Phần 32
Đinh Nhị Cẩu cùng Tiết Khắc Tân đang nói chuyện, thì Ngô Nhật Lam mở cửa đi ra, thấy Đinh Nhị Cẩu vẫn còn, vẻ mặt cao hứng của nàng đều bị Tiết Khắc Tân thu hết vào mắt.
– Trường Sinh… đi vào đây một chút.
Ngô Nhật Lam vẫy tay nói.
– Tiết chủ nhiệm, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp, em xem có chuyện gì.
Đinh Nhị Cẩu hướng bên người Tiết Khắc Tân nói.
– Em cứ lo việc của em đi, chúng ta còn có nhiều thời gian.
Tiết Khắc Tân nói ra, mới vừa rồi còn gọi là Đinh phó cục, chỉ trong chốc lát đổi trở thành anh em rồi, không thể không nói, người ở quan trường lăn lộn đều có một loại trở mặt rất nhanh.
– Có chuyện gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu vừa tới cửa đã bị Ngô Nhật Lam kéo đến gần.
– Cha của tôi muốn gặp anh, có gặp đừng có nói gì lung tung đấy.
Ngô Nhật Lam quơ quơ đôi nắm đấm bàn tay trắng như phấn nói.
– Cái gì gọi là không nên nói lung tung, tôi có cái gì để mà nói lung tung.
Đinh Nhị Cẩu ra vẻ vô tội lại khiến cho Ngô Nhật Lam rất muốn cho hắn một đấm, nàng biết rõ thằng này rất rành về việc giả ngu, nhưng chuyện gì làm cũng rất tốt.
Nhớ lại hắn thủ đoạn đủ loại ve vuốt của hắn đối với mình, Ngô Nhật Lam liền nhịn không được có chút động tình, bên dưới hạ thể lại nóng nóng như là thèm muốn, nhưng đây là phòng bệnh, cho nên cho dù là rất muốn bắt hắn sờ soạng thỏa mãn cho mình, nhưng vẫn không có lá gan ki.
– Hừ… không nên nói bậy nói bạ, có gì dựa theo ánh mắt tôi ra hiệu nhé.
Ngô Nhật Lam dặn dò lần cuối cùng.
– Được… được… nghe lời của cô, tôi không nói một câu nào được chưa?
– Vậy cũng không được, ân cần thăm hỏi thì không ai nói gì a…
Ngô Nhật Lam đúng lúc này thật muốn đạp hắn một cước.
Đinh Nhị Cẩu đi theo Ngô Nhật Lam vào phòng bệnh, đây là lần đầu tiên Đinh Nhị Cẩu trực tiếp gặp Ngô Minh An, trước đây chỉ nhìn thấy ông trên tivi, lúc này trên người băng bó nên lộ ra có chút tiều tụy, nhưng tinh thần thì tốt, nhất là đôi mắt, vẫn rất có thần.
– Chào bí thư…
Đinh Nhị Cẩu khi nhìn thấy Ngô Minh An, trong nội tâm cảm khái không thôi, mặc kệ là quan cao chức tước, một khi có bệnh, cũng giống như bây giờ nằm ở trên giường bệnh phó mặc cho số phận.
– Ừ, tôi nghe Nhật lam nói, cháu đã giúp nó rất nhiều, cảm ơn cháu…
Ngô Minh An tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng lúc này cũng phải bày tỏ một chút lòng biết ơn, ông đối với Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn xa lạ, cũng không có khả năng biểu thị gì thêm nữa.
– Cháu cùng Ngô Nhật Lam là bạn học trong học viện cảnh sát, với lại trước đây nàng cũng đã giúp cháu, nên đây là việc phải làm…
Đinh Nhị Cẩu khiêm tốn nói.
– À… nhưng chuyện này thì khác, cũng không phải là đơn giản như vậy.
Ngô Minh An thở dài nói ra.
– Cháu muốn một mình được cùng bí thư nói mấy câu…
Đinh Nhị Cẩu vốn cũng không muốn lắm miệng, nhưng hắn cảm thấy nếu như không đem chuyện vừa rồi nói với Ngô Minh An, thì trong lòng vẫn là một mực thấp thỏm bất an, nếu như Ngô Minh An không phòng bị, vạn nhất lần nữa gặp chuyện không may, chưa chắc gì mà được yên ổn như bây giờ…
– Hừ… anh có ý gì?
Ngô Nhật Lam cáu giận hỏi.
– Ngoan… tôi thật sự có chuyện muốn nói, chỉ là chuyện làm ăn, cô cũng không cần quản.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Ngô Minh An nhìn Đinh Nhị Cẩu cùng với con gái của mình đang nhăn nhó, liền giật mình, xem ra thằng trẻ tuổi này đã vừa ý với con gái của mình sao?
Ngô Nhật Lam miễn cưỡng đi ra ngoài, đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu mới quay người trở lại ngồi xuống.
– Có lời gì… cháu cứ nói đi.
Ngô Minh An nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Bí thư… vốn là cục công an chưa có kết luận gì, thì cháu không nên nói bậy, nhưng qua suy đoán của cháu, vụ tai nạn giao thông này không phải chỉ là đơn giản như vậy.
– Ồ? Vậy ý cháu như thế nào?
Ngô Minh An hỏi.
– Ý của ta cháu là vụ tai nạn giao thông này rất có thể là cố ý, tuy sau khi xảy ra tai nạn thì tài xế chiếc xe vận tải không có bỏ chạy, nhưng phía sau chuyện này thật là quỷ dị.
– Chuyện gì xảy ra?
Rất hiển nhiên, Ngô Minh An không biết những chuyện phát sinh ra sau tai nạn xe cộ, ngoại trừ Đinh Nhị Cẩu thì thật đúng là chưa có người nào nói cho ông biết chuyện về sau, lúc tỉnh lại thì ông chỉ hỏi tình huống của Liễu Sinh Sinh, Tiết Khắc Tân nói cho ông biết, Liễu Sinh Sinh không có việc gì, còn những việc khác thì ông cũng chưa có hỏi tới.
– Liễu đoàn trưởng đã được cháu đưa đi ra nước ngoài rồi, chuyện này chưa có được sự phê chuẩn của bí thư, xin hãy tha thứ cháu.
– Đưa đi nước ngoài đi? Có ý tứ gì?
Ngô Minh An sững sờ, hỏi.
– Sau khi phát sinh sự cố về sau, có rất nhiều forum trên mạng đàm luận về chuyện này, tiêu điểm là về vấn đề quan hệ của bí thư và đoàn trưởng Liễu Sinh Sinh, thêm mắm thêm muối làm sôi sùng sục lên, nhưng bí thư cũng yên tâm, bọn họ chỉ làm ồn ào được một thời gian ngắn mà thôi, vì nếu không có tìm được Liễu đoàn trưởng, thì chuyện này sẽ xào không nổi nữa, thời gian dần trôi qua sẽ lắng dịu xuống.
– Cho nên cháu cho rằng phía sau có người thao tác làm chuyện này?
– Vâng… nếu không người thao tác, thì đây bất quá chỉ là một tai nạn giao thông bình thường, tại sao lại xuất hiện nhiều chi tiết như vậy, cho nên cháu mới nhắc nhở bí thư, chuyện này chỉ sợ rằng vẫn chưa xong, bởi vì trước mắt thì mục đích của những người này cũng chưa có đạt được, bí thư suy nghĩ thử xem là ai muốn đưa bí thư vào chỗ chết…
Đinh Nhị Cẩu nói lời mặc dù không nhanh không chậm, nhưng mỗi một câu đều nặng hơn ngàn cân.
– Những chuyện này cho tới bây giờ nếu cháu không nói thì chú cũng không biết, Vạn Hòa Bình làm ăn cái gì không biết, chẳng biết hắn đang làm cái gì?
Ngô Minh An vốn không muốn nổi giận, nhưng vẫn phải phát hỏa.
– Ngô bí thư, chuyện này thật đúng là không liên quan gì đến Vạn cục trưởng, những ngày này ông ta chạy khắp nơi để dập tắt lửa, chỉ nôi việc xóa các xóa topic đã đủ ông ấy bận rộn rồi, với lại từ hiện trường tai nạn quan sát, đây lại đúng là một tai nạn giao thông thông thường không có dấu vết khác.
Đinh Nhị Cẩu khuyên giải nói.
– Vậy thì làm sao cháu nhìn ra được vấn đề?
Ngô Minh An lần nữa nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, bất quá lúc này trong ánh mắt thêm mấy phần khen ngợi thưởng thức.
– Bởi vì hoàn cảnh cháu đã lăn lộn ra đời rất sớm, cho nên cháu không tin bất luận kẻ nào, vì thế cháu mới suy đoán đấy là một âm mưu, sau khi xem xét sự kiện, đầu tiên là cháu nhìn xem đây có phải là cái bẫy hay không? Tiếp theo mới là kết nối lại từng tình huống…
Đinh Nhị Cẩu cười nhạt nói.
…
– Ừ, cháu còn trẻ tuổi mà rất giỏi, chuyện này chú phải cảm ơn cháu, đợi chú ra viện, chúng ta sẽ trò chuyện nhiều hơn, chú cảm thấy chúng ta cũng hợp tính đấy.
Ngô Minh An mỉm cười nói.
– Vậy thì tốt rồi… bây giờ bí thư nghỉ ngơi trước đi, cháu đi ra ngoài, chúc bí thư sớm ngày khôi phục mạnh khỏe.
Đinh Nhị Cẩu nói xong đứng người lên đi ra ngoài.
– Hừ… anh cùng cha tôi nói chuyện gì vậy hả?
Đinh Nhị Cẩu vừa ra khỏi cửa, đã bị Ngô Nhật Lam kéo lại hỏi.
– Không có gì, chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cô đi vào trong đi, đã quá muộn rồi, tôi đi về trước.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Đi nhanh vậy sao, lát nữa hãy đi.
Ngô Nhật Lam làm nũng nói.
– Mới vừa rồi cùng cha của cô nói chút chuyện chính sự, tôi xem chừng ông ấy sẽ rất nhanh tìm cô đấy, vào nhanh đi, tôi ở chỗ này trễ quá cũng không thích hợp, ngày mai trở lại thăm cô.
Đinh Nhị Cẩu sờ gương mặt của Ngô Nhật Lam nói ra.
– Đây chính là anh nói, sáng sớm ngày mai phải tới, theo tôi đi mua thức ăn bồi bổ cho cha…
Ngô Nhật Lam nói.
– Không có vấn đề, tôi đi về đây, cô vào trong nhanh đi.
Đinh Nhị Cẩu đẩy Ngô Nhật Lam nói.
Ngô Nhật Lam liền xoay người vào trong phòng Ngô Minh, quả nhiên Ngô Minh An nói:
– Nhật Lam, gọi Tiết Khắc Tân vào đây.
– Cha… đã trễ thế như vậy, nghỉ ngơi đi, thương thế còn chưa xong mà.
Ngô Nhật Lam không muốn Ngô Minh An lại làm việc, vì vậy khuyên giải.
– Chỉ nói mấy câu là xong thôi, để cho bọn họ làm việc, cha là bí thư thành phố Giang Đô, có một số việc phải làm, không thể trì hoãn, nghe lời cha ah.
Ngô Minh An từ ái nói, nếu đổi lại trước đây, nhất định là sẽ lên cơn.
– Ngô bí thư… anh tìm em à…
Ngô Nhật Lam vừa ra gọi, Tiết Khắc Tân lập tức liền đi vào, Ngô Minh An nhìn thấy Ngô Nhật Lam còn ở trong phòng nói:
– Nhật Lam… con đi ra ngoài trước để cha cùng cùng Khắc Tân có chút việc cần trao đổi, giữ vị trí cửa ra vào, không cho bất cứ ai vào.
Ngô Nhật Lam nghe nói như thế đi ra cửa, mãi cho đến cửa đã đóng lại, Ngô Minh An mới nhìn về phía Tiết Khắc Tân.
– Vừa rồi tiểu tử kia, cậu thấy được không?
– Ai vậy, Đinh Trường Sinh sao?
Tiết Khắc Tân không biết Ngô Minh An tại sao phải nhắc đến Đinh Trường Sinh, chẳng lẽ Ngô bí thư thật sự chọn trúng hắn làm con rể?
– Ừ, hắn vừa nói cho tôi biết, tai nạn này không phải đơn giản như vậy, hình như là có người muốn mưu sát tôi, chuyện này cậu có tin được không?
Ngô Minh An chậm rãi nói.
– Mưu sát? Ngô bí thư, không thể nào việc này vẫn luôn là do bên cục công an thành phố phụ trách, theo em nên gọi Vạn cục trưởng tới hỏi thử xem thì tốt hơn.
Tiết Khắc Tân tâm tư thay đổi thật nhanh, liền đem tiêu điểm chuyển tới trên người cục công an, chiêu Càn Khôn Đại Na Di này là chi pháp bảo thiết yếu trong quan trường, lần nào cũng đúng.
– Ừ, cậu gọi điện thoại, bảo Vạn Hòa Bình lập tức tới đây ngay.
Ngô Minh An quả nhiên đem đầu mâu chỉ hướng Vạn Hòa Bình.
– Vâng…
Tiết Khắc Tân lập tức móc điện thoại ra gọi cho Vạn Hòa Bình, cái gì cũng không nói, chỉ bảo là Ngô bí thư muốn gặp ngay bây giờ, lập tức tới ngay.
– Gần đây thành phố có động tĩnh gì không?
Nhìn Tiết Khắc Tân nói chuyện điện thoại xong, Ngô Minh An hỏi.
– Những thứ khác thì không có gì, nhưng về chuyện xây dựng tàu điện ngầm, vấn đề này hình như là khá gay gắt, em xem chuyện này hướng gió không đúng.
Tiết Khắc Tân biết đến cũng không nhiều lắm, vì vậy châm chước nói ra.
– Tại sao không đúng hả?
Ngô Minh An nhíu mày hỏi.
– Tại vì bên ủy ban thành phố đem chuyện này làm lớn ra, hiện báo chí cùng internet cũng đang tranh luận ưu khuyết điểm về việc xây dựng tàu điện ngầm của thành phố Giang Đô, hình như là còn kêu gọi là mọi người cho biết ý kiến nữa, bên ủy ban thành phố làm quá phách lối…
Tiết Khắc Tân nói ra.
– Há, vậy dân chúng có ý kiến như thế nào? ‘
Ngô Minh An cũng rất quan tâm chuyện này.
– Chia ra hai phái, phái tán thành nói về sau có lợi cho việc đi lại của người dân, nhưng phái phản đối thì người nhiều hơn thì lo lắng vấn đề an toàn, dù sao lớp địa chất của Giang Đô không thích hợp để xây dựng tàu điện ngầm đây mới là vấn đề lớn, thành phố Giang Đô thuộc khu vực trũng, một trận mưa lớn cũng đã tạo thành úng ngập, hơn nữa trong việc xây dựng tàu điện ngầm, rất có thể sẽ gây nên các vấn đề an toàn của tại các nơi trung tâm chợ có rất nhiều công trình kiến trúc…
Tiết Khắc Tân nói đúng sự thật.
Ngô Minh An nghe xong đã trầm mặc, đối với sự kiện này, ông và chủ tịch Chu Bội Quân vẫn bất đồng ý kiến đấy, nhưng ai cũng biết, Chu Bội Quân đằng sau bây giờ là Bí thư Tỉnh ủy La Minh Giang, chuyện xây dựng tàu điện ngầm đã xảy ra cách đây nhiều năm rồi, ngay lúc đó Bí thư tỉnh ủy An Như Sơn cũng không đồng ý việc xây dựng tàu điện ngầm, nếu về vấn đề an toàn chưa có giải quyết được, với lại lúc này thành phố Giang Đô vẫn chưa tới mức cần phải xây dựng tàu điện ngầm gấp rút, vì áp lực giao thông vẫn còn có thể chịu được.
Nhưng chủ trương xây dựng tàu điện ngầm là một phương tắc để biểu thị, không có tàu điện ngầm, thì cũng không phải là một thành phố lớn, có tàu điện ngầm mới được xem là tiêu chí của một thành phố lớn, cho nên việc xây dựng làm tàu điện ngầm thì phải làm, dù là sớm hay trễ…
Đương nhiên, thành phố Giang Đô tranh luận chỉ là gói gọn trong thành phố, muốn xây dựng tàu điện ngầm còn phải được trên tỉnh đồng ý, rồi còn phải báo lên trên bộ để phê chuẩn, nhưng cho dù là mới tại thành phố Giang Đô, cửa ải này Ngô Minh An cũng đã bị gây khó dễ, chớ đừng nói chi là những thứ khác…
– Đây chính là công trình tiêu tốn hơn 100 trăm triệu, một khi khởi công, giống như mũi tên đã bắn ra không có thể quay đầu lại, chính tôi công tác tại Giang Đô hơn mười năm rồi, tiềm lực phát triển của Giang Đô thì tôi rõ ràng nhất, trước mắt để phát triển kinh tế Giang Đô, nếu như tiết kiệm được hơn 100 trăm triệu này, có thể cải thiện được rất nhiều phương diện trụ cột, không cần phải tiêu tốn xây dựng làm tàu điện ngầm ah.
Ngô Minh An thở dài nói ra.