Phần 100
– Vâng, trước mắt tạm thời thì chưa có, nhưng không bao lâu nữa đâu…
Đinh Trường Sinh lộ ra vẻ hoàn toàn tự tin, cái tự tin này của hắn cũng làm cho Thạch Aí Quốc cùng Đào Thành Quân đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.
– Nhưng tôi thì không tin lời nói của Đinh chủ nhiệm, theo tôi thấy tầm bốn, năm năm nữa, nếu làm tốt, khu đang phát triển của Hồ Châu mới có thể đứng dậy được.
Tạ Phương Quỳnh cùng giống như cha cha nàng, là người làm ăn thì phải đạt được lợi ích lớn nhất mới là mục đích chính, cho nên cho dù là thật sự muốn đến Hồ Châu đầu tư, cũng phải tìm cách được chính sách ưu đãi tốt nhất, nên cũng tìm cách hạ thấp giá trị của khu khai phát Hồ Châu.
– Bốn, năm năm? Chị Tạ quá bi quan rồi, nhà đầu tư nào từng đến Hồ Châu cũng không bi quan như thế, không dám giấu diếm, trước khi chị đến khu đang phát triển gặp em, thì em đang cùng người của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch bàn bạc, bọn họ muốn xây dựng một nhà máy đồ uống nước giải khát, vậy là năm sau khu đang phát triển Hồ Châu đã nhận được công ty đầu tư lớn nhất rồi đấy.
– Ồ? Được bao nhiêu tiền vậy?
Tạ Phương Quỳnh biết rõ về tập đoàn đầu tư Bàn Thạch này, Đinh Trường Sinh cũng đã nói với nàng về cái tập đoàn này, nhưng nàng không có quan tâm, dù sao tập đoàn đầu tư Bàn Thạch là một công ty thuộc tầm cỡ quốc, làm sao có thể nhận thức với Đinh Trường Sinh một quan liêu nhỏ như vậy chứ.
– Ít nhất 500 triệu nguyên tiên với mức ban đầu, nếu như sản lượng sản xuất tiêu thụ tốt, thì sẽ thêm vào, đó là tính sau.
Đinh Trường Sinh vẫn ung dung nói.
Thạch Ái Quốc không biết đây là Đinh Trường Sinh đang gạt cha con Tạ thị, vì cha con Tạ thị biết cục diện của muốn khu đang phát triển của Hồ Châu đang cần nhà đầu tư tới nên tranh thủ muốn kiếm ưu thế, hắn nói vậy vì dù sao chuyện của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, thì không có khả năng ai lại đi đến tập đoàn đầu tư Bàn Thạch để chứng thực có đúng như vậy hay không.
Tạ Cửu Lĩnh nhìn thoáng qua con gái của mình, lúc này Tạ Phương Quỳnh cũng đang nhìn ông, nếu tinh ý thì sẽ thấy ánh mắt của hai cha con đang kinh ngạc, chẳng lẽ tập đoàn đầu tư Bàn Thạch thật sự sẽ đến Hồ Châu đầu tư sao, nếu nói như vậy, thì tình thế đầu tư Hồ Châu sẽ có chuyển biến tốt và được khuếch đại hơn nhiều lần, như vậy trong tương lai không xa, có lẽ thật sự đúng như Đinh Trường Sinh nói vậy, khu đang phát triển Hồ Châu sẽ rất nhanh bị lấp đầy.
– Tốt rồi… tốt rồi, hôm nay chúng ta không đàm chuyện làm ăn nữa, Tạ tổng… giữa trưa ăn cơm chung nhé, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Thạch Ái Quốc thật đúng là không ngờ Đinh Trường Sinh kéo dài câu chuyện đến như vậy, cho nên cũng muốn tìm một cơ hội tốt hỏi một câu.
– Được a, cung kính không bằng tuân mệnh, vậy thì lại làm cho Thạch bí thư thêm phiền toái.
Tạ Cửu Lĩnh nói ra.
Chỗ ăn cơm ở Hồ Thiên Nhất Sắc, đây là do Đinh Trường Sinh nhờ Trương Hòa Trần đặt chỗ mời đến, chỗ đó hiện tại bây giờ phong cảnh cũng không có gì, nhưng ở nơi cách xa nội thành, tầm mắt nhìn rộng rãi, lại ở ven h, không có như trong thành phố đầy bụi khói xe, không khí trong lành tốt hơn nội thành nhiều, lần này Tạ Cửu Lĩnh đến, Đinh Trường Sinh ngay từ đầu ngay tại đánh bài hoàn cảnh, chẳng những là hoàn cảnh đầu tư, còn có hoàn cảnh trong lành không gian tự nhiên, dù sao Tạ Cửu Lĩnh niên kỷ không nhỏ, có thể chỉ qua vài năm nữa đoán chừng sẽ hoàn toàn lui xuống, như vậy thì có thể dưỡng lão tại Hồ Châu, cách hàng xưởng của mình cũng gần, có chỗ như vậy thì cũng không dễ tìm.
Vốn Thạch Aí Quốc muốn gọi Đinh Trường Sinh đi cùng trên xe mình, nhưng không đợi ông mở miệng, Tạ Phương Quỳnh đã đi theo bên cạnh Đinh Trường Sinh, hai người thầm thì to nhỏ, xuống đến bên dưới, Tạ Phương Quỳnh lại chui vào xe Đinh Trường Sinh, đúng lúc này Thạch Aí Quốc hé miệng, có gọi hắn quay lại cũng đã không thích hợp.
Đinh Trường Sinh đi cùng Tạ Phương Quỳnh chạy xe ở phía trước mở đường, còn Tạ Cửu Lĩnh ngồi vào xe Thạch Aí Quốc, Đào Thành Quân ngồi ở ngồi kế bên ghế tài xế.
– Tạ tổng, chắc ông lớn tuổi hơn tôi chứ?
Thạch Ái Quốc hỏi.
– Tôi năm tám tuổi rồi đấy, còn Thạch bí thư bao nhiêu rồi?
– Há, vậy ông là đại ca tôi rồi, tôi nhỏ hơn ông bốn tuổi… Ai… chúng ta đều là số vất vả ah.
Thạch Ái Quốc thở dài nói.
– Đúng vậy a, Thạch bí thư… tôi làm ăn, thua lỗ, buôn bán kiếm lời đều là dựa vào mình đấy, nhưng ông so với tôi nếu nói về sự vất vả, ông gánh trên vai đến mấy triệu người, trọng trách so với tôi nặng nhiều hơn.
– Đều giống nhau, đều giống nhau…
Đã đi ra ngoài trao đổi công tác, lúc này hai lão đại không có việc gì chỉ nói chuyện phiếm mà thôi, Đào Thành Quân không có chen vào nói, ông còn đang suy nghĩ cuộc họp buổi sáng trong thường ủy về chuyện tranh chấp kéo đến đầu tư của hạng mục PX…
Đào Thành Quân rất rõ ràng ý tứ của Thạch Aí Quốc, đã muốn ăn vào, nhưng vẫn còn không muốn dính vào vị tanh tưởi, bởi vì dựa theo thế cục trước mắt mà nói, không cho phép Hồ Châu tái khởi một điểm gợn sóng, La Minh Giang đã biểu đạt bất mãn đối với kinh tế Hồ Châu trì trệ mãi không tiến lên được, nhưng có thể là bận tâm đến mặt mũi của bí thư An Như Sơn lúc trước, khả năng không lớn điều Để Khôn Thành đi, cho nên chỉ có thể là đổi bí thư Thạch Aí Quốc, đây mới là khốn cảnh mà Thạch Aí Quốc gặp phải lớn nhất.
Hồ Châu khốn cảnh thì ra kéo theo Thạch Aí Quốc khốn cảnh, Hồ Châu có thể thoát khốn, thì Thạch Aí Quốc có khả năng tạm thời hoãn lại một chút thế cục đang đối mặt với vực sâu.
– Đinh Trường Sinh, em giỏi lắm… ở trước mặt chị mà cũng dám nói hươu nói vượn, có tin hay không chị sẽ xuống xe cùng với cha chị rời khỏi nơi đây lập tức, em đã ưa thích làm người đơn độc, chị liền thỏa mãn cho em…
Tạ Phương Quỳnh cũng không phải đèn đã cạn dầu, nàng cũng đang lừa gạt Đinh Trường Sinh.
– Chị Tạ à, nếu chị quả thật muốn làm thỏa mãn em, hãy là ở lại thêm vài ngày, buổi tối nay em tới tìm chị…
Đinh Trường Sinh quay đầu cười một cách hèn mọn bỉ ổi, tức giận đến mức Tạ Phương Quỳnh hận không thể cầm giày mà quất hắn, nhưng vừa định cởi giày thì lại nhớ tới tại quặng mỏ Kinh Sơn một màn sờ soạng kia của hắn, trong lúc nhất thời khí giận rõ ràng liền tiêu tan.
– Tập đoàn đầu tư Bàn thạch thật sự muốn đến Hồ Châu đầu tư sao?
Tạ Phương Quỳnh hỏi.
– Vẫn chưa có xác định cuối cùng, hiện tại đang trao đổi, em đoán chừng khả năng rất lớn, vì các hạng mục chắc chắn là kiếm bộn tiền, mặt khác hạng mục nước giải khát cũng sẽ có công ty tham dự, bởi vì hồ Lạc Mã có chất lượng nước rất tốt, có thể nói bởi vì kinh tế Hồ Châu không phát triển, do đó mới còn lưu lại dòng nước tốt đến như vậy, bây giờ thật sự là không biết nếu kinh tế Hồ Châu phát triển thì có mang đến tác dụng phụ cho môi trường tự nhiên nơi đây không nữa…
Đinh Trường Sinh làm ra một bộ ưu quốc ưu dân.
– Nói cho cùng thì… chị không tin.
Tạ Phương Quỳnh há lại tin vào sự bất thông thế sự của hắn, nàng trong tương lai là người tiếp nhận đứng đầu gia tộc Tạ thị, cho nên căn bản không tin lời Đinh Trường Sinh nói.
– Không nói đến những… chuyện này nữa, suốt ngày em chỉ là lo lắng đến những việc này, đúng rồi… đêm nay chị nghỉ ngơi ở đâu, có muốn em đến hay không?
– Nếu em có lá gan kia thì cứ tới, ngày mai chị sẽ gửi hình qua cho Trọng Hãi, để cho hắn xem hắn tín nhiệm cấp dưới đến mức như thế nào, mà cấp dưới hắn dám làm lão bà trước đây của hắn đây này.
Tạ Phương Quỳnh giảo hoạt cười cười, nói ra.
– Ai ai… chị Tạ à, chị nói với Trọng Hãi lúc này như vậy thì đâu còn có ý nghĩa gì, đối với chị, em yêu say đắm nhưng trong lòng còn có áy náy, chị đã không nói tốt để an ủi em, đã vậy còn xát muối trên vết thương… Ai… coi như xong rồi, em đầu hàng.
Đinh Trường Sinh nói xong vươn tay để trên bắp đùi của Tạ Phương Quỳnh, Tạ Phương Quỳnh dùng sức tránh thoát thoáng một chút, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể là mặc cho Đinh Trường Sinh tại trên bắp đùi non mềm của mình hành hạ.
– Nói thật, cha của chị lần này tới Hồ Châu cũng đã có chút động tâm, cho nên mới tới xem qua thử, em cho rằng Hồ Châu thật sự có cơ hội sao?
Bàn tay ghê tởm của hắn đã mò đến bẹn đùi nàng, Tạ Phương Quỳnh thừa cơ muốn lấy chút tin tức hữu dụng.
…
– Chị Tạ… thành phố Hồ Châu có cơ hội hay không thì cũng chẳng phải do em quyết định, mà là do những nhà đầu tư giống như nhà chị định đoạt, chúng em chỉ là nhân viên chính phủ nhà nước, phương châm là phục vụ cho những người như nhà chị, cũng như các nhà đầu tư cần những gì, thì chúng em tận lực cung cấp, chúng em sẽ để ý đối đãi tốt nhất với các nhà đầu tư đến Hồ Châu, vì sự phát triển của các nhà đầu tư mà tạo cơ hội tốt nhất cho họ.
Đinh Trường Sinh không mắc mưu, dù ngón tay của hắn đã chạm vào những sợi lông âm hộ của nàng rồi, hắn vẫn dựa vào giọng quan nói ra.
– Thôi đi… có quỷ mới tin em, chị đang nói chuyện nghiêm chỉnh với em đấy, bên Kinh Sơn kia đã thay đổi lãnh đạo mới, vẫn luôn đang hối thúc chúng ta đối với quặng mỏ tiến hành lấp lại, nhưng em cũng thấy đấy, hiện tại kinh tế ngành sản xuất sắt thép đình trệ, nếu dùng tiền của tập đoàn sắt thép Tạ thị để cải tạo quặng mỏ, thì chúng ta sẽ không còn tiền để đầu tư chuyển qua xây dựng hãng xưởng làm ngành nghề khác.
– Vậy cha chị định đoạt như thế nào?
– Cha chị đang nghĩ đến biện pháp lên trên tỉnh hoạt động một chút, xem có thể giải tỏa bớt áp lực từ lãnh đạo ở Kinh Sơn, để cho chúng ta tạm hoãn một chút thời gian, hơn nữa nếu như chúng ta thật sự muốn tới Hồ Châu xây dựng nhà máy, ắt sẽ một tin chấn động khiến cho giá cổ phiếu có thể bị sụt giảm, đến bây giờ chị cũng không dám tưởng tượng nếu như công bố tin tức tập đoàn sắt thép dời đi nơi khác xây dựng nhà máy, thì sẽ mang đến cho công ty mang đến nhiêu tổn thất đây này…
– Kỳ thật tình thế như thế này bây giờ rất rõ ràng, nếu như động, thì Tạ thị còn có cơ hội đông sơn tái khởi, còn nếu như bất động, thì chỉ có một con đường chết, đoán chừng lúc đó giá cổ phiếu cũng sẽ rơi xuống không ngăn nổi, phải một lần nữa thành lập công ty độc lập đi ra, chuyển qua nghiên cứu sản xuất chế tạo kỹ thuật vật liệu thép cao, có lẽ lúc này mới sẽ để cho các thành viên đóng góp cổ phần mới nhìn thấy hy vọng.
Đinh Trường Sinh châm chước nói, nghĩ tới đây, hắn nhớ tới một cách manh động, bằng cách nào có thể đem tiền của Vũ Văn Linh Chi từ nước ngoài chuyển dời về trong nước, nếu như cùng tập đoàn sắt thép Tạ thị liên hợp, chẳng phải là một phương thức rất tốt hay sao?
– Để xem tình hình như thế nào đã, quyết định chuyện lớn như vậy, hãy để ba cha của chị làm, còn chị thì không làm được.
Tạ Phương Quỳnh rõ ràng đang rất mệt mỏi, nghe thấy làm cho Đinh Trường Sinh cũng đau lòng, cho nên dù bàn tay đã mò tới cái khe thịt âm hộ ẩm ướt của nàng, hắn rút ra rồi cầm chặt tay của nàng ra vẻ an ủi…
…
Bởi vì cao hứng, với lại Thạch Aí Quốc cũng rất nhiệt tình, cho nên Tạ Cửu Lĩnh uống nhiều rượu, vốn là ông định xong buổi ăn sẽ quay ngay về Kinh Sơn, nhưng Đinh Trường Sinh lo lắng cho sức khỏe của ông, nên đề nghị cha con họ Tạ ở lại Hồ Châu một đêm, rồi thuê một gian phòng ngay Hồ Thiên Nhất Sắc cho cha con họ.
– Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em, buổi tối em tới cùng bác ăn cơm, còn bây giờ thì em phải trở về thành phố xử lý chút chuyện.
An bài tốt xong, Đinh Trường Sinh không để lại dấu vết sờ lên cái mông nảy nở to lớn của Tạ Phương Quỳnh, lúc này Tạ Phương Quỳnh cũng không có nói gì…
– Em cứ lo công việc của em đi, buổi tối không đến cũng được, chị đoán chừng cha vẫn vẫn chưa tỉnh lại đâu.
– Em cũng phải tới, không gặp cha chị, thì ăn cơm với chị cũng được vậy.
Đinh Trường Sinh cười cười rồi quay người đi nha.
Đinh Trường Sinh vừa đi ra, thì nhìn thấy xe của Thạch Aí Quốc còn chưa đi, tài xế Hồ Hải Quân đứng tại cửa xe đang chờ Đinh Nhị Cẩu.
– Lãnh đạo chưa ngủ à?
Đinh Trường Sinh nhỏ giọng hỏi, Thạch Aí Quốc cùng Đào Thành Quân buổi trưa đều uống nhiều rượu, nhưng nốc bấy nhiêu rượu này với hắn mà nói thì không thành vấn đề…
– Hải Quân, vào chạy xe đi.
Hồ Hải Quân chưa kịp đáp lời, thì Thạch Aí Quốc kêu lên.
– Bí thư, chú không nghỉ ngơi sao?
Đinh Trường Sinh ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn phía sau Thạch Aí Quốc đang sắc mặt đỏ bừng cùng với Đào Thành Quân hỏi.
– Hừm… làm sao có thể ngủ được, cháu cảm thấy Tạ gia có khả năng đến Hồ Châu tỷ lệ bao nhiêu phần trăm?
Thạch Ái Quốc ngồi thẳng người, hai mắt đỏ bừng hỏi.
– Bí thư… vấn đề là để xem Tạ gia n có nguyện ý tiếp tục làm cái nghề sắt thép này nữa hay không, nếu vẫn còn muốn làm, thì có thể tuyển chọn được rất nhiều địa phương, nhưng riêng trong tỉnh của chúng ta, chì cháu cảm thấy Hồ Châu là thích hợp nhất, trước kia Kinh Sơn có quặng mỏ, đó là ưu thế của Kinh Sơn, nhưng bây giờ, mỏ quặng của Kinh Sơn đã bị khai thác hoang tàn khắp nơi, chánh phủ thành phố Kinh Sơn đang nhắc nhở tập đoàn sắt thép Tạ thị đem quặng mỏ lấp lại để xanh hóa, nghe nói đang ép rất chặt, cho nên Tạ gia đành phải tìm kiếm con đường để thoát ra, do đó em cảm thấy được đây là cơ hội của chúng ta.
– Ừ, cháu hãy để ý đến và câu thông với Tạ gia kỹ lưỡng hơn một chút, chú cảm thấy được người này rất có suy nghĩ, cháu hãy làm công tác thực tế, để ông ta xiêu lòng…
Thạch Ái Quốc suy nghĩ dặn dò nói.
– Vâng bí thư, cháu sẽ cố hết sức.
– Ừ, tốt nhất có thể hãy mau chóng xác định được, cái hạng mục PX kia, hiện tại thành phố đang rất lợi hại, cháu bên này phải nhanh một chút mở ra cục diện mới, để giảm bớt áp lực cho chú…
– Cháu biết rồi, sẽ tăng nhanh tiến độ.
– Há, còn nữa, còn chuyện năm trăm triệu đầu tư của cái nhà máy nước giải khát kia là cái gì vậy? Có chuyện này thật sao?
Thạch Aí Quốc hoài nghi, bởi vì từ trước giờ có vấn đề gì thì Đinh Trường Sinh vẫn luôn báo cáo qua cho ông, chỉ có chuyện cái nhà máy này là không giống như là phong cách xử sự của Đinh Trường Sinh.
Đối với Thạch Aí Quốc, Đinh Trường Sinh cũng không dám như ăn nói lung tung như đối với Tạ Phương Quỳnh, nên đành đem chuyện tiền căn hậu kiết đơn giản nói qua một lần, bất quá hắn vẫn nhận được Thạch Ái Quốc tán thưởng, bởi vì Thạch Aí Quốc thấy được Đinh Trường Sinh đã có cố gắng, ít nhất không phải là làm vị trí chủ nhiệm ở khu đang phát triển này được chăng hay chớ.
Đưa tiễn Thạch Aí Quốc xong, Đinh Trường Sinh cũng lái xe về nội thành, mà không có đến khu phát triển đi làm, hắn đến nhà của Vũ Văn Linh Chi, hiện tại hai mẹ con nhà này là không ra khỏi cửa một bước, tất cả việc ăn uống, đều mướn người đưa tới cửa, đây cũng là do Đinh Trường Sinh an bài, dù sao hai người này ở loanh hoanh trong tòa nhà của Hoa Cẩm Thành cũng đã quen, nên vẫn nhịn được.
Tuy bản án Kỳ Phượng Trúc đã định, nhưng còn số tiền kia đang ở nơi nào, không phải chỉ có một mình Lâm Nhất Đạo đang tìm, mà còn có những chủ nợ cũng tìm, cho ne6mn nếu như mẹ con Vũ Văn Linh Chi đi ra ngoài lung tung, nhỡ bị người gặp được, đến lúc đó thì có nhiều phiền toái.
Đinh Trường Sinh chưa từng có ban ngày đến nhà này, cho nên khi Đinh Trường Sinh gõ cửa, liền làm cho mẹ con Vũ Văn Linh Chi vô cùng hoảng sợ, Vũ Văn Linh Chi chân trần đi tới cửa, theo trong mắt mèo nhìn thấy bên ngoài là Đinh Trường Sinh, thì lúc này mới yên lòng.
– Ai ui… làm dì sợ muốn chết, làm sao giờ này mà cháu lại đến.
Vũ Văn Linh Chi kéo cửa ra, để Đinh Trường Sinh vào.
Thấy là Đinh Trường Sinh tiến đến, Kỳ Trúc Vận tranh thủ thời gian cũng đến cửa ra vào, ngồi xổm xuống cởi giày cho Đinh Trường Sinh, đổi đôi dép lê, chuyện này tựa hồ trở thành thói quen của Kỳ Trúc Vận rồi.
– Có chút việc gấp cháu muốn hỏi dì…
– Chuyện gì vậy? Mới uống rượu phải không? Mau tới đây ngồi xuống, để dì đi lấy nước sâm giải rượu.
Vũ Văn Linh Chi không gấp bởi vì thời gian năm năm đủ để làm cho bất luận người nào tính tình đều bị mài mòn hết, huống hồ Vũ Văn Linh Chi hiện tại không có còn lựa chọn nào khác, nàng chỉ có thể đem tất cả hy vọng đều đặt ở trên người Đinh Trường Sinh, hơn nữa theo thời gian lui tới cùng Đinh Trường Sinh, nàng phát hiện thằng trẻ tuổi này có lẽ đúng là người nàng đang muốn tìm.
Đinh Trường Sinh đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, còn Kỳ Trúc Vận tựa như đối với chuyện của bọn họ không có hứng thú chút nào, nên vẫn im lặng ngồi lau sạch làm mới đôi giày của Đinh Trường Sinh, lúc này Vũ Văn Linh Chi xuống bếp lấy nước sâm cũng đã quay trở lại phòng khách.