiểu San là địa vị đến tầm cỡ nào, cho nên hắn đến trước di ảnh, nghiêm trang cúi đầu ba cái, cúi rạp người ba cái…
Lan Hiểu San nhìn theo xem hành động của phó cục trưởng trẻ tuổi này, không nói gì, chỉ vào ghế sa lon bên cạnh, không nói tiếng nào ngồi xuống.
– Lan bí thư, hôm nay em đến đây là có mấy chuyện muốn thỉnh giáo với chị.
– Đinh phó cục trưởng, tôi đã lâu không có đến cục công an công tác, công tác của tôi vốn là do phó bí thư thay mặt, cho nên nếu muốn trao đổi về công việc, tôi sợ là cậu đã đến sai chỗ, tìm lộn người rồi.
Lan Hiểu San không nhúc nhích chút nào, Đinh Nhị Cẩu còn chưa kịp mở miệng thì đã bị nàng lấp kín.
– Vâng… em phải nói chuyện với chị, thứ nhất là về vấn đề đồng chí Lôi Thần đội trưởng chống ma túy đã hy sinh, trong cục đã khởi động lại về nghi án để điều tra, bản án của đồng chí Lôi Thần sẽ làm trọng điểm một lần nữa điều tra lại, cố gắng đem vụ án này tra cho ra manh mối. Vụ án này đã trôi qua năm năm rồi, nhưng chưa có ai tìm ra được ra thủ phạm thật sự phía sau tấm màn đen.
Lời nói Đinh Nhị Cẩu khiến cho tinh thần Lan Hiểu San chấn động, nhưng lập liền tiêu tán, có thể nói ngay cả chính nàng trong lòng cũng chấp nhận buông xuôi rồi.
– Người chết để tên, chim chết để tiếng, chỉ cần là có người đã gây ra vụ án này, thì không có gì vĩnh viễn che kín được, cho dù là người gây nên vụ án đã không còn sống nữa, thì cũng phải đưa kéo ra từ trong mồ lên để tiếp nhận phán quyết, tại vì đồng chí Lôi Thần là một anh hùng, cho nên không thể để cho hy sinh vì nhiệm vụ một cách đơn giản như vậy.
Đinh Nhị Cẩu nói rất hào hùng…
– Đinh phó cục trưởng, cậu tới đây, chỉ sợ không phải chỉ nói cho tôi biết ý định đem bản án của Lôi Thần một lần nữa điều tra lại, có còn muốn gì nữa cứ nói thẳng ra đi…
– Lan bí thư… em tin rằng những chuyện em đã làm vừa rồi, ít nhiều gì thì chị cũng đã nghe qua, lúc này thành phố đang muốn đập nồi dìm thuyền đem lực lượng cảnh sát thành phố Hồ Châu rửa sạch một phen, đem các loại cặn bã bại hoại toàn bộ gột rửa loại ra khỏi đội ngũ của cảnh sát, nhưng chỉ dựa vào một đội giám sát cảnh sát thì làm không được, còn cần phải có sự ủng hộ mạnh mẽ của ban kỷ luật thanh tra cảnh sát, mà năng lực của Lan bí thư thì em biết, em đã hỏi qua Uông bí thư kỳ ủy, ông ta đối với chị thì khẳng định bảo đảm, cho nên em hy vọng Lan bí thư có thể trở về cục công an tham dự vào công việc chỉnh đốn này.
Đinh Nhị Cẩu không kiểu cách nữa, nói thẳng ra yêu cầu của mình cùng với sự kỳ vọng Lan Hiểu San.