Phần 96
– Này… tôi đâu có tốt nghiệp tại học viện cảnh sát này đâu mà biết chứ?
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ai… thật sự là phục ông luôn, còn Tề trưởng phòng chẳng những phụ trách phòng cán bộ công an mà còn là phụ tá cho chủ tịch tỉnh, bí thư đảng uỷ văn phòng, còn có một chức vụ chắc ông cũng không biết, ông ta còn là viện trường học viện cảnh sát.
Kha Tử Hoa nhìn thấy có vẻ Đinh Nhị Cẩu đúng là không biết những việc này, liền phổ cập cho hắn biết.
– Vậy sao? Mấy cái chức vị kia của Tề trưởng phòng thì tôi biết, chỉ có cái chức viện trưởng học viện cảnh sát này là tôi không biết.
Đinh Nhị Cẩu giật mình.
– Các đồng chí… hôm nay khai giảng khóa bồi huấn, lần huấn luyện này khác với những đợt huấn luyện trước kia, có nhiều người đối với khóa huấn luyện này có nhiều suy đoán, cho nên tôi muốn nói sáng tỏ một chút, lớp này là lớp bồi dưỡng đặc thù dành riêng cho những cán bộ có tài năng sẽ kế thừa về sau… v… v…
– Chẳng biết vì sao mỗi lần nghe được lãnh đạo phát biểu nói chuyện đều có cảm giác cái thế giới này thật là bừng sáng, nhưng khi mở mắt ra thì vẫn tối thui, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Kha Tử Hoa lại bắt đầu nhỏ giọng.
– Ông thấy thì thì đủ rồi, không nói thì người ta nói ông câm à?
Đinh Nhị Cẩu bực bội nói…
– Ngày hôm qua tôi có xem một tiết mục truyền hình, nói về một nữ cảnh sát giao thông, chồng cũng là một cảnh sát nhưng đã hy sinh vì nhiệm vụ, còn nữ cảnh sát còn con nhỏ đi học, cùng với cha mẹ chồng cao tuổi phải chiếu cố, nhưng là công việc của nữ cảnh sát tại thành phố Hồ Châu rất bận rộn vì phải làm nhiệm vụ điều tiết giao thông ở giao lộ, một ngày mười mấy tiếng, nơi đó thì thường xuyên phát sinh giao thông hỗn loạn, nhưng chỉ cần cô ấy có mặt ở đó, thì có thể bảo trì thông suốt, các đồng chí thấy đây là cái gì? Đó chính là tinh thần… Trong cục công an thành phố muốn chiếu cố, điều cô ấy đến một bộ phận khác nhàn nhã hơn một chút, nhưng cô ấy từ chối, có người hỏi cô ấy: Vì sao? Các đồng chí đoán cô ấy nói như thế nào không? Nữ cảnh sát nói chỉ có làm nhiệm vụ tại trên đường điều tiết giao thông, thì lúc ấy cô ấy mới có thể cảm nhận khắc sâu nhất được cái nghề làm cảnh sát phục vụ nhân dân, cái nghề nghiệp này rất là cao quý…
Tề Văn Hạ tiếp tục diễn giải.
– Ai chà… thật hay giả vậy?
Kha Tử Hoa dùng khuỷu tay thọc nhẹ Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– A… cái gì?
Đinh Nhị Cẩu đang nghe Tề Văn Hạ nói mà mê mẩn, nhưng đến lúc bắt đầu nhắc đến Hồ Châu, Đinh Nhị Cẩu trong lòng run lên, hắn sợ đem những tình hình bất ổn Hồ Châu thối nát nói ra, nhưng đến khi phát hiện nói về nữ cảnh sát giao thông Đái Thiên Lan, thì trong lòng của hắn mới chậm rãi lắng đọng xuống.
Không thể không nói, cái tiết mục này làm quá ngon, bất quá Đinh Nhị Cẩu lúc ấy cũng không có xét duyệt nhìn qua tiết mục này, mà để cho Tương Ngọc Điệp trực tiếp giới thiệu qua cho Lan Hiểu San, vì thế nhất định là Lan Hiểu San xét duyệt ký phát chương trình đấy, cũng không tệ…
– Khóa huấn luyện lần này có đồng chí nào thuộc thành phố Hồ Châu, xin đứng lên?
– Ai… gọi ông kìa.
Kha Tử Hoa lại khều Đinh Nhị Cẩu nói.
– Đồng chí nào thuộc thành phố Hồ Châu? Xin mời lên đây.
Tề Văn Hạ thấy Đinh Nhị Cẩu từ đằng sau đứng dậy, cũng giật mình, vì nhìn thấy hắn quá trẻ tuổi, tuy gần đây Đinh Nhị Cẩu đang cố gắng làm cho mình trở nên già hơn một chút, ví như là… để râu, đôi khi còn dùng phương pháp dân gian như là dùng tỏi nước thoa trên mép của mình, nghe nói là phương pháp này kích thích tốc độ sinh trưởng của râu!!!
…
Đinh Nhị Cẩu vừa mới đứng lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, trong lòng hắn suy nghĩ, đây là chuyện gì vậy a? Chính mình cùng với Tề trưởng phòng này đâu có quan hệ gì đâu… nhưng lại nghĩ tới, không đúng, hình như là lúc ấy Chu Hồng Kỳ giúp hắn nên đã gọi điện thoại cho Tề trưởng phòng… trong nội tâm có chút hối hận khi nhờ nàng, bây giờ trước mặt nhiều người như vậy, chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ ấy ư, nhưng Tề Văn Hạ đã gọi hắn, hắn không thể không đi lên, vì vậy đành phải đi tới phía trước.
– Chào Tề trưởng phòng, chào Ngô phó trưởng phòng, chào Thường phó viện trưởng.
Đinh Nhị Cẩu lần lượt chào qua một lần, nhưng ngoài trừ Tề Văn Hạ là mở miệng chào lại, còn hai người kia chỉ là gật đầu.
Thường Nhất Tinh không hiểu Tề Văn Hạ đột nhiên đem thằng này kêu lên là có ý gì, nên nhìn thoáng qua Ngô Hữu Đức, muốn hỏi một chút, nhưng lại sợ Tề Văn Hạ nghe thấ, nên cố nén lòng hiếu kỳ của mình lại không hỏi.
– Cậu chính là Đinh Trường Sinh chứ?
Tề Văn Hạ hỏi.
– Vâng… Tề trưởng phòng, vậy chú biết cháu à…
Lãnh đạo đã diễn kịch, thì mình phải phối hợp, mặc dù không biết bên dưới có bao nhiêu người tin, nhưng đây là chuyện bắt buộc phải diễn thôi…
– Ừ, tối hôm qua tôi đã xem qua tiết mục truyền hình, tôi cũng nhìn thấy cậu trong phóng sự đó, tôi hy vọng tất cả mọi người sau khi trải qua lần huấn luyện này, chẳng những là phải hành động như cảnh sát trong phóng sự, tư tưởng chân chính đem mình làm một người cảnh sát tốt thì mới được. Được rồi… đồng chí Đinh Trường Sinh, trở về chỗ ngồi đi, ráng học tập cho giỏi, tranh thủ làm công tác chỉnh đốn công an Hồ Châu cho thật tốt nhé.
Cuối cùng Tề Văn Hạ bổ sung nói.
Nhìn xem Đinh Nhị Cẩu trở về chỗ ngồi, trong lòng Ngô Hữu Đức thấy Tề Văn Hạ thật đúng là hiểu lầm ý tứ của mình, đúng ra thì La Đông Thu rất chán ghét tên Đinh Trường Sinh này, không cần phải nói cũng hiểu, tiểu tử này nhất định là cây gai trong chuyện của La Đông Thu rồi, nên mới nhờ mình đem tiểu tử này điều ra khỏi Hồ Châu, nhưng nhìn lão Tề lại tuyên dương Đinh Nhị Cẩu, giống như là muốn nịnh bợ La Đông Thu vậy, thật sự là buồn cười…
…
Tuy Đinh Nhị Cẩu đi lên tỉnh bắt đầu huấn luyện, nhưng nhiệm vụ của Đỗ Sơn Khôi vẫn tiếp tục giám sát Tiêu Hồng cùng Thiệu Nhất Chu, kể cả việc hai người kia tiếp xúc với ai, hôm nay trong lúc Đỗ Sơn Khôi đang theo dõi Thiệu Nhất Chu, thấy hắn đang tiếp xúc với hai người, vốn cũng bình thường, nhưng bất chợt khi nhìn thấy một người trong đó chính là Tưởng Hải Dương, hắn liền thấy được chuyện này không có đơn giản như vậy, vì vậy liền báo tin nhắn cho Đinh Nhị Cẩu.
Đỗ Sơn Khôi: “Phát hiện Thiệu Nhất Chu cùng Tưởng Hải Dương, còn việc trao đổi chuyện gì thì không biết.”
Lúc này Đinh Nhị Cẩu đang ở trong lớp nghe giảng bài, cho nên nhìn thấy tin nhắn này thì cả kinh, Thiệu Nhất Chu cùng Tưởng Hải Dương có quan hệ như thế nào?, Đây là vấn đề khó hiểu, nhưng chuyện này không phải là chuyện đùa, không thể phớt lờ qua được, mình mới vừa rời khỏi Hồ Châu, thì đối phương nhanh như vậy hành động sao?
Đinh Nhị Cẩu: “Tiếp tục theo dõi, cô gắng tìm hiểu đối phương đang nói cái gì.”
Đỗ Sơn Khôi: “Biết rồi… đồng thời còn có một phụ nữ cũng đang theo dõi Tiêu Hồng, làm sao bây giờ?”
Đinh Nhị Cẩu: “Tra ra thân phận của người đó, nếu có thể chụp hình được thì gửi hình cho em…”.
Đỗ Sơn Khôi: Ừ…
…
Sáng sớm Thiệu Nhất Chu nhận được một cú điện thoại, nhưng đối phương cũng không nói rõ làm chuyện gì, chỉ là nói muốn gặp mặt Thiệu Nhất Chu, hơn nữa trong tay bọn họ có một số việc mà Thiệu Nhất Chu khi nhìn thấy sẽ vô cùng hứng thú, nhưng lại không nói là cái gì, làm cho Thiệu Nhất Chu càng thêm tò mò, vì vậy đồng ý gặp nhau tại trong một quán cà phê gặp mặt.
– Hai anh là ai, hình như tôi không hề quen biết?
Thiệu Nhất Chu nhìn Tưởng Hải Dương cùng với La Đông Thu rồi nói.
– Vấn đề này cũng không sao, vì giữa chúng ta chỉ nói chuyện làm ăn…
Tưởng Hải Dương cười cười nói, sau đó ngồi xuống, bên cạnh còn có La Đông Thu vẫn không nói gì, Thiệu Nhất Chu cũng ngồi xuống.
– Anh Thiệu… tôi tự giới thiệu, tôi là Tưởng Hải Dương, chắc anh cũng đã từng nghe tên qua, cha của tôi lúc trước là bí thư thành ủy Hồ Châu, anh biết chứ?
– Há, thì ra là Tưởng thiếu gia, tìm tôi có chuyện gì vậy?
Thiệu Nhất Chu khi nghe nói là Tưởng Hải Dương, trước giờ vẫn chưa từng gặp qua, cho nên không biết, nhưng hắn dự cảm, người này tìm mình nhất định là có chuyện không tốt.
– Ừ… anh là người thẳng thắn, nên tôi nói rõ luôn, tôi muốn cùng với anh hợp tác khai phát mảnh đất xí nghiệp may kia, như thế nào được không?
Tưởng Hải Dương hỏi.
– Hợp tác với tôi?
– Đúng, hợp tác với anh, tôi biết công ty bất động sản Nhất Chu của anh cùng với Hoa Cẩm Thành đang hợp tác, nhưng tôi có thể bảo đảm, thực lực của Hoa Cẩm Thành kém xa chúng tôi, lão ta chẳng là cái thá gì, chẳng qua là một nhà giàu mới nổi mà thôi, cho nên anh không cần phải cố kỵ hắn, vấn đề của lão tôi sẽ sắp xếp, nếu như lão không đáp ứng, từ nay về sau tại tỉnh Trung Nam sẽ không còn có công ty Thế kỷ Cẩm Thành này nữa, anh có tin không?
– Tưởng thiếu gia, cảm ơn hảo ý của anh, nhưng về chuyện này tôi cũng không tự mình làm chủ được, tôi còn phải thương lượng với phía đối tác của tôi mới được.
Thiệu Nhất Chu từ chối, đừng nói là lúc cha của Tưởng Hải Dương còn tại vị mà cũng không thể khai thác được mảnh đất này, huống chi cha của hắn bây giờ là mặt trời sắp lặn, bây giờ đâu phải thời kỳ trước, mà còn ở nơi này vẫy đuôi sói à, cho nên Thiệu Nhất Chu không coi Tưởng hải Dương vào đâu.