Phần 60
Ngày mai khách nhân vào gian phòng này ăn, có lẽ không thể tưởng được, ngay tại nơi đây vào tối hôm qua, bà chủ nhà hàng cùng với một người đàn ông trẻ tuổi ấm áp lãng mạn tiến hành động tác giao cấu ngay trên bàn rồi dưới mặt thảm, một trước một sau, tứ chi uốn éo…
– Đêm nay em không về nhà có được không?
Thời điểm hai người nằm ở trên tấm thảm trải sàn, Tương Ngọc Điệp nói.
– Ngủ ở chỗ này sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Không… đến nhà của chị, giờ này có một mình chị trở về sợ lắm, đã trễ như vậy rồi.
Tương Ngọc Điệp làm nũng nói, thật ra thì nàng không phải là một người nhát gan như vậy, trên thực tế, khi đàn bà làm nũng là lúc nàng muốn mình ngây thơ nhất đấy, nhưng đừng có bao giờ vạch trần, nếu không thì thì sẽ mất hết ý nghĩa.
– Được rồi, bất quá cứ xem như là con người của em không đứng đắn, mà lúc em đến chỗ đó thì chị cũng không nên hối hận ah.
– Hừ, ai mà sợ chứ…
Tương Ngọc Điệp cười cười nói.
Đinh Nhị Cẩu đem xe của mình để lại bãi gửi xe của nhà hàng, còn hắn thì lái chiếc xe của Tương Ngọc Điệp chạy đến nhà của nàng, khu biệt thự Quốc Sơn.
– Hì… nhìn qua cũng biết được, chồng của chị rất giàu có, để lại cho chị sản nghiệp lớn như vậy cũng không dễ dàng a, áo cơm sau này chị không cần lo, thật tốt…
Đinh Nhị Cẩu hâm mộ nói.
– Ai… em không biết, chính là vì phần sản nghiệp này, chị phí hết biết bao sức lực, có biết bao kẻ thèm thuồng ngó vào tài sản này cũng không ít, chị phải đọ sức từng chút một, thận trọng tự bảo hộ lấy chính mình, có đôi lúc đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh lại âu lo đấy.
Tương Ngọc Điệp nói.
– Còn có việc này sao, ai mà gan to như vậy, dám nhìn chằm chằm vào chị.
Đinh Nhị Cẩu cau mày nói.
– Ơ này… Đinh phó cục trưởng, có phải là không tinh thần trọng nghĩa bộc phát, muốn bảo hộ chị sao?
Sau khi tới nơi, Tương Ngọc Điệp xuống xe, mở cửa ra nhìn vào một khung hộp nhỏ, đem ánh mắt của mình đưa sát vào, Đinh Nhị Cẩu nhận ra chỉ có võng mạc của Tương Ngọc Điệp thì khóa cửa mới mở, còn người khác thì chắc chắn không vào được xem ra căn biệt thự này có các biện pháp an ninh thăng cấp hơn các nơi khác.
– Vào nhà đi, cứ tùy tiện ngồi, chị đi thay quần áo.
Tương Ngọc Điệp nói.
– Nếu chị không ngại để em đi chung quanh ngắm nhà một chút.
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Cứ việc thoải mái, cứ xem như là nhà của mình.
Tương Ngọc Điệp nói xong rồi lên lầu, hai chân nàng hơi khập khiễng cho thấy động tác giao cấu vừa rồi của Đinh Nhị Cẩu đối với nàng quả thật có chút hơi mạnh…
Đinh Nhị Cẩu đi theo đuôi nàng lên lầu, tuy nhiên lúc Tương Ngọc Điệp đi vào phòng ngủ thì hắn không có đi theo, người đàn bà này này đã trở thành thức ăn trong khay của hắn nên không cần phải gấp gáp, cho nên hắn lần lượt đi nhìn sơ qua từng gian phòng, thẳng đến trên lầu hai tận cùng bên trong có một cái phòng, Đinh Nhị Cẩu đẩy thử một chút thì không có mở ra, hình như đã khóa lại, đúng lúc này Tương Ngọc Điệp mặc cái váy ngủ màu đen kín đáo đi ra, khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang thử đẩy cửa gian phòng kia, nàng cười cười đi tới.
– Chị phát hiện ra lòng hiếu kỳ của em cũng ghê gớm thật a, căn phòng này không mở ra cho người ngoài đâu, em không nên đi vào.
Tương Ngọc Điệp từ tốn nói.
– Thân thể của chị cũng đã không tiếc với em, vì sao cái căn phòng này thì không thể đi vào, chị không biết là lòng người rất hiếu kỳ dù có biết hại chết người cũng khó bỏ qua…
– Trong phòng là linh đường của chồng chị, tuy anh ấy đã mất, nhưng chị không có an táng, mà để tro cốt ở lại trong này.
Tương Ngọc Điệp nhẹ nhàng nói.
– Há, có chuyện như vậy sao, vậy hay là em cũng nên đi vào dâng một nén nhang, xem như là đã tới đây đi, nếu không thì em thấy không được lễ phép lắm…
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói.
– Em thật sự muốn như vậy?
Tương Ngọc Điệp hỏi.
– Đó là đương nhiên, em nói nghiêm túc.
Đinh Nhị Cẩu khẽ vươn tay kéo bên hông của Tương Ngọc Điệp, tựa hồ là để tỏ lòng thành ý của mình, còn cố ý đem tay của đưa vào bên trong cái cổ áo váy ngủ của nàng, khi bàn tay của hắn bắt đầu sờ soạng chạm đến hai đầu núm vú thì mới biết được bên trong nàng không có mặc nịt ngực, có thể là phía dưới cũng chân không chẳng mặc quần lót gì cả.
– Hừ… em làm như vậy mà gọi là dâng hương sao? Ở trước cửa phòng còn mò lấy vợ của người ta, đây không phải muốn chọc giận cho người điên lên à?
Tương Ngọc Điệp lườm lấy Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Không đúng, em làm như vậy là để cho anh ấy yên tâm, từ giờ anh ấy không cần phải lo lắng cho chị nữa, bởi vì chị đã tìm được một người có thể đứng ra bảo vệ cho chị rồi…
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.