Phần 97
Tưởng Hải Dương là người thông minh, đương nhiên hiểu được tâm ý của Thiệu Nhất Chu, hắn mỉm cười, nói:
– Anh Thiệu, ý anh nói đối tác là Tiêu Hồng phải không? Giữa hai người mà còn thương lượng sao? Hay là chỉ mình anh định đoạt?
– Tưởng thiếu gia, đây là ý gì? Chúng ta là đối tác, đương nhiên cần phải thương lượng rồi.
Thiệu Nhất Chu biến sắc nói.
– Hừ… vậy anh xem một chút đây là cái gì?
Tưởng Hải Dương theo trong túi xách lấy ra vài tấm hình, đều là hình ảnh gã cùng Tiêu Hồng sóng vai đi lại, có mấy tấm giống như phía đối diện trên lầu trong gian nhà chụp qua lúc chỉ có hai người, nhưng trên cơ bản không có hình ảnh thân mật, cho nên Thiệu Nhất Chu khi nhìn thấy những tấm hình này, cũng chẳng có bao nhiêu lo lắng.
– Tưởng thiếu gia, đây là thành ý của sự hợp tác sao? Anh theo dõi tôi à?
Thiệu Nhất Chu cau mày nói.
– Mặc dù không hình ảnh không có cái gì sôi động lắm, nhưng nếu đem những tấm hình này đưa cho bí thư Thạch Ái Quốc, tôi thật sự không tưởng tượng được cái công ty Nhất Chu này còn có thể tồn tại hay không? Tôi còn lo lắng cho anh có thể còn sống trên thế giới này hay không nữa đấy.
Tưởng Hải Dương giễu cợt nói.
– Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, tôi nói rõ ràng nói cho anh biết, chúng ta không thể nào cùng các người hợp tác, tôi còn có việc, xin đi trước.
Thiệu Nhất Chu đứng lên, Tưởng Hải Dương bình thản đốt một điếu thuốc, hình như là không nghe thấy Thiệu Nhất Chu nói gì.
Nhưng khi Thiệu Nhất Chu vừa đi mấy bước, thì nghe Tưởng Hải Dương ở phía sau lưng nói:
– Anh Thiệu, đừng vội vã như, còn Vài tấm hình anh xem đây là cái gì, tràng diện như thế này có đủ chưa?
Thiệu Nhất Chu sững sờ, không nghĩ tới Tưởng Hải Dương còn có sát chiêu, xoay người nhìn lại, trên bàn trà có vài tấm hình không đơn thuần là sôi động, mà là vô cùng nóng ấm…
– Tôi biết anh và Tiêu Hồng trước đây có quan hệ yêu đương, tuy không biết các người vì sao chia tay, nhưng hiện tại khẳng định có mối quan hệ không bình thường, chỉ là anh đang ăn trong chén, mà còn nhìn trong nồi, đây có phải là nữ thư ký trong công ty của anh không? Tôi nhớ không lầm thì cô gái này mới đi làm mới chỉ vài ngày, rõ ràng là sau bữa tiệc, anh đã dụ dỗ đưa cô gái nhỏ này đưa lên giường giao hoan, xem ra anh thật đúng là rất tài giỏi a.
Tưởng Hải Dương cười cười nói.
– Cô gái này người của các anh?
Thiệu Nhất Chu kinh ngạc hỏi.
– Có người khi biết thì giật mình, có người sau đó cũng không biết chuyện gì xảy ra, không tệ… anh cũng khá lắm, còn có thể biết cô gái này là người của tôi, xem ra thì anh cũng như là bằng hữu của tôi đấy tại vì cô gái nhỏ này là người tôi thích nhất đấy nhưng mà lại đưa cho anh tận hưởng, nhưng tôi nói cho anh biết một chuyện, cô gái này chẳng những là người của tôi, mà còn là một cô gái vị thành niên, tuy dáng người đã có đầy đủ vú mông, nhưng mới chỉ có 16 tuổi, nếu như cô gái đó tố cáo anh, thì anh phải làm cái gì bây giờ?
Tưởng Hải Dương cười tủm tỉm nói.
– Anh… anh… điều đó không có khả năng, cô ấy nói với tôi là hai mươi mốt tuổi rồi, tôi cũng đã xem qua CMND của cô ấy rồi.
Thiệu Nhất Chu quả thực là cũng bị hù dọa sợ ngây người, nhưng hết cách rồi, hiện tại chính mình đang nằm trong tay của người, cho nên hắn không dám cao giọng, mà là ngồi xuống đàng hoàng, nhỏ giọng nói.
– Ha ha… CMND thì đâu có bao nhiêu tiền thì sẽ có một cái làm giả, Thiệu Nhất Chu… anh quả thực là quá ngây thơ rồi.
Tưởng Hải Dương cười nhạo nói.
– Các người đến cùng là muốn làm gì?
Thiệu Nhất Chu biết rõ, chính mình xem như đã bị gài bẫy, bây giờ có thương lượng thì cũng đã thất cơ rồi, cho nên cụp đầu như một con gà trống đá thua vậy.
– Rất đơn giản, chỉ cần anh nghe theo lời tôi, giúp tôi đem hạng mục này hoàn thành, tôi cho anh một trăm vạn, đủ tiền hoa hồng cho anh và Tiêu Hồng rồi chứ?
Tưởng Hải Dương nói ra.
– Một trăm vạn? Tưởng thiếu gia, anh nói giỡn phải không, hạng mục này sau khi làm xong thì lợi nhuận đến hơn trăm triệu, anh cho tôi một triệu, có phải coi tôi là kẻ ăn xin.
Thiệu Nhất Chu cho dù biết mình là không có cơ hội mặc cả với Tưởng Hải Dương, nhưng đối phương nói lên điều kiện như vậy, khiến hắn không thể nào chấp nhận được.
– Thiệu Nhất Chu, nói thật cho anh biết, nếu không có anh, chúng tôi sẽ tiếp quản hạng mục này, chỉ là hiện tại người hữu dụng không phải là anh, mà chính là Tiêu Hồng, tác dụng của Tiêu Hồng cũng không có gì quá khó khăn, chỉ là làm cách nào để cho Thạch Ái Quốc đồng ý hạng mục này mà thôi, còn những công việc khác thì các người có thể làm gì?
Tưởng Hải Dương không khách sáo nói.
– Các ngươi quá khi dễ người rồi, đây không phải ăn cướp trắng trợn sao?
Thiệu Nhất Chu than thở.
– Thiệu Nhất Chu, hạng mục này tuy lợi nhuận không ít, nhưng anh có cái mạng để cầm hết số tiền này sao? Không nên mơ mộng nữa, chỉ cần tôi muốn, lúc nào cũng có thể tiễn đưa anh cùng với Tiêu Hồng xuống địa ngục đấy, anh có tư cách gì mà nói điều kiện với tôi?
Tưởng Hải Dương sắc mặt rất khó nhìn nói.
– Tôi muốn năm triệu, thiếu một phân tiền cũng không được, nếu anh đồng ý thì hợp tác, nếu không thì thôi, tôi sẽ nhổ đít rời đi, chính anh tự trực tiếp cùng Hoa Cẩm Thành hoặc là Thạch Ái Quốc nói đi.
Thiệu Nhất Chu căm hận nói.
– Hừ, anh vẫn có chút cốt khí… ba triệu…
Tưởng Hải Dương nói.
– Bốn triệu, không thể ít hơn nữa.
Thiệu Nhất Chu nói.
– Được, thành giao, nhưng chuyện này anh không thể để cho Tiêu Hồng biết được, chờ tin tức của tôi, ngoài ra, ngươi còn phải động viên cho Tiêu Hồng mau hối thúc để cho Thạch Ái Quốc đem chuyện này xác định rõ ràng.
Tưởng Hải Dương nói.
– Hừ, tôi đang thấy Thạch Ái Quốc bị Hà Đại Khuê dọa cho bể mật gần chết, chinh cha của anh lúc trước cũng không dám động đậy đến mảnh đất này, cho nên nếu vấn đề Hà Đại Khuê không giải quyết được, thì cái hạng mục này không ai dám động vào, ai cũng không muốn lấy mũ cánh chuồn quan tước của mình ra đùa giỡn đâu.
Thiệu Nhất Chu nói.
– Chuyện của Hà Đại Khuê anh không cần quan tâm đến, chuyện này nay sẽ có người làm, nhiệm vụ của anh là làm sao để cho Tiêu Hồng thuyết phục được Thạch Ái Quốc đồng ý càng nhanh càng tốt, cái này mới là quan trọng.
Tưởng Hải Dương lạnh lùng nói.
Thiệu Nhất Chu không biết bằng cách nào mà mình về đến công ty được, hắn đi ngay vào phòng làm việc của Tiêu Hồng, thì thấy Tiêu Hồng đang cùng Hoa Cẩm Thành cãi nhau, nhìn thấy Thiệu Nhất Chu tbước vào, thì hai người đều không nói gì nữ.
– Chuyện gì vậy? Tại sao lại cãi nhau?
Thiệu Nhất Chu uể oải hỏi.
– Này cậu Thiệu, tôi không biết rõ các người tính toán như thế nào nữa, mọi vấn đề tôi đã đả thông quan hệ, giờ chỉ cần chờ Thạch bí thư quyết định là xong, bên nhà đất, công thương, xây dựng, thuế vụ, quy hoạch, cũng không có vấn đề gì cả, nhưng mấy tháng trôi qua, từ chỗ của Thạch bí thư một chút động tĩnh cũng đều không có, tôi rất hoài nghi thành ý sự hợp tác của các người.
Hoa Cẩm Thành tức giận nói.