Phần 30
Cho dù Thạch Ái Quốc đối với Tỉnh ủy an bài rất là phẫn uất, nhưng không còn cách nào khác, vì thế chỉ có thể phát tiết với Ấn Thiên Hoa tại đây, chứ nếu thật nếu ông gặp mặt bí thư An Như Sơn, thì lời nói vừa rồi là tuyệt đối không dám nói ra.
– Lão Thạch… kỳ thật về phương diện khống chế cục diện, tôi tin tưởng lão đấy, đúng rồi, Trọng Hải làm như thế nào rồi vậy?
Ấn Thiên Hoa hỏi.
– Rất tốt, rất nhanh nắm được tình hình, tôi rất thưởng thức hắn, đó là một người tài đấy, tại vì cuối năm, cục tài chính có nhiều việc, cho nên lần này không có gọi hắn ra, bằng không trưa nay chúng ta cùng ăn chung bữa cơm a.
Thạch Ái Quốc mời.
– Được rồi… lần này tôi tới để gặp một bằng hữu cũ, cuối năm rồi, tôi cũng không ở lại đâu lâu đâu, không làm phiền lão nữa.
Ấn Thiên Hoa nói ra.
Ấn Thiên Hoa đã nói phân thượng như vậy, Thạch Ái Quốc cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Lái xe đưa Ấn Thiên Hoa đến nhà khách của ủy ban thành phố, nhưng đây chỉ là nơi Ấn Thiên Hoa nghỉ ngơi chốc lát, sau 10 phút, Trọng Hãi liền lái xe đến, nhưng làm cho Ấn Thiên Hoa không nghĩ tới, đó là Trọng Hãi còn mang theo một người tới, chẳng ai khác hơn chính là Đinh Nhị Cẩu.
– Chú Ấn… cuối năm mà chú còn đích thân tới đây…
– Ừ, có chút việc, trong điện thoại không tiện nói, đi thôi, tìm một chỗ tâm sự.
Ấn Thiên Hoa quan sát trong nhà khách bày biện, xem ra thấy nơi đây không thích hợp để trao đổi trò chuyện.
– À… để cháu giới thiệu với chú, đây chính là Đinh Trường Sinh thư ký của cháu trước kia lúc cháu còn làm ở huyện Hải Dương, bây giờ đang làm phó cục trưởng công an Hồ Châu, gần đây công an Hồ Châu có dự chỉnh đốn làm rất tốt, chính là một tay hắn thao túng.
Trọng Hãi hướng Ấn Thiên Hoa giới thiệu về Đinh Nhị Cẩu.
– Dạ… chào chú…
Đinh Nhị Cẩu có chút cúi đầu, vấn an nói.
– À… Chúng ta thật sự là già rồi, anh hùng xuất thiếu niên, chào cháu…
Hàn huyên hoàn tất, Trọng Hãi hỏi ý của Ấn Thiên Hoa muốn đi nơi nào ăn cơm uống trà nói chuyện phiếm, bất ngờ Ấn Thiên Hoa nói một câu làm cho Đinh Nhị Cẩu như rơi vào trong mê hoặc, khốn nhiễu hắn.
– Chú nghe nói ở phía bắc vùng núi Hồ Châu có suối nước nóng, hay là chúng ta đến đó ngâm suối nước nóng đi.
Ấn Thiên Hoa nói ra.
– Suối nước nóng? Cháu cũng chưa nghe nói đến, Trường Sinh, có biết suối nước nóng này không?
– Vâng… có, nhưng khu vực đó là của tư nhân, Vệ Hoàng sơn trang có suối nước nóng…
Đinh Nhị Cẩu lập tức nói ra, bởi vì đầu óc của hắn linh quang lóe lên, ý thức được đề nghị của Ấn Thiên Hoa nói như vậy, không phải là tự dưng nói trống không, một địa phương có suối nước nóng mà đa số người bản địa còn chưa biết, thì làm sao Ấn Thiên Hoa lại biết, là nghe ai nói?
– Có vậy sao? Thế thì cậu liên lạc một chút, xem có thể sắp xếp một chỗ cho chúng ta?
– Vâng… em lập tức đi sắp xếp.
Đinh Nhị Cẩu quay người ra rời khỏi gian phòng.
Cánh cổng cửa phòng đã đóng lại, tiếng bước chân đến cuối hành lang, đến khi không còn nghe được tiếng bước chân rồi, Ấn Thiên Hoa mới hỏi:
– Cháu rất tín nhiệm hắn à? Có thể tin được không?
– Tin cậy, cháu hiểu rõ hắn, cho nên mang hắn đến để làm quen với lãnh đạo một chút, hơn nữa lão gia tử cũng lại thích hắn, qua mấy ngày nữa, cháu dẫn hắn lên Bắc Kinh, để chúc tết cho lão gia tử…
– Há, khó trách, ánh mắt Trọng bí thư không sai, trong tỉnh rất có thể sắp phát sinh biến hóa trong thời gian tới, cháu cân đong đo đếm đi, chú thấy Hồ Châu trong thời gian ngắn sẽ không có gì biến hóa mới, làm tốt chuyện của cháu chờ cơ hội đi, năm nay chú không có lên Bắc Kinh chúc tết cho lão gia tử được, thay mặt chú vấn an lão gia tử nhé.
– Chú à… chúng ta đều là người một nhà, không cần khách sáo như thế đâu, đi thôi, Trường Sinh đã quay trở lại.
Trọng Hãi đứng lên nói ra.
Đinh Nhị Cẩu vừa đẩy cửa vào nói:
– Ấn chủ nhiệm, Trọng cục trưởng, đã sắp xếp xong xuôi, lúc nào cũng có thể đi.
– Ừ, vậy thì đi đi, đã lâu chưa ngâm mình dưới suối nước nóng rồi.
Ấn Thiên Hoa nói.
Đinh Nhị Cẩu lái xe ở phía trước dẫn đường, Trọng Hãi ngồi trên xe của Ấn Thiên Hoa theo ở phía sau, trong lúc thời tiết đang lạnh lẽo băng giá…
Thế nhưng Đinh Nhị Cẩu thấy Ấn Thiên Hoa vẫn đề nghị muốn đến ngâm mình trong suối nước nóng, không biết là vô tình ý hay là cố ý, nếu như là lời nói vô tình, thì không giải thích được, một người bên ngoài làm sao biết được Vệ Hoàng sơn trang có suối nước nóng? Là trong thành phố người nào nói cho Ấn Thiên Hoa biết? Như vậy người đó cùng với tập đoàn Vệ Hoàng có quan hệ như thế nào?
Có thể là biến tướng cố tình tới nơi này, nếu vậy thì Ấn Thiên Hoa cùng tập đoàn Vệ Hoàng có quan hệ thế nào, cụ thể nói thẳng Ấn Thiên Hoa cùng Triệu Khánh Hổ là có quan hệ như thế nào?
…
– Đinh phó cục, ai đến vậy? Chỉ cần anh gọi điện thoại thì tôi sắp xếp được rồi, đâu cần anh phải tự mình đến?
Triệu Cương vừa nhìn thấy xe của Đinh Nhị Cẩu chạy đến, liền nghênh đón lấy.
– Đó là hai bằng hữu, anh cũng không cần đoán là ai, sắp xếp xong xuôi chưa vậy?
– Sắp xếp xong xuôi rồi, có cần sắp xếp cơm trưa không?
Triệu Cương ân cần nói ra.
– Được rồi… để tôi hỏi lại thử xem, bằng không anh cứ chuẩn bị trước đi, phí tổn hết bao nhiêu cứ báo cho tôi biết…
– Đinh phó cục, phí tổn cái gì mà phí tổn, có đáng bao nhiêu đâu…
Triệu Cương ra vẻ buồn bực.
…
Sau đó Đinh Nhị Cẩu và ba người tiến vào đến suối nước nóng ngâm mình, Triệu Cương rất thức thời rời đi.
– Ồ, Trường Sinh… làm sao cậu biết nơi này có suối nước nóng, bộ đã từng tới nơi đây?
Thừa dịp lúc Ấn Thiên Hoa đi nhà vệ sinh, Trọng Hãi hỏi Đinh Nhị Cẩu.
– Vâng… em đã tới, nơi này là sản nghiệp của tập đoàn Vệ Hoàng, lúc con trai của Triệu Khánh Hổ kết hôn em có đến tham dự, cho nên biết rõ, sau này anh muốn đến đây ngâm suối nước nóng, để em nói với Triệu Cương một tiếng, lúc nào cũng có thể mang theo chị dâu tới chơi ngâm suối nước nóng, đối với thân thể cũng có lợi.
Đinh Nhị Cẩu đề nghị nói.
Trọng Hãi lắc đầu, không nói gì, lúc này Ấn Thiên Hoa trùm khăn tiến vào trong suối nước nóng.
– Ấn chủ nhiệm, lát nữa ngâm suối nước nóng xong rồi, ăn cơm hãy đi, nơi này trên núi, món ăn sơn dã cũng không ít, nếu là không ngại mệt mỏi, chúng ta cũng có thể lên núi đi săn, ông chủ của nơi này có một khu riêng biệt để săn bắn, tuy không cho người ngoài đến, nhưng cháu nói thì vẫn có thể được.
– Thôi được rồi, tôi tay chân đã lẩm cẩm, ăn cơm xong tôi sẽ đi về. À… Tiểu Đinh, cháu hỏi thử có người mát xa không, chú muốn thả lỏng thư giãn một chút.
Ấn Thiên Hoa tật xấu cũng không ít, tại đây đâu phải là nơi mở dịch vụ mà làm gì có mát xa a…
Khoan hãy nói, bất ngờ tại đây thật đúng là có người mát xa, Đinh Nhị Cẩu cảm thán người có tiền sinh hoạt mục nát sướng thật, suốt ngày có bao người tới nơi đây ngâm suối nước nóng đâu, mà rõ ràng còn có dự bị lấy người mát xa.
Triệu Cương an bài tốt mấy người xong thì quay trở về lầu chính, Triệu Khánh Hổ đang an vị ở trên ghế phòng khách khuôn mặt trầm ngâm.
– Sắp xếp xong xuôi?
Triệu Khánh Hổ hỏi.
– Vâng… sắp xếp xong xuôi, chú à… chúng ta không đi tìm ông ta, ông ta ngược lại đến đây, chỉ sợ không có đơn giản như vậy.
– Chú biết, hắn đến để hưng sư vấn tội, về chuyện của Lý Pháp Thụy, đã nhiều năm như vậy, ba người chúng ta trong nội tâm đều rất rõ ràng đối phương là hạng người gì, cho nên việc này không thể qua mắt được hắn, hắn đã già đời thành rồi tinh rồi.
– Thế nhưng mà… có xảy ra vấn đề gì y không?
– Không biết, hắn là đại ca trong ba người chúng ta, những năm quay cầm tiền không ít rồi, với lại không có Triệu gia ở phía sau ủng hộ tiền tài, hắn có được vị trí như hôm nay sao?
– Cháu cảm thấy vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, hơn nữa Đinh Trường Sinh cũng tới, thằng này là hầu tinh, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, còn có cục trưởng cục tài chính kia.
– Thì cứ quan sát, không được người mày thì lấy người kia cũng được, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn đấy.
– Hôm nay sợ là không được, để lúc khác đi, Đinh Trường Sinh thằng này quá quỷ, không thể để cho nhìn ra chúng ta muốn làm gì…
– Cũng tốt, hai cô gái kia có tin tức gì không?
– Không có, nhưng xác định là chưa có về nhà, người nhà của bọn họ còn còn đang tìm khắp nơi, cháu dám chắc là Đinh Trường Sinh đang che giấu bọn họ, nói không chừng lúc này đang là đồ chơi của hắn đây này.
Triệu Cương rất có lòng tin nói.
– Ừ, như vậy cũng tốt, cháu cứ bảo Qúy Đại Khoan cố gắng nhanh lên đi, theo dõi Đinh Trường Sinh, nhìn xem hai cô gái kia đang ở đâu, phải mau chóng tìm cho bằng được, đến lúc đó không sợ Đinh Trường Sinh không nghe theo lời của chúng ta, hiểu chưa?
– Vâng cháu biết rồi.
Triệu Cương âm hiểm nở nụ cười.
Đinh Nhị Cẩu cùng Trọng Hãi thì không có hứng thú vụ mát xa, cho nên chỉ có một mình Ấn Thiên Hoa đi đến phòng mat xa, sau một lúc, tới không phải là người mát xa, mà là Triệu Khánh Hổ, đương nhiên, mục đích của Ấn Thiên Hoa cũng không phải là đợi chờ người mát xa.
– Đại ca đến đây làm gì cho vất vả, cứ gọi điện thoại cho em là được rồi.
– Tôi tới gặp cậu, là sợ đến lúc đó không gặp được cậu đấy, cho nên sẵn có cơ hội nên tới, nói đi… cho tôi một lời giải thích.
Ấn Thiên Hoa từ chối điếu thuốc Triệu Khánh Hổ đưa tới, nói.
– Đại ca, là do hắn muốn rời đi, đây là chuyện em không còn có cách nào khác, như đại ca đã nói, chúng ta là anh em chung trên một chiếc thuyền, cho nên hắn đã muốn rời thuyền, em đành phải ra tay, hơn nữa việc này chúng em đã lên tỉnh đi tìm anh rồi, nhưng thái độ của anh làm cho chúng em thất vọng, hắn muốn đi, vạn nhất hắn thật sự đi ra ngoài, nhỡ làm cái gì đối với đại ca bất lợi, đến lúc đó chúng ta phải tính làm sao?
– Hắn không phải là loại người như vậy.
Ấn Thiên Hoa cả giận nói.
– Đại ca, hắn có phải là loại người như vậy hay không thì em không biết, nhưng em không thể mạo hiểm, anh cứ nói đi, anh dám cầm chuyện này mạo hiểm sao? Đại ca, đó là chuyện chẳng đặng đừng đấy, em không dám, đại ca cũng lại không dám, cho nên việc này mặc dù là em làm, trong nội tâm của em cũng rất khó chịu, nhớ năm xưa chúng ta cùng một chỗ ở tại Quý Châu, em là người nhỏ nhất, các người rất chiếu cố em… em nhớ một đời.
– Có phải cậu cũng muốn đem tôi ra tiêu diệt, thì cậu mới có thể an tâm cả đời?
Ấn Thiên Hoa bất mãn lời giải thích của Triệu Khánh Hổ, hỏi.
– Đại ca, anh cho em mấy cái gan, em cũng không dám? Triệu Khánh Hổ có ngày hôm nay đều là do đại ca nâng đỡ, cho nên em không bao giờ dám, tuy hắn đi rồi, nhưng em cũng không có bạc đãi gia đình hắn, tiền vẫn là đúng hạn gửi cho, em tin rằng đó cũng là kết quả mà hắn mong muốn…
– Triệu Khánh Hổ, cậu nhớ cho kỹ, nếu tiếp tục như vậy, tất sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó cậu sẽ biết hậu quả, tự giải quyết cho tốt đi.
Ấn Thiên Hoa liếc nhìn Triệu Khánh Hổ, nói xong liền trùm khăn tắm đi ra ngoài.