Phần 29
Đinh Nhị Cẩu cùng Ngô Nhật Lam đợi đến chín giờ tối, đúng lúc này cửa phòng giải phẫu được mở ra, bác sĩ mổ vẻ mặt mệt mỏi bước ra khỏi phòng.
– Bác sĩ… thế nào rồi? Ngô bí thư không có sao chứ?
Chủ tịch thành phố Giang Đô là Chu Bội Quân lo lắng hỏi.
Ngô Nhật Lam cùng Ngô Vũ Tinh cũng đứng ở trước mặt bác sĩ, nhưng không có dũng khí để mở miệng hỏi, thời gian giải phẫu tiếp cận gần tám tiếng đồng hồ, chứng tỏ đây là một vụ mỗ vô cùng phức tạp có thể tưởng tượng ra được, cho nên trải qua thời gian dài như vậy chờ đợi, tinh thần của hai anh em hầu như đã bị tiêu hao không còn.
– Giải phẫu rất thành công, nhưng Ngô bí thư cần tĩnh dưỡng, não bộ không có vấn đề, nhưng lồng ngực bị thương nghiêm trọng, bất quá cũng may, cấp cứu kịp thời, nếu qua đêm nay, thì sẽ qua giai đoạn nguy hiểm, cho nên đến lúc đó mới có thể vào thăm hỏi, bây giờ thì chưa được.
Viện trưởng bệnh viện Đệ Nhất Nhân Dân tự mình thực hiện mổ chính, cuối cùng cũng đem Ngô Minh An theo trên con đường tử vong kéo lại.
– Cảm ơn bác sĩ đã vất vả khổ cực, tôi đại diện thành ủy chính quyền Giang Đô cảm tạ bác sĩ.
Chu Bội Quân nói xong lời này, nhưng có một tia thất vọng dưới đáy mắt của cô lóe lên tức thì, không có ai phát phát hiện được điểm này.
– Nhật Lam, Vũ Tinh, hai cháu yên tâm đi, bác sĩ nói giải phẫu rất thành công.
Chu Bội Quân một tay cầm lấy tay Ngô Vũ Tinh, một tay cầm lấy tay Ngô Nhật Lam nói ra.
– Dì Chu… cảm ơn dì… dì đi về trước nghỉ ngơi đi, đã trễ thế lắm rồi…
Ngô Nhật Lam nói ra.
– Vậy thì tốt, có chuyện gì thì kịp thời gọi điện thoại cho dì, dì sẽ an bài.
Chu Bội Quân lại an ủi hai anh em thoáng một chút, sau đó mang người đi về trước rồi.
Còn lại trong hành lang có mười mấy người, đây đều là người của phòng làm việc thành ủy, lãnh đạo mình còn nằm ở trong phòng bệnh, những người này chắc chắn cũng sẽ không đi đâu, bọn họ vinh nhục lên chức đều do một tay Ngô Minh An đưa lên, cơ hội chứng tỏ lòng thành như vậy khó gặp, đây là lúc cần biểu đạt lòng trung thành của mình đấy…
Nghe được Ngô Minh An đã tạm thời an toàn, Liễu Sinh Sinh nới lỏng hơi thở, thừa dịp mọi người không chú ý thời điểm, nàng đi về phía phòng vệ sinh cuối hành lang, từ lúc gặp chuyện không may đến bây giờ, nàng chỉ là đơn giản băng bó một chút, vẫn không nói một lời ngồi ở chỗ kia, đúng lúc này nàng mới thấy vô cùng mệt mỏi…
Chỉ là nàng không có chú ý tới, ngay trong lúc nàng đi về hướng toilet, Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ đi theo phía sau của nàng, nhìn theo cái mông nở nang sau cái váy bó, khe mông chia ra hai bên mảnh mông lớn nhưng lại đặc biệt lại có vẻ săn tròn so với độ tuổi của nàng, không biết sau đó Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ cái gì, liền tựa tại bên ngoài trên vách tường toilet, đốt một điếu thuốc chờ nàng đi ra, đối với việc Ngô Minh An bị tai nạn, Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Lẽ ra như cấp bậc chức vụ của Ngô Minh An cao như thế này hẳn là phải có cảnh vệ, nhưng hình như lần tai nạn này ở bên trong lại không có cảnh vệ xuất hiện, hơn nữa trong nội thành thì thuộc về địa phương náo nhiệt tốc độ của xe cũng không thể nhanh như vậy được, đây là giải thích tai nạn xe cộ sẽ không có xảy ra tại trong nội thành mà là bên ngoài, như vậy…
– Liễu trưởng đoàn, chào chị… chị còn nhớ em không?
Vừa nhìn thấy Liễu Sinh Sinh bước ra, Đinh Nhị Cẩu vứt lấy điếu thuốc vào trong thùng rác.
– Cậu là… Nhìn xem thấy hơi quen mặt, chỉ là hiện giờ thì không nghĩ ra, chị hôm nay đầu óc có chút loạn.
Liễu Sinh Sinh nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu có chút quen mặt, nhưng nhớ không nổi đã gặp Đinh Nhị Cẩu ở nơi nào…
– Em trước kia là thư ký của anh Trọng Hải, tên gọi là Đinh Trường Sinh, cùng Liễu trưởng đoàn từng ăn chung qua cơm, nhớ em chưa?
Đinh Nhị Cẩu khơi lại từng bước nói.
– Há, hình như là có chuyện như vậy, em có phải là người của thành phố Bạch Sơn?
– Vâng… chính là em, Liễu trưởng đoàn, chị không sao chứ, ở đây em có quen biết một bác sĩ, chị qua đó một lần nữa kiểm tra lại vết thương một chút đi, không nên để lại di chứng gì.
Đinh Nhị Cẩu vừa rồi đã gọi điện thoại cho Uông Minh Kha, bởi vì bí thư thành phố Giang Đô bị trọng thương, cho nên tối nay toàn bộ các bác sĩ các khoa của bệnh viện đệ Nhất Nhân Dân đều phải có mặt, ngoại trừ khoa phụ sản, những khoa khác đều tăng ca, ai cũng không biết trước được vết thương của bí thư sẽ sử dụng đến chuyên khoa nào.
– Cảm ơn em… không cần đâu, chỉ bị qua loa thôi mà…
Liễu Sinh Sinh hiển nhiên là không muốn đi băng bó, tâm tình của nàng như vậy có thể lý giải, tại giờ bây giờ trong nội tâm của nàng áy náy cho nên giờ không muốn làm gì cả.
– Liễu trưởng đoàn, em thấy chị nên đi băng bó một chút đi, hơn nữa thứ cho em nói thẳng, chị bây giờ cũng không thích hợp ở đây đâu, để tránh làm cho người ta hiểu lầm, chưa nói nếu có người có dụng tâm có ý đồ nắm bắt lấy nhược điểm gì đó…
Đinh Nhị Cẩu nói.
Liễu Sinh Sinh nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như thế, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, nàng nhìn thấy trong ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu không phải là có ý thương lượng, mà là một loại ánh mắt dứt khoát quả quyết, nói cách khác, chuyện này Liễu Sinh Sinh không có lựa chọn khác.
Mặc dù hắn cùng Ngô Minh An cũng không có gì trong mối quan hệ, cũng không có cùng quen biết gì cả, nhưng cục diện bây giờ hắn phải giúp cho Ngô Minh An, chủ yếu vẫn là bởi vì Ngô Nhật Lam, không thể vừa mới sờ soạng bú liếm toàn bộ trên cơ thể của người ta, thì bây giờ liền nhổ đít chạy trốn, đây không phải là tính nết của Đinh Nhị Cẩu đấy.
Hắn biết rõ, với thân phận của Ngô Minh An, nếu không có ai khác gật đầu, chắc chắn sẽ không có người nào bên truyền thông tỉnh dám viết bài nói hươu nói vượn, nhưng truyền thông của tỉnh Trung Nam thì không nói, còn các tỉnh khác thì sao? Mạng lưới internet bây giờ phổ biến, nếu vì chuyện này mà bắt đầu xào nấu tung tin, thì đối với Ngô Minh An vô cùng bất lợi.
Rất nhiều chuyện không thể không đề phòng, mặc dù bây giờ không có chứng cứ gì chứng minh chuyện này là một âm mưu, nhưng Đinh Nhị Cẩu là một người luôn suy luận về thuyết âm mưu, khi xảy ra bất cứ chuyện gì, thì đầu tiên hắn sẽ nghĩ tới chuyện này là có người này, người kia có cố tình hay không, mà bây giờ Ngô Minh An đang hôn mê bất tỉnh, nếu như Liễu Sinh Sinh tiếp tục đứng ở hiện trường, như vậy rất có thể sẽ bị người lợi dụng.
…
Chu Bội Quân đi xuống lầu, ngồi vào chiếc xe Audi, lông mày của cô lập tức nhíu lại, đúng lúc này điện thoại di động reo, nhìn lên dãy số, cô nói với tài xế:
– Cậu đi ra ngoài một chút…
Lái xe sau khi đóng cửa, hướng ra xa xa hơn 10m đứng, lúc này Chu Bội Quân mới nhận nghe điện thoại.
– Như thế nào rồi?
Trong điện thoại giọng nói của một người đàn ông hỏi.
– Cấp cứu sống lại được rồi, đúng là một đám đồ ngu, người của anh làm chuyện dở như vậy sao?
Chu Bội Quân ở trong điện thoại quát to.
…
– Uông bác sĩ, vị này là bằng hữu của tôi, bởi vì ngoài ý muốn, nên bị thương, chị cho người kiểm tra một chút, băng bó lại, vừa rồi tôi nhìn thấy chỉ băng bó sơ sài mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu mang theo Liễu Sinh Sinh đến phòng làm việc của Uông Minh Kha nói ra.
– Được… đến đây đi, tôi lập tức sắp xếp người kiểm tra lại vết thương.
Uông Minh Kha vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, trong nội tâm nàng liền có một loại cảm giác nói không ra lời, tuy ở trong nội tâm đối với Đinh Nhị Cẩu vẫn có một chút không thoải mái, nhưng khi nhìn thấy Liễu Sinh Sinh cũng vô cùng xinh đẹp, thì tâm tư đố kị của đàn bà lại đứng lên.
Nhìn xem Liễu Sinh Sinh được ý tá mang ra phòng y vụ băng bó, Uông Minh Kha liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra:
– Đinh phó cục thật là có thủ đoạn, mặt hàng xinh đẹp nào cũng có thể đoạt được tới tay, không hề đơn giản a.
Đinh Nhị Cẩu nghe Uông Minh Kha trong lời nói có sự ghen tuông, nói ra:
– Ai ai… chị không biết đừng nói lung tung, người đàn bà này không phải là của tôi đâu, mà là bị thường cùng với bí thư An đấy.
– Ồ? Ánh mắt của Ngô bí thư cũng không tệ…
– Kỳ thật ánh mắt của ông ta không coi vào đâu, ánh mắt của tôi mới là tốt nhất, tối nay chị không có về nhà a?
Đinh Nhị Cẩu nhìn cánh cửa khép hờ, liền nhấc chân đá nhẹ một cái, đã đem cánh cửa đóng lại rồi, Uông Minh Kha vốn chỉ là ngoài miệng nói mạnh, vừa nhìn thấy động tác Đinh Nhị Cẩu, thì lại hoảng sợ.
Đinh Nhị Cẩu đem rèm cửa sổ kéo lại, đi đến bên người của Uông Minh Kha, hắn cũng không kịp chờ đợi ôm một thân mình mềm nhuyễn của nàng, miệng hắn tại trên mặt, trên cổ của nàng không ngừng hôn lên, hai tay phía vuốt ve cái mông của nàng, Uông Minh Kha nhắm mắt lại mềm nhũn trong lòng thừa nhận Đinh Nhị Cẩu vừa vuốt ve vừa hôn lấy trên miệng mình, cái lưỡi mềm mại nhuyễn trợt của nàng cũng tùy ý để cho hắn mút hút lấy…
Bàn tay của hắn mơn trớn trên cái mông núc ních nàng, trước ngực cảm thụ được hai bầu vú mềm mại đầy đặn, bên dưới cây côn thịt đã dựng lên giống như gậy sắt rồi, Uông Minh Kha đã cảm thấy độ cứng cây dương vật của hắn đỉnh tại trên cái âm hộ của mình.
– Bây giờ thì không được, đêm nay lại có khả năng lúc nào cũng có người tới tìm chị đấy, vì bệnh viện hiện tại đang rất đông người…
Uông Minh Kha lui về phía sau một bước nói ra.
– Chị nói như thế, thì đành chịu vậy. Hì… lúc mới bắt đầu thì mọi cách thoái thác, nhưng khi vào đến chính sự so nam nhân còn khát khao hơn, tốt rồi… không cùng chị hàn huyên nữa, cứ như vậy đi, hôm khác tôi tới tìm chị…
Đinh Nhị Cẩu lấn người tiến lên, ngón cái cùng ngón trỏ nâng cằm của Uông Minh Kha lên, nhẹ nhàng hôn lên một cái liền xoay người đi ngay.
Nhìn xem hắn đóng cửa lại, Uông Minh Kha thoáng cái ngồi liệt tại trên ghế làm việc của mình, vừa mới thở dốc một hơi, không đợi đứng lên, nàng liền cảm giác phía dưới cái âm hộ của mình một mảnh dinh dính lạnh buốt, không biết lúc nào chính mình lại dễ lên cơn động dục như vậy…
Uông Minh Kha yên lặng, nàng khó nhịn kẹp chặt lấy hai cái bắp đùi, sâu trong âm đạo từng làn một dục vọng nóng lên từng chút một rồi bốc lên lấy…
Uông Minh Kha giờ này khắc này xuân tâm nhộn nhạo, hiện đang hồi tưởng lại đến tất cả mọi chuyện, đều là Nhị Cẩu ánh mắt như ác lang hòa với cây côn thịt cao siêu dài lớn của hắn, nàng xoay người không kìm hãm được, phát hiện dưới đáy cái quần lót đã là một mảnh ẩm ướt hăng ngấy…
Uông Minh Kha đành phải đứng dậy, lặng lẽ chạy vào buồng vệ sinh, lấy ra giấy vệ sinh lau chùi cái khe thịt âm hộ, khi ngón tay chạm vào viên thịt nhỏ âm hạch mẫn cảm vẫn còn sung huyết, một trận ngứa nhột làm nàng cả người mềm nhũn, nàng thật sự không đành lòng buông tha cho loại cảm thụ này, ngón tay để trên viên thịt mọng nước nhẹ nhàng hoa động lấy, rất nhanh nàng liền xụi lơ, ngón giữa lặng lẽ móc vào cái lỗ hang mập ngấy trơn trượt, nàng nghe được chính mình trong lỗ mũi phát ra tiếng rên rỉ từng hồi…
Mắt nhắm lại thì thấy được cây dương vật lớn nồng nặc hơi thở dương cương, nó đại biểu cho sự hùng tráng làm cho người đàn bà phải mềm nhũn xụi lơ, Uông Minh Kha nhanh chóng rung động ngón tay, hạ thân phiêu nhiên muốn bay cảm thụ tuyệt vời càng lúc càng ác liệt, nàng rất nhanh dùng ngón tay mình thủ dâm đưa lên một cơn cực khoái sinh lý…
…
– Anh đi đâu mà lâu như vậy?
Ngô Nhật Lam vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu theo hướng phía nhà vệ sinh đi tới, liền hỏi.
– Tôi đi sắp xếp cho Liễu Sinh Sinh, cô ấy ở chỗ này không thích hợp, tôi sợ có khả năng lãnh đạo của cha cô tới thăm bất tử…
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
– Hừ… thứ đàn bà hạ tiện này, đợi chuyện này qua đi, tôi sẽ quấn lấy không rời khỏi cô ta…
Ngô Nhật Lam nghiến răng nói.
– Theo quan sát của tôi, chuyện này Liễu Sinh Sinh không có quan hệ, trước mắt đem cha của cô thoát qua cửa ải này rồi nói sau.
Đinh Nhị Cẩu sợ Ngô Nhật Lam lại làm xảy ra chuyện gì, nên dặn dò.
– Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn anh, giờ thì anh đi về trước đi, tại đây không sao đâu, có nhiều người ở đây hẳn là không có chuyện gì nữa.
Ngô Nhật Lam nói.
– Không có việc gì, muộn rồi tôi phải về, cô cũng phải bảo trọng thân thể, chỉ sợ cô phải còn chăm sóc cho cha cô thêm một thời gian đấy.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
…
Chu Bội Quân nói chuyện qua điện thoại hơn mười phút, nhưng vấn đề vẫn chưa có giải quyết được, điều này làm cho cô cảm thấy rất mệt mỏi, xem ra chính mình đã già thật rồi, nhưng cô cũng không nghĩ tới là lão gia hỏa Ngô Minh An này vận khí lại tốt như vậy, rõ ràng là vẫn không có thể giết chết được hắn.
– Chủ tịch Chu, vốn chúng ta muốn dùng phương thức khác, nhưng tại cô không đồng ý, cho nên hết cách rồi, chuyện gây ra tai nạn xe cộ như vậy vốn là tồn tại rất nhiều sự không chắc chắn được, chuyện này tuy xảy ra ngoài ý muốn, nhưng cũng đã nằm trong dự liệu…
– Thế nhưng hắn không chết, chuyện lớn như vậy, tôi không có biện pháp làm chủ, chuyện này ông phải thỉnh cao minh khác đi.
Chu Bội Quân tức giận nói.
– Chủ tịch Chu, đừng nói lẫy, tôi xem cho dù là hắn không có chết, đoán chừng trên thượng diện cũng sẽ xem xét đổi người rồi, tôi nghĩ trong tỉnh sẽ cân nhắc lại, vì không thể để cho bí thư thành ủy nằm dài hạn tại trong bệnh viện xử lý công việc được, cho nên chuyện của chúng ta vẫn có hy vọng, hơn nữa, con của cô ở nước ngoài du học cũng cần tiền, mà cô cũng đâu có cần phải bỏ tiền của mình ra đâu…
– Ông… ông đừng khinh người quá đáng.
Chu Bội Quân nghe xong đối phương nhắc đến con của mình, hỏa khí thoáng cái liền nổi lên.
– Không phải tôi khinh người quá đáng, mà là vì sự thành ý hợp tác của chủ tịch Chu hơi bị thấp xuống, cho nên tôi cần phải nhắc nhở một chút.
– Ông muốn thế nào?
– Không muốn thế nào, chúng tôi là dân làm ăn, chỉ cần kiếm được tiền, đối với những thứ khác, chúng tôi không có hứng thú, nhưng có chuyện sẽ làm cho chủ tịch Chu có hứng thú, tôi sẽ làm xong công tác của chúng tôi, hết sức đem chủ tịch Chu đẩy lên cao…
Chu Bội Quân vốn đang nhíu chặt lại lông mi, nghe nói như thế, dần giãn ra, nói:
– Nếu các người có được bổn sự đó, tôi nghĩ sự hợp tác của chúng ta sẽ rất mau lẹ…
– Được, quyết định như vậy đi, Ngô Minh An sẽ trở thành quá khứ, chúc mừng chủ tịch Chu sớm ngày trở thành bí thư Chu.
Đối phương ở trong điện thoại cười lên, sau đó liền cúp điện thoại.
Ngô Minh An xảy ra tai nạn xe cộ trong một đêm đã truyền khắp quan trường tỉnh Trung Nam, đối với quan viên mà nói, lãnh đạo sinh bệnh là một vấn đề tính toán, nếu như không có bệnh nặng gì, chỉ là giống như an dưỡng nằm viện, thì người đi thăm sẽ đông như trẩy hội, ngựa xe như nước.
Nhưng nếu thật sự sinh ra bệnh nặng, nhất là bệnh bất trị, lúc mới bắt đầu vẫn còn khả năng sẽ có những người đến thăm, nhưng đến cuối cùng, chỉ sợ sẽ là vắng vẻ ngựa xe đến rồi, bởi vì quan viên nào cũng đều bận rộn phải lo thay đổi địa vị, ai còn nhớ đến vị lãnh đạo nằm trên giường bệnh kia?
…
– Ngô Minh An đã xảy ra tai nạn xe cộ?
Dương Phụng Tê nhìn Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện, trong tay đang viết tài liệu, Dương Phụng Tê thoáng cái dừng lại.
Nàng nhớ rõ Đinh Nhị Cẩu đã từng nói qua nếu muốn ở thành phố Giang Đô làm bất động sản, mà không có bí thư thành ủy Giang Đô ủng hộ, chỉ sợ rất khó thành công, tuy rằng chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường ủng hộ Dương Phụng Tê, nhưng Lương Văn Tường dù sao cũng là người vừa mới tới, chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, căn cơ bất ổn.
– Tình huống xảy ra như thế nào? Đã chết?
Dương Phụng Tê lại hỏi.
– Không có, cấp cứu kịp thời rồi, nhưng không biết lúc nào có thể công tác lại bình thường, cho nên trong này chuyện xấu vẫn là rất lớn.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Nói như vậy, cục diện tỉnh Trung Nam lại phải thay đổi biến hóa.
Dương Phụng Tê lẩm bẩm nói.
– Đổi hay không thay đổi, đây không phải là vấn đề em và chị có thể định đoạt được, nhưng em cho rằng nhân cơ hội này, chị nên đi đến thăm Ngô Minh An, ít nhất là cho dù về sau tình huống có xảy ra như thế nào, tiếp theo vẫn có thể là có tác dụng đấy, chúng ta phải chuẩn bị trước bất cứ tình huống nào xảy ra.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.