Phần 107
Sau hơn một tiếng, nước trong bồn tắm cũng đã nguội lạnh, hai người theo trong bồn tắm đi ra, lau khô nước trên người, từng người mặc vào áo ngủ ra khỏi phòng tắm, tại nơi góc rẽ hành lang đàng có một ánh mắt lặng lẽ ẩn giấu nhìn theo.
– Vậy giờ chị chuẩn bị sao rồi? Có muốn em giúp chị thêm gì hay không?
Đinh Trường Sinh hỏi…
– Không cần… nếu như lúc nào cần, chị sẽ nói cho em biết, trước mắt bây giờ chỉ cầm em làm giấy tờ cho hai đứa em chị đi ra nước ngoài mà thôi, Bạch Khai Sơn, tâm ngoan thủ lạt, chị chỉ sợ đối với người nhà của chị gây bất lợi.
– Làm gì mà chị sợ nhiều phiền toái như vậy chứ, để em lên tỉnh dò tìm xem hắn lão có làm chuyện gì phạm pháp, rồi nhờ người bắt giam là được rồi, em là người lăn lộn bên ngoài xã hội cũng đã lâu, cho nên em không sợ gì cả, Cát Hổ cũng là một loại người lăn lộn tà ác hung dữ, cũng bị để cho em dùng súng bắn chết, muốn cùng đối nghịch với người chính phủ à…
Đinh Trường Sinh hừ hừ nói.
– Được rồi, bớt giận rồi đi ngủ, em bây giờ là tuy là như mặt trời ban trưa, vì thế muôn ngàn lần không thể vì việc này mà hủy tiền đồ của em, Bạch Khai Sơn chính là bột phấn, không đáng đâu, tự chính chị đã có biện pháp.
Tương Ngọc Điệp lần nữa cam đoan với Đinh Trường Sinh mình có thể xử lý, lúc này Đinh Trường Sinh mới lên giường.
Đinh Trường Sinh là một người có tính tình, tuyệt đối không muốn nữ nhân của mình bị người cắm đao vào, cho nên lời nói của Tương Ngọc Điệp tối nay, đã trêu chọc hắn nổi lên hỏa khí, chỉ là hắn không biết hắn đang bị Tương Ngọc Điệp khôn khéo lợi dụng, cho dù là xảy ra ngoài ý muốn Tương Ngọc Điệp đấu không lại Bạch Khai Sơn, thì dựa vào tính khí của Đinh Trường Sinh, chắc chắn hắn cũng sẽ không buông tha cho Bạch Khai Sơn đâu…
…
Đinh Trường Sinh sáng sớm sau khi tỉnh lại, thì không thấy Tương Ngọc Điệp đầu cả, trên tủ đầu giường có một tờ giấy: “Bữa sáng dưới lầu, chị hôm nay có cuộc phỏng vấn, nên đi sớm rồi…”
Hắn vốn định ngủ một hồi nữa, nhưng nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, hơn nữa tối hôm qua hẹn có hẹn với Lương Khả Tâm cùng Tề lão tam tại khu đang phát triển gặp mặt, vì vậy vội vàng đứng dậy đi ra rửa mặt, mặc xong quần áo thì xuống dưới lầu.
Vừa mới xuống lầu dưới, mới mang vào chân một chiếc giày, thì nghe thấy phía sau mình có tiếng người hỏi:
– Anh giờ đi sao?
Đinh Trường Sinh giật mình, nhìn lại thì ra là một cô gái tầm hai mươi tuổi đang hỏi hắn, vóc người dong dỏng cùng với Tương Ngọc Điệp rất giống, mà ngay cả gương mặt cũng vậy, chỉ có điều Tương Ngọc Điệp thì dáng vẻ thành thục mọng nước, còn cô gái này lại có chút trẻ trung mơn mởn.
– Um… cô hỏi tôi đấy à?
Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh, thấy tại đây giống như chỉ có hai người bọn họ.
– Vậy anh cho là tôi đang hỏi ai?
– Há, tôi đi làm, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước.
Đinh Trường Sinh đoán ra có khả năng đây là em gái của Tương Ngọc Điệp, không ở chị của người ta ở nhà, mình ở trong nhà cùng em người ta một chỗ, nếu Tương Ngọc Điệp biết được với cái tình tình hoa bướm của hắn, không biết là có ghen không.
– Đợi một chút đi, tôi làm bữa sáng, anh ăn xong rồi hãy đi a.
Cô gái nói ra.
– U… tôi không đói bụng, cảm ơn, tôi đang gấp.
Đinh Trường Sinh nói.
– Tôi tên là Tưởng Mộng Điệp, chị của tôi nói nhất định phải để cho anh ăn sáng xong thì mới đi, vừa vặn tôi cũng có việc muốn hỏi anh, có thể chậm trễ chút ít thời gian được không?
Tưởng Mộng Điệp một tay cầm cái muỗng xúc, một tay cầm một quả trứng gà, hỏi.
Đối với một cô gái xinh đẹp yêu cầu, đồng chí Đinh Trường Sinh luôn luôn là biết nghe lời, vì vậy một lần nữa lại đôi dép, đến bàn ăn ngồi xuống, chờ cô em vợ xinh đẹp này làm cho mình bữa sáng.
Lúc này hắn mới quan sát cẩn thận cô gái, mới phát hiện nàng đang mặc một cái váy ngắn thân hợp thể, mặc dù là bao bọc lại thân thể của nàng, nhưng không che được đường cong lả lướt tràn ngập thanh xuân, tại trước mặt của hắn tựa như tận tình bày ra, mang đến cho hắn một loại tươi mát liêu nhân.
Cái váy màu hồng nhạt liền áo, lại khiến cho nàng gia tăng thêm vài phần thanh xuân, mà vừa đúng ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào xuyên suốt, lại khiến cho cái váy liền áo kia trong suốt trên người nàng…
Đinh Trường Sinh chờ một hồi, nghe được tiếng động từ trong phòng bếp vang lên không ngừng, tưởng rằng sáng mới sớm mà Tưởng Mộng Điệp muốn làm vài món thức ăn, nhưng kết quả cuối cùng thì chỉ bưng lên có một phần trứng chiên…
– Ậy… thật xin lỗi, từ trước giờ tôi chưa từng làm qua điểm tâm, chị của tôi cũng chưa ăn gì đã đi, chỉ là dặn dò tôi phải làm cho anh, nói thật tôi làm đại chứ chẳng có biết làm gì đâu…
Tưởng Mộng Điệp ngượng ngùng cười cười nói.
…
– Không sao… không có sao…
Đinh Trường Sinh nói xong cầm đũa lên kẹp một miếng trứng chiên bỏ vào trong miệng, nhưng vừa nhai nhai nhấm nuốt thoáng một cái liền muốn nhổ ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Mộng Điệp đang hồ hởi, nên thoáng cái ráng nuốt xuống, quá mặn a, rất nhanh cầm lên ly sữa uống một hớp lớn.
– Sao vậy?
Tưởng Mộng Điệp thấy hắn như vậy liền hoảng sợ hỏi.
– Khục… cô bỏ bao nhiêu muối vậy, quá mặn…
Đinh Trường Sinh ngửa cổ một cái, lại đem ly sữa uống hết, nhưng vẫn cảm giác vẫn còn mặn chát trong cổ họng.
– A, chắc là lỡ tay bỏ muối hơi nhiều, I chờ một chút, tôi rót cho ly nước.
Tưởng Mộng Điệp không phải cố ý, nàng lâu nay không có làm cơm, cho nên không biết phải bó bao nhiêu muối vào trứng cho vừa…
Tưởng Mộng Điệp luống cuống tay chân rót ly nước cho Đinh Trường Sinh, nàng đứng sát cạnh bàn ăn, vẻ mặt áy náy nhìn Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh thì ngồi bàn thấp, Tưởng Mộng Điệp thì đứng sát cạnh, ngắn váy bị hai chân hơi giang rộng ra, theo bản năng hắn liếc nhìn hạ thể của nàng, từ góc độ ánh mắt của hắn, thì vừa vặn có thể trông thấy bên trong cái váy màu hồng hiện lên hình tam giác cái quần lót ren trắng, bao vây lấy cái âm hộ thần bí của nàng, dưới ánh sáng xuyên thấu cái quần lót chạm rỗng mơ hồ chứng kiến một nhúm màu đen, xông ra từ cái gò mu nổi lên, phảng phất chính giữa đường trung tuyến là hai mảnh mép ngoài đầy đặn ngạo phồng lên, nhìn trong tầm mắt gần phi thường có nhục cảm, hắn đã nghe tiếng tim đập của mình nhảy nhảy.
– Được rồi, tôi phải đi làm… cảm ơn cô về bữa sáng, uống nước no nê.
Đinh Trường Sinh nói.
– Ai ai… tôi còn có việc muốn hỏi đây.
– A, còn có chuyện gì, nói đi, tôi đã trễ giờ rồi.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn ra bên ngoài nói.
– Chị của tôi nói, anh là lãnh đạo, nên có đi muộn một chút thì cũng không có việc gì đâu, cho tôi hỏi một chút, anh cùng với chị của tôi ở cùng một chỗ bao lâu rồi?
Đinh Trường Sinh thật không ngờ cô gái này mở miệng liền hỏi chuyện của mình cùng Tương Ngọc Điệp.
– Cô hỏi cái này để làm gì, chị của cô không có nói cho tôi biết sao?
– Chị của tôi không nói, còn nói là không được quản chuyện của chị, anh rể của tôi chết đã lâu rồi, chị chỉ có một mình như vậy cho đến bây giờ, tôi rất lo lắng cho chị, vì chị là đàn bà mà còn phải phụ trách lấy xí nghiệp của nhà, tôi cũng muốn giúp chị, nhưng bây giờ chị lại muốn đưa tôi ra nước ngoài đi học đại học, tôi thật sự là không muốn đi.
Tưởng Mộng Điệp quệt mồm nói ra.
– Chị của cô rất kiên cường, nên cô không cần phải lo lắng đến, hãy nghe theo sự an bài của chị ấy thì tốt rồi, chị chỉ muốn tốt cho các người mà thôi.
Đinh Trường Sinh khuyên giải nói, nếu như tối hôm qua hắn còn có hoài nghi Tương Ngọc Điệp quan trọng hóa vấn đề, nhưng hôm nay khi nhìn thấy một cô em vợ xinh đẹp như như hoa như ngọc vậy, Đinh Trường Sinh cũng không muốn để cho nàng mạo hiểm khi tiếp tục ở trong nước.
– Vậy, anh có yêu chị của tôi không vậy?
Tưởng Mộng Điệp hỏi giống như trêu đùa, nhưng trên trán Đinh Trường Sinh đã bắt đầu đổ mồ hôi, cô em vợ này quả thực không phải là dễ chơi…
– Chuyện của người lớn rất khó nói, bây giờ tôi cần phải đi.
Đinh Trường Sinh thấy mình không thể tiếp tục ở lại được vì bị quấn theo những câu hỏi này, cho nên đứng dậy bước ra cửa ngoài.
– Anh… Em có thể gọi là anh rể được không vậy?
Tưởng Mộng Điệp đứng người lên, đuổi tới cửa phòng ôm cánh tay hắn như là nũng nịu nói, cảm nhận được một bên bầu vú săn chắc đang chạm đến bả vai của mình hắn cơ hồ là chạy trối chết…
– Ách… cô cứ tùy tiện gọi thế nào cũng được, tôi đi đây, đóng cửa thật kỹ vào.
“Anh rể… anh rể là có ý gì? Ai… chuyện này phải gặp Tương Ngọc Điệp nói chuyện cho rõ ràng mới được”.
…
Lúc Đinh Trường Sinh đến văn phòng khu đang phát triển đã không còn sớm, nhưng Lương Khả Tâm cùng Tề lão tam vẫn chưa có tới, hắn lại nhận được điện thoại, là của La Gia Nghi gọi tới.
– Chị Gia Nghi à, có gì phân phó?
Đinh Trường Sinh sau khi tiếp thông điện thoại liền hỏi, hiện tại La Bàn Hạ đang tích cực xây dựng bố cục, vì chuyện này đã làm cho Đinh Trường Sinh có cảm giác bất an, cho nên đối với La Gia Nghi cũng theo sinh ra một loại cảnh giác.
– Trưa này có rảnh không vậy?
La Gia Nghi hỏi.
– Trưa nay sao? Còn chưa có biết được, vì khả năng lát nữa có hai nhà đầu tư tới khảo sát, sao vậy… có việc gì cần em ra sức?
– Cũng không có việc gì, định mời em ăn cơm chung…
– Chỉ mình chị với em sao? Khách sáo quá vậy?
– Hừ… đừng có mơ, sáng nay chị Lâm sẽ đến, không biết lúc nào thì tới, cho nên chị muốn mời em ăn cơm chung.
– Chị Lâm? Chị Lâm nào vậy?
Đinh Trường Sinh sững sờ, hỏi.
– Còn có thể là ai đây, giả bộ hồ đồ phải không, đương nhiên là Lâm Xuân Hiểu rồi.
La Gia Nghi bất mãn nói.
– Há, đến nhanh như vậy sao, đây coi như là chính thức tới, hay là trước tới xem qua một chút vậy chị?
Đinh Trường Sinh trong lòng cả kinh, khu đang phát triển còn có mấy chuyện phải định đoạt trước khi Lâm Xuân Hiểu có quyết định điều đến, nhưng bởi vì gần đây bề bộn một ít chuyện nát, nên làm chưa kịp.
– Em hỏi nhiều như vậy để làm gì? Đến cùng là có tới hay không? Cho một lời chắc chắn đi.
La Gia Nghi không kiên nhẫn được nữa.
– Vậy được rồi, em cô gắng sắp xếp thời gian, chị cũng biết em ở bên này rất bận bịu, vẫn chưa có thời gian rảnh đây này.
– Đinh Trường Sinh… giẫm lên mặt mũi phải không? Em bề bộn lắm à? Chị nói cho em biết, trưa nay cha của chị cũng cùng nhau ăn cơm đấy, tới hay không, là do em tự quyết…
La Gia Nghi nói xong thở phì phò liền cúp điện thoại.
Nếu như La Gia Nghi không có nói những lời sau này, Đinh Trường Sinh sẽ còn suy nghĩ có nên tham gia náo nhiệt này hay không, nếu có đi thì coi như là cùng Lâm Xuân Hiểu hòa hoãn một chút quan hệ khẩn trương trước kia, nhưng giờ La Gia Nghi lại còn nói La Bàn Hạ cùng đi, thì mình tuyệt đối không thể đi, đây là cái gì vậy, đây là người đồng hương huyện Hải Dương tụ hội hay sao? Nếu để cho Thạch Aí Quốc thì ông ta sẽ suy nghĩ ra sao?
Nhớ tới việc này, Đinh Trường Sinh trong lòng phiền không chịu được, bước ra cổng bắt đầu lái xe đi loanh quanh tại bên trong khu đang phát triển, bởi vì Hoa Cẩm Thành đã đứng ra tu bổ cơ sở hạ tầng của khu đang phát triển, bây giờ khu đang phát triển cuối cùng là hy vọng có sinh cơ rồi, khi chạy xe đến một chỗ bên cạnh công trường đang thi công, Đinh Trường Sinh ra khỏi xe, không ngờ gặp phải Hoa Cẩm Thành đang cầm bản vẽ tính toán, xem ra đối với việc này ông ta rất chú tâm để ý…
– Chú Hoa… chú cũng ra đây à?
Đinh Trường Sinh đứng ở một chỗ rãnh mương, nhìn Hoa Cẩm Thành hỏi.
– Đinh chủ nhiệm… cháu tới đây giám sát sao? Đã hứa với cháu, chú nào dám lơ đễnh, cái chỗ này cống bị lấp kín rồi, khi trời mưa xuống, cái cống là này là nơi chủ yếu gây nên ngập lụt, đang cho người đào xuống làm lại, đúng rồi… Đinh chủ nhiệm, có thể chuyển cho chút tiền tạm ứng trước chứ?
– Chú Hoa à, lúc trước cũng kêu khóc đòi cung cấp tiền, lúc này mới một chút cũng đã thò tay đòi tiền a, chú không cảm thấy ngại sao?
Đinh Trường Sinh ném cho Hoa Cẩm Thành một điếu thuốc, nói ra.
– Ai dà… tại bây giờ cháu đang bây giờ đang nắm quyền nha, lúc này bí thư mới còn chưa tới, một khi bí thư mới tới đây, việc gì cũng phải qua bí thư ký tên, chú không muốn phiền toái như vậy, cho nên nếu là có tiền, hiện tại chuyển ứng trước, để cho chú có chút hy vọng ah.
– Chú Hoa cứ yên tâm, chỉ cần cháu Đinh Trường Sinh còn làm tại khu đang phát triển, tiền của chú một phân cũng không thiếu, cố gắng làm tốt, nhanh đem tất cả cơ sở hạ tầng này sửa cho xong, hiện tại đang có rất nhiều xí nghiệp đang chờ đến đây đầu tư, đến lúc đó thì còn sợ gì mà thiếu tiền của chú chứ?
Đinh Trường Sinh nói đại nói đùa…
– Không thành vấn đề, Đinh chủ nhiệm… chú khẳng định sẽ bảo đảm chất lượng vào hoàn thành xong sớm, nghe nói thành phố có đến một cái hạng mục đầu tư lớn, hạng mục này đến cùng thế nào vậy?
Hoa Cẩm Thành nhìn chung quanh, rồi nhỏ giọng hỏi Đinh Trường Sinh.
– Ai, việc này cháu cũng không rõ ràng lắm, nghe nói tranh cãi rất dữ dội, vẫn chưa có quyết định sau cùng, chú cứ làm xong chuyện của chú, mặc kệ cái hạng mục này đi, nếu phương tiện trụ cột hạ tầng không hoàn thành, người ta cũng không có đến đầu tư, đến lúc đó thì coi như chú làm công trình không công thì ráng chịu…
Đinh Trường Sinh cười uy hiếp nói.
– Đừng có nói vậy a, Đinh chủ nhiệm… tối nay có rảnh không, chúng ta gặp mặt đi…
– Đến lúc đó rồi nói sau, chưa có nhất định được…
Đinh Trường Sinh nhìn phía xa có một chiếc xe chạy tới, nói ra.