Phần 62
Nếu đại biểu toàn thân Đinh Nhị Cẩu dục hỏa thì cây dương vật là hồng thủy, còn Tương Ngọc Điệp thì trên cái mông to thật cao đang vểnh lên, cái âm đạo giờ thì không có hữu hiệu để cơn hồng thủy ngập trời phát tiết hồng thủy, hậu môn chính là lòng sông nhỏ hẹp, mới thật sự là ống dẫn để hồng thủy phát tiết.
– A… nhẹ một chút…
Tương Ngọc Điệp khó chịu thấp giọng kêu lên, hai mép trong âm hộ của nàng vẫn còn sưng chưa có khỏi hẳn, tuy rằng vừa rồi dương vật của Đinh Nhị Cẩu ma sát trên rãnh mông kích thích làm cho miệng âm đạo phân bố ra không ít dịch nhờn, nhưng vẫn rên đau đớn kêu “a…” lên.
Khi đầu khấc dương vật bắt đầu chen vào hậu môn Tương Ngọc Điệp, đau đớn làm cho vòng cơ hậu môn co rút lại, siết chặt lấy đầu khấc dương vật đang xông vào, đường xá phía trước bị nghẹt, hắn đương nhiên gia tăng khí lực đột phá chướng ngại thẳng tiến, kết quả trong chớp mắt Tương Ngọc Điệp ăn đủ đau khổ.
Thật ra thì do Tương Ngọc Điệp bị bất ngờ trở tay không kịp, nàng cũng có đầy đủ kinh nghiệm ứng phó với trò đồng tình luyến ái giao cấu qua hậu môn rồi, vì thế giờ đâu nàng cố điều chỉnh trạng thái, không ngừng thả lỏng cơ vòng hậu môn tiếp nhận đầu khấc dương vật Đinh Nhị Cẩu đẩy vào, dù là như thế nhưng hậu môn nàng vẫn chịu không ít khổ đầu, sau khi trực tràng hoàn toàn cắn nuốt hết cây dương vật của hắn về sau, Tương Ngọc Điệp mồ hôi lạnh toát ra, hai chân vô lực, hay tay vịn lấy sát thành kệ bếp, thân thể cân bằng hoàn toàn chỉ dựa vào hai tay của hắn đỡ trên cái mông nàng, cái mông miễn cưỡng duy trì cong lên để cho dương vật của hắn có thể thuận lợi ra vào sâu trong trực tràng của nàng.
Tại trong hậu môn Tương Ngọc Điệp vô cùng bó chặt kích thích dương vật của Đinh Nhị Cẩu, hắn điên cuồng chuyển động ra ra vào vào trong cái lỗ chật hẹp, mông thịt Tương Ngọc Điệp rung động vang lên tiếng “phạch… phạch…” theo cây dương vật xuất nhập nhảy ra nhét vào làm cho hậu môn sưng đỏ, sâu trong thì dương vật của hắn cùng vách tường trực tràng của nàng kịch liệt ma sát…
Tương Ngọc Điệp khuôn mặt thành thục thanh tú bởi vì hậu môn sưng lên đau đớn nên tái nhợt, chóp mũi hiện rịn đầy mồ hôi, nàng lại cúi đầu xuống trên thân, hai tay tại trên bệ kệ bếp gối lên trán, cái mông của nàng nhổng lên thật cao, giúp cho Đinh Nhị Cẩu tận tình gian dâm hậu môn nàng.
Đinh Nhị dùng sức tang nhanh động tác, tâm tình vô cùng hạnh phúc, hắn vui vẻ hưởng dụng trực tràng Tương Ngọc Điệp chặt chẽ ấm áp, hắn cũng chẳng có kỹ xảo gì, chỉ đơn thuần tại trong hậu môn nàng kích thích dương vật, sinh ra khoái cảm từng điểm từng điểm tích lũy, nếp uốn hậu môn Tương Ngọc Điệp bị dương vật của hắn không ngừng liên tục ma sát làm cho hậu môn của nàng bởi vì đau đớn mà dùng sức co rút lại, càng làm cho dương vật của hắn ra vào khó khăn, nhưng bởi vậy mà lại sinh ra khoái cảm ma sát kịch liệt hơn.
Đinh Nhị Cẩu hai tay dùng sức bắt đầu thêm sức ra vào, biên độ cùng tần suất của dương vật càng lúc càng tăng cao, lúc rút ra thì rút gần một nửa chiều dài dương vật, sau đó dụng lực rất nhanh đâm vào, khoái cảm cuối cùng đã tới đỉnh, đột nhiên dụng hết toàn lực, một cái nặng nề thốc thật mạnh dương vật vào sâu trong trực tràng Tương Ngọc Điệp rồi dán chặt hạ thể vào cái mông của nàng không nhúc nhích, bên trong trực tràng của nàng co rút lại xiết lấy cây dương vật kịch liệt chiến động, Tương Ngọc Điệp rốt cục kiên trì cũng đến thắng lợi cuối cùng của nàng rồi, sâu trong trực tràng điên cuồng mấp máy đè ép, đầu lỗ tiểu của đầu khấc dương vật Đinh Nhị Cẩu đã đầu hàng cờ trắng từng làn tinh dịch tiếp tục bị nặn ra cho đến giọt cuối cùng.
Tương Ngọc Điệp sắc mặt ửng đỏ, hàm răng khẽ cắn môi dưới, ánh mắt quyến rũ ươn ướt, hậu môn vẫn gắt gao siết chặt lấy dương vật, trực tràng luôn luôn co rút ngọ nguậy, theo thành ruột niêm mạc tinh dịch chảy xuôi làm cho Tương Ngọc Điệp phải hóp bụng, xem ra sau một đêm Đinh Nhị Cẩu giao hoan với nàng, nên lần này tinh dịch bắn ra phân lượng cũng không còn nhiều.
…
Đinh Nhị Cẩu mãi cho đến mười giờ sáng mới bước vào văn phòng, lúc này Lưu Chấn Đông đã tìm hắn ba lượt rồi, nhưng Lưu Chấn Đông rất có ý tứ, hắn vẫn luôn không có gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, bộ dáng hình như là có việc rất gấp gáp.
– Đinh phó cục, Mã Kiều Tam đã khai ra rồi.
Lưu Chấn Đông hưng phấn nói.
– Thật sao? Thế nào, kẻ nào đã bảo hắn theo dõi Khang Minh Đức?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Chính là Cát Hổ, hắn ta cùng Cát Hổ liên lạc trực tiếp, cho nên vụ án này trên cơ bản nhất định là do Cát Hổ gây nên.
Lưu Chấn Đông nói.
– Má ơi, chúng ta cũng đã một mực giả thiết cho là do Cát Hổ gây án, nhưng bây giờ toàn thành phố Hồ Châu cũng biết Cát Hổ đã tẩu thoát mất rồi, cho nên cũng không loại trừ Mã Kiều Tam đổ hết trên người Cát Hổ, Chấn Đông… chuyện này anh thấy thế nào?
– Đinh phó cục, khả năng này không phải là không có, nhưng yếu tố Cát Hổ gây án càng lớn hơn rồi, nói như thế nào đây… Cát Hổ là người của Tưởng hải Dương, mà Tưởng Hải Dương cùng Khang Minh Đức ngày trước vẫn luôn là tay hòm rất vững chắc trong đám bọn họ, với lai sau này phát hiện ra bên cục tài chính bị thiếu 1000 vạn không thấy bóng dáng, chúng ta thử đặt giả thiết thử xem, Khang Minh Đức đem 1000 vạn cho Tưởng Hải Dương mượn, đến khi Khang Minh Đức biết mình không thể thoát được phải rời khỏi chức vụ, cho nên đến tìm Tưởng Hải Dương đòi lại số tiền kia, nhưng lúc ấy Tưởng Hải Dương trở mặt, không ý định trả, như vậy diệt khẩu Khang Minh Đức đó là một biện pháp tốt.
Lưu Chấn Đông phân tích nói.
Đinh Nhị Cẩu nghe Lưu Chấn Đông phân tích, cũng thấy được có vài phần đạo lý, nhưng chuyện này còn phải suy nghĩ tỉ mỉ, tuy Cát Hổ đã bị truy nã toàn quốc, nhưng một chút manh mối cũng đều không có.
– Như vậy thì căn cứ theo lời Mã Kiều Tam cung khai nhất định hung thủ là Cát Hổ, chúng ta lại xin một lần nữa truy nã cả nước, tôi cũng không tin thằng này vận vẫn luôn vận tốt như vậy.
Đinh Nhị Cẩu cắn răng nói.
– Được rồi cứ thế mà làm, nhưng vẫn còn có chuyện phiền toái, bản án của Lưu Quán Quân, mẹ của hắn mỗi ngày đầu đến trại tạm giam để gặp hắn, nếu tiếp tục như vậy, thì còn có cái gì mà giữ bí mật nữa?
– Cái gì? Mẹ của hắn có thể đến gặp hắn?
– Đúng vậy, mặc dù là tôi nghe nói, nhưng đoán chừng điều này là chuyện thật, có thể vì nể mặt phu nhân của bí thư khu ủy, huống chi Lý Đạo Hiền tên hỗn đản quản lý trại tạm giam kia lúc trước lại có quan hệ đen tối với Đàm Quốc Khánh, bây giờ tuy Đàm Quốc Khánh biến mất, nhưng tôi tin rằng tính nết của hắn vẫn không thay đổi được.
– Đi… tôi đang rảnh, chúng ta đi đến trại tạm giam xem sao.
Đinh Nhị Cẩu lại đứng lên, cảm nhận được thân thể mệt mỏi, nếu như là người bình thường, tối hôm qua tiêu hao sức lực giao hoan với Tương Ngọc Điệp cuồng loạn dạng như vậy, hôm nay khẳng định là không đứng lên nổi, cũng may là Đinh Nhị Cẩu về mặt tính dục thì hắn rất khỏe khác thường.
Trại tạm giam Hồ Châu nằm phía bên ngoài Thành Đông, bao quanh là một cái thôn phía ngoài thành phố, đi trên đường cao tốc, cách cục công an thành phố khoảng 20 phút lộ trình.
– Đinh phó cục, vụ án Lưu Quán Quân này không dễ làm, lực cản khá lớn, cục công an thành phố chúng ta tiếp nhận cũng không phải là chuyện tốt.
Lưu Chấn Đông vừa lái xe vừa nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
– Hết cách rồi, vụ án này có liên quan đến ma túy, mà tôi lại muốn đem bản án của Lôi Phong điều tra lại, nhưng vẫn chưa có đầu mối, nói không chừng chính từ nơi này chính là một lỗ hổng để chúng ta moi ra, tôi nghe nói số lượng giao dịch ma túy ở Hồ Châu rất lớn, nhưng lại không thấy bên lực lượng phòng chống ma túy phá được bao nhiêu vụ án, anh cho rằng những… số lượng ma túy này bắt nguồn từ nơi nào?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Lúc đó tôi cùng Lôi Phong điều tra có chút manh mối, dự định mạo hiểm một lần là sẽ hốt gọn một mẻ tất cả bọn buôn lậu ma túy của thành phố Hồ Châu, nhưng cuối cùng bọn chúng cũng tẩu thoát được mấy tên cầm đầu, mà khi đó đã bị thương vài tên…
Lưu Chấn Đông nói.
– Vì sao có thể chạy trốn được, người của chúng ta sắp xếp khi ấy có vấn đề sao?
– Không phải người có vấn đề, mà là không có sắp xếp được người, bởi vì không thể tin được ai, lúc đó vừa nhận được tin báo từ nội tuyến, thì tôi cùng Lôi Phong đi ngay, không có thời gian chuẩn bị tính toán kịp, bắn chết tại chỗ bảy tên buôn ma túy, nhưng mấy tên trọng yếu thì chạy mất, tôi vẫn nghi ngờ cái chết của Lôi Phong sau này có quan hệ với bọn buôn lậu ma túy, nhưng trong cục công an thành phố lại biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, rồi từ chuyện nhỏ coi như là không có, cuối cùng chẳng có giải quyết được gì.
Lưu Chấn Đông bất đắc dĩ nói.
– Nội tuyến của chúng ta vẫn còn chứ?
– Đó là nội tuyến của Lôi Phong tuyển, từ đó về sau không còn thấy báo tin mới về, không biết nội tuyến đó còn sống hay không, tôi đoán chừng nếu không chết thì cũng là do mất đi sự liên lạc của Lôi Phong, chúng tôi làm nghề này, nội tuyến là do chính mình tuyển chọn đấy, không ai có thể biết…
Lưu Chấn Đông giọng nói rất là trầm trọng, Đinh Nhị Cẩu nghe được cũng có cảm giác được, theo lời Lưu Quán Quân thì bây giờ nếu muốn đạt được manh mối có giá trị chỉ sợ là rất khó.
…
– Đinh phó cục, phía trước chiếc xe kia là của phu nhân bí thư khu ủy Lưu Thành An, chắc là mang cơm trưa đến con con trai.
Lưu Chấn Đông chỉ phía trước trong sân trại tạm giam có một chiếc xe BMW vừa dừng trước cổng chính nói ra.
– Ngừng xe, đợi xe cô ấy chạy vào trong sân v rồi chúng ta đến sau.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Quả nhiên, cảnh sát gác cổng trại tạm giam chỉ nhìn thoáng qua liền cho chiếc xe BMW chạy vào, nhìn qua rất là quen thuộc, lúc này thì xe Đinh Nhị Cẩu cũng lái đến cổng chính, nhưng bị cảnh sát gác cổng ngăn lại, sau khi kiểm tra giấy tờ của Đinh Nhị Cẩu cẩn thận chính xác kiện mới mở cổng cho vào.
– Người phụ nữ kia đang làm gì trong này, vì sao đồng chí lại cho vào trong trại tạm giam mà không qua kiểm tra giấy tờ? Cô ấy là viên chức ở đây sao?
Đinh Nhị Cẩu quay cửa sổ xe xuống hỏi cảnh sát gác cổng.