Phần 1
Về việc bổ nhiệm Lương Văn Tường, trung ương vẫn rất xem trọng, dự định tới tham dự là một cục phó tổ chức cán bộ của trung ương, nhưng cuối cùng không biết nguyên nhân gì, chính cục trưởng Hà Xuân Sinh tự mình đến tỉnh Trung Nam.
Cuối cùng, Lương Văn Tường được chính thức bổ nhiệm làm phó bí thư tỉnh ủy tỉnh, mười ngày sau sẽ tổ chức đại hội tuyển cử tỉnh Trung Nam, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến lúc đó thì Lương Văn Tường sẽ là chủ tịch tỉnh, sau khi tuyển cử xong thì An Như Sơn cũng rời khỏi tỉnh Trung Nam.
Bí thư Thạch Ái Quốc thành phố Hồ Châu đương nhiên cũng tham gia hội nghị này trên tỉnh Trung Nam, nhưng sau khi xong việc, ông không có lập tức quay trở về, mà gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, bảo Đinh Nhị Cẩu đi đến mé đối diện nhà khách Tỉnh ủy gặp ông.
Đinh Nhị Cẩu xin nghỉ học hôm nay, rồi thẳng đến nhà khách tỉnh ủy, dựa theo chỉ dẫn của Thạch Ái Quốc đi gian phòng của ông.
– Bí thư… có việc gì mà chú đích thân tới đây vậy?
Đinh Nhị Cẩu đối với chuyện họp trên tỉnh thì không biết gì cả.
– Đi họp… thế nào, ở chỗ huấn luyện có thích ứng chưa?
Thạch Ái Quốc ra hiệu Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống, nói.
– Dù không muốn thì cũng phải thích ứng, chủ yếu là quá rỗi rãnh, không có việc gì làm, mà cháu nói thật, việc huấn luyện cùng với thực tế vẫn quá chênh lệch, lý luận tri thức mặc dù trọng yếu, nhưng lại quá rời xa thực tiễn, nên ý nghĩa không lớn.
Đinh Nhị Cẩu vừa quan sát gian phòng, vừa hồi đáp.
– Ừ, nhưng cũng phải cần phải học hỏi nhiều hơn, đây là một cơ hội khó mà có được, từ lúc cháu đi, tình hình cục công an thành phố ra thế nào rồi? Vẫn có thường xuyên liên hệ chứ?
Thạch Ái Quốc nhìn thấy ánh mắt Đinh Nhị Cẩu loạn chuyển, nên nhấn mạnh hỏi, có vẻ hơi bất mãn Đinh Nhị Cẩu.
– Cháu có liên lạc, tất cả đều vận hành bình thường, nhưng cũng là ngoài tầm tay với của cháu…
Đinh Nhị Cẩu đang nói chuyện, thì đứng dậy đến góc gian phòng, bởi vì hắn nhìn thấy tại đây có một cái bình hoa, mặc dù không lớn, nhưng cái vị trí bình hoa này lại thấy rất bất thường, đã không có thẩm mỹ, cũng không phải là giống như là trang trí…
Sở dĩ hắn chú ý tới bình hoa này, là bởi gì mấy ngày qua, khi học thì lão sư có giảng qua mấy vụ án mẫu, kỳ thật công tác công an phá án không chỉ là giữ gìn trị an, hoặc là đem phạm tội bóp chết mới là cảnh giới cao nhất, phá án đó là vãn hồi tổn thất, tránh không có tổn thất thì không phải là tốt nhất sao? Chỉ là mọi người không ý thức được về điều này mà thôi.
Thạch Ái Quốc cũng chú ý tới điểm này, cho nên hỏi tiếp:
– Bản án bên cục công an phải cố gắng nắm chặt, không phải là cháu đi huấn luyện thì không quản sự tới…
Thạch Ái Quốc vừa nói, thì nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đến bên bình hoa, lập tức trên tay của Đinh Nhị Cẩu có một vật.
Tuy Thạch Ái Quốc không là chuyên gia công tác bên công an, nhưng vẫn biết qua, vật này là máy nghe lén cỡ nhỏ làm cho Thạch Ái Quốc sợ xuất mồ hôi lạnh cả người.
– Cháu biết rồi, Chu phó cục điều hành rất tốt ở cục công a, nên tạm thời toàn bộ công tác là do Hồng Kỳ phụ trách, có lẽ là không thành vấn đề.
Đinh Nhị Cẩu tiếp tục nói, đương nhiên, đây là nói trong lúc vẫn còn máy nghe lén, bởi vì tuy cầm trong tay, nhưng hắn không biết cái đồ chơi này còn đang hoạt động hay không.
– Vậy là tốt rồi, cháu cứ nắm chắc là được.
Thạch Ái Quốc phối hợp nói ra.
Đinh Nhị Cẩu cầm cái đồ nghe lén này đi vào toilet, mở ra nắp bồn cầu ném vào, sau đó xổ nước cho trôi mất.
– Bí thư… Giang Đô có quán cơm cá làm ngon lắm, hay là chúng ta đến đó đi?
Đinh Nhị Cẩu sau khi từ toilet đi ra, hỏi.
– Được rồi, trưa rồi cũng đang đói bụng.
Thạch Ái Quốc hiểu ý nói.
Vì vậy Đinh Nhị Cẩu cầm cặp công tác của Thạch Ái Quốc, hai người ra khỏi nhà khách, Hồ Hải Quân đã lái xe tới, Thạch Ái Quốc nói:
– Tiểu Hồ… cậu tìm một chỗ ăn chút cơm đi, tôi cùng Trường Sinh có chút chuyện, có gì tôi sẽ gọi điện thoại.
Sau đó Thạch Ái Quốc chui vào chiếc xe cảnh sát của Đinh Nhị Cẩu, tận đến giây phút này Thạch Ái Quốc mới thở dài nhẹ nhõm.
– Cháu đoán xem kẻ nào làm chuyện này?
Thạch Ái Quốc nói ra.
– Bí thư… chuyện này khó mà nói, nhưng chắc chắn là không phải nhằm vào chúng ta đâu, có thể là đã đặt trước kia còn lưu lại, nhưng chỉ sợ trong phòng vẫn còn những chỗ khác, cháu thấy chú nếu chưa có trở về, để cháu tìm một chỗ trú khác vậy…
– Được rồi, chú sẽ trở về Hồ Châu ngay thôi, cái chỗ Giang Đô này, nước rất sâu, cháu còn ở lại nơi này, phải cẩn thận một chút.
– Cháu biết, bí thư… để cho chắc cháu sẽ bảo Lưu Chấn Đông đến kiểm tra nhà, phòng làm việc, trong xe của chú, tất cả đều kiểm tra định kỳ, phải phòng bị cho an tâm…
– Ừ… tốt, cháu sắp xếp đi, nhưng Lưu Chấn Đông tin được sao?
– Hắn là người tốt, cháu tin hắn.
Đinh Nhị Cẩu khẳng định, bởi vì qua khoảng thời gian tiếp xúc, hắn phát hiện Lưu Chấn Đông là người có tài, không chỉ là phương diện công tác về công an, còn là một người rất ngay thẳng, chỉ thiếu khuyết tính linh hoạt mà thôi.
Mấu chốt là, Đinh Nhị Cẩu vừa ly khai khỏi căn cứ của mình, liền cảm thấy thủ hạ tin cẩn của mình quá ít, đây là hắn một sự uy hiếp lớn, cho nên sau này vẫn phải nhanh một chút thành lập một tổ chức thành viên của riêng mình, nếu được như vậy, thì cũng không cần mọi chuyện mình tự thân đi làm, bằng không mà nói, một ngày nào đó mình đâu có phân thân ra được, thì sẽ có chuyện đại sự bị chậm trễ.
– Xem ra sau này cũng không cần ở lại nhà khách Tỉnh ủy nữa rồi, các bên đấu tranh đến xâm nhập đế cả trong nhà khách rồi, đây đúng là không phải một nơi bình thường, xem ra không có người bên trong tiếp ứng thì sẽ không làm được chuyện này, cũng không biết ai đã từng ở qua chỗ đó trước đó, chẳng biết là có bị người nắm được tay cầm hay không nữa…
Thạch Ái Quốc đối với việc này vẫn vẫn chưa hết sợ.
Bất quá ông cũng rất thưởng thức sự cơ trí của Đinh Nhị Cẩu, hắn làm sao biết được vấn đề trong này đâu này?