Phần 39
Đúng ra thì Đinh Nhị Cẩu đã nghĩ sai về Hà Hồng An, sau khi nhận được tin tức con gái mình, Hà Hồng An cùng vợ hai người ôm nhau khóc rống, khó có thể tưởng tượng, Triệu Khánh Hổ là cha chồng, mà lại có ý đồ với con dâu, ngẫm lại mỗi đêm lão già này rong ruổi hành hạ con gái mình, Hà Hồng An cùng vợ cả đêm mất ngủ.
Bởi vì chính mình đang bị Triệu Khánh Hổ nắm ở trong tay, cho nên Hà Hồng An có rất nhiều cố kỵ, nếu không đã sớm áp dụng thủ đoạn, nhưng Hà Tình tựa như là đã biết được ý muốn của cha mình, nàng cứ dặn đi dặn lại việc này không thể làm lỗ mãng được.
Hà Tình khăng khăng nói nhất định phải tìm gặp cục trưởng Đinh Trường Sinh, bởi vì người đó có thể tín nhiệm được, đó là lý do Hà Hồng An vội vàng đi tìm Đinh Trường Sinh, hơn nữa Hà Tình còn nói cho Hà Hồng An biết, việc này phải coi chừng, muôn ngàn lần không thể để cho Triệu Khánh Hổ biết rõ là đi tìm Đinh Nhị Cẩu, bởi vì lúc mới bắt đầu Triệu gia cũng đã từng lôi kéo qua Đinh Trường Sinh, nhưng vẫn chưa có kết quả.
…
Trong họp phòng của tỉnh trong giờ giải lao, Triệu Khánh Hổ thỉnh thoảng nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Hà Hồng An, phát hiện Hà Hồng An hình như là không có tới họp, tuy hội nghị không có yêu cầu bắt buộc phải có mặt, nhưng nếu không tới cũng báo vắng mặt, vì sao Hà Hồng An vì chuyện gì mà không có tới đây?
– Triệu tổng… ông khỏe chứ, tôi là Tương Ngọc Điệp đến từ đài truyền hình thành phố, có thể làm phiền ông mấy phút được không?
Không đợi Triệu Khánh Hổ còn đang suy nghĩ về việc Hà Hồng An vắng mặt, Tương Ngọc Điệp đã mang theo quay phim tới phỏng vấn lão.
Nói thật, tuy Triệu Khánh Hổ là ông trùm của thành phố Hồ Châu, nhưng lão khôn ngoan rất ít xuất hiện, bởi vì lão biết rõ, bởi vì số tiền kiếm được đa số là không hợp pháp, nếu như lúc nào cũng xuất hiện ngoài ánh sáng, thời gian dần trôi qua thì cũng không còn có chuyện bí ẩn nữa về nguồn gốc của tội lỗi…
Cho nên trên cơ bản Triệu Khánh Hổ đều không tiếp nhận phỏng vấn, nhưng nhìn người đến phỏng vấn mình lại là người đàn bà xinh đẹp Tương Ngọc Điệp kia, liên tưởng đến đêm đó tại nơi của Bạch Khai Sơn, đã gặp qua hoa khôi của đài truyền hình thành phố, Triệu Khánh Hổ không còn cách nào tránh né.
– Há, thì ra là đồng hương Hồ Châu, muốn làm phỏng vấn sao?
Triệu Khánh Hổ ra vẻ kinh ngạc hỏi.
– Đúng như vậy Triệu tổng, mọi người đều biết tập đoàn Vệ Hoàng là xí nghiệp dân doanh lớn nhất của thành phố Hồ Châu chúng ta, lần này cuộc họp hiệp thương cũng là để tìm cách nâng lên tăng cường sự phát triển các xí nghiệp dân doanh của tỉnh, giải quyết vấn đề bỏ vốn đầu tư rất khó khăn của các xí nghiệp dân doanh, xin hỏi ông có ý kiến gì không?
– Với tư cách chủ của xí nghiệp dân doanh, chúng tôi cũng muốn cống hiến càng nhiều hơn nữa cho xã hội, nhưng trong chính sách cùng luật pháp vẫn còn giới hạn hạn chế… v… v… nếu như cô có hứng thú, sau cuộc họp này, chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện.
Triệu Khánh Hổ đối với vấn đề này nói rất là thông thạo.
– Vậy thì tốt, Triệu tổng, nếu có thời gian, chúng ta có thể gặp lại chứ?
– Được… được, đến lúc đó cô cứ liên hệ với tôi. À… hết giờ giải lao rồi…
Tương Ngọc Điệp buông xuống microphone, lui về chỗ ngồi khu vực truyền thông, trong lúc này, Triệu Khánh Hổ không có chú ý đến, Hà Hồng An đã quay lại tham dự cuộc họp rồi.
Tâm tư của Tương Ngọc Điệp thì Triệu Khánh Hổ đoán không được, bởi vì lão không biết đêm đó sau khi lão rời đi, Tương Ngọc Điệp cùng Bạch Khai Sơn đã trao đổi về vấn đề gì? Lão cũng không biết Bạch Khai Sơn vậy mà đã đem trợ thủ đắc lực nhất của mình là Trương Chấn Đường làm thịt rồi.
Triệu Khánh Hổ cũng không có ngờ tới, đêm đó Tương Ngọc Điệp cũng không có qua đêm tại chỗ của Bạch Khai Sơn, càng làm cho Triệu Khánh Hổ mở mắt chính là Tương Ngọc Điệp vậy mà lại cùng Đinh Trường Sinh còn có cấu kết, chuyện này rất kỳ quái rồi, một là cảnh sát, một là nơi sản xuất ma túy lớn nhất của tỉnh Trung Nam, rõ ràng chung đụng như vậy, hơn nữa dựa theo phản hồi I tin tức, Đinh Trường Sinh lại cùng ở tại nơi nhà của Tương Ngọc Điệp qua đêm.
Như vậy Tương Ngọc Điệp là người của Bạch Khai Sơn, mà Tương Ngọc Điệp cùng Đinh Trường Sinh lại có một mối liên hệ như vậy, trách không được Đinh Trường Sinh đối với lão chẳng thèm ngó tới.
Dựa theo tính tình thủ đoạn của Triệu Khánh Hổ, nhất định sẽ nắm bắt lấy cái tay cầm này của Đinh Trường Sinh, đưa hắn vào trong địa ngục vạn kiếp bất phục, nhưng nếu làm như vậy, mạng lưới ma túy của tỉnh Trung Nam sẽ bị bạo lộ, kế tiếp là Bạch Khai Sơn cùng Tương Ngọc Điệp, sau đó cũng sẽ dính líu đến mình, kết quả có thể sẽ giết chết Đinh Trường Sinh, nhưng con đường tài lộ của mình cũng sẽ bị gãy đi, nói không chừng còn có những loại phong hiểm khác nữa.
Triệu Khánh Hổ thở ra một ngụm trọc khí, bây giờ lão đã ý thức được sinh mạng của mình rất là đáng quý, cho nên luyện tập dưỡng sinh, không phải không thừa nhận, lão bây giờ thân thể càng ngày càng tệ, mà muốn Hà Tình có con thì phải thường xuyên cày trên thân thể của nàng, rồi còn phải sống để xem con mình lớn lên, đem sản nghiệp Triệu gia truyền lại cho con, cho nên những thứ khác cũng đã không còn trọng yếu, quan trọng là… con của mình.
Cùng lúc có suy nghĩ như nhau, nhưng Triệu Khánh Hổ cùng Tương Ngọc Điệp hoàn toàn khác nhau, mới vừa rồi phỏng vấn, bất quá là nàng muốn truyền đến cho Triệu Khánh Hổ một tin tức, nàng muốn cùng lão tự mình trao đổi, Bạch Khai Sơn lão già kia, tham lam đã lấy được biết bao nhiêu tiền vậy mà còn không biết dừng, còn muốn mình tiếp tục bán mạng cho lão, chuyện này là không thể nào tiếp tục được nữa.
Ngay tại lúc nàng biết Trương Chấn Đường đã chết, nàng bắt đầu tìm cách như thế nào mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Bạch Khai Sơn, mặc dù là lão đã chịu chia cho hai thành, cũng đã không ít, nhưng trong lòng Tương Ngọc Điệp, không thể nào tình thành tỷ lệ được, bởi vì một khi gặp chuyện không may, cái giá của chính mình là mạng sống.
…
Hội nghị hiệp thương chính trị hội nghị tiếp tục tổ chức, Thạch Ái Quốc nhìn xem trên đài hội nghị Lương Văn Tường đang ngồi, có thể nói Lương Văn Tường so Thạch Ái Quốc còn trẻ hơn so với mình tưởng, trái lại người ngồi bên cạnh La Minh Giang, rất hiển nhiên La Minh Giang già hơn hẳn thấy rõ.
Tuy còn có những yếu tố khác, nhưng Thạch Ái Quốc đã quyết định, mình nhất định phải tranh thủ được sự ủng hộ của Lương Văn Tường, Lương Văn Tường mới tới nên chưa có thành viên trong tổ chức của mình, nếu như lúc này mình có thể lấy lòng trước hết, như vậy rất có thể Lương Văn Tường có thể bảo vệ cho ông thêm được trong năm năm tại vị, chừng này là đủ rồi, năm năm về sau, ai sẽ biết La Minh Giang đi đến nơi nào?
Đương nhiên, hiện tại mới chỉ là là mình ông có ý định, nếu như Đinh Trường Sinh có thể vận tác được, như vậy để thực hiện mục tiêu này cũng có khả năng, hiện tại thì đành phải dựa vào Đinh Trường Sinh vận tác như thế nào mà thôi.
Đối với Đinh Trường Sinh, Thạch Ái Quốc ở bên trong rất mâu thuẫn, bởi vì là tài xế Hồ Hải Quân đã từng đôi lần đề cập tới chuyện con gái của mình Thạch Mai Trinh cùng với Đinh Trường Sinh có mối quan hệ tốt hơn bình thường, đối với con gái mình thì ông hiểu rất rõ ràng, làm gì thì làm cho bằng được, thích ăn cái gì thì bao nhiêu cũng thấy không có đủ, nếu Đinh Trường Sinh có thể cùng Thạch Mai Trinh cùng một chỗ, đây cũng là lựa chọn tốt nhất, nhưng về một phương diện khác, con gái của mình không có căn cơ đầu óc, chỉ sợ rất khó nắm được Đinh Trường Sinh khống chế tại trong tay của mình, như vậy thì Thạch Mai Trinh chẳng phải là chịu thiệt rất nhiều.
Đối với Thạch Ái Quốc đang tích cực tính toán mưu đồ, thì Để Khôn Thành trong lòng u ám hơn rất nhiều, An Như Sơn đột nhiên bị điều đi, cho Để Khôn Thành đang có được sự ủng hộ mạnh mẽ bị giáng phải một đòn nặng ký.
Cũng may là An Như Sơn đáp ứng yêu cầu của Để Khôn Thành, đem Sở Hạc Hiên điều tới hỗ trợ, sắp xếp ở vị trí thường vụ phó chủ tịch, nhưng trong nội tâm của ông cũng rất rõ ràng mình đang ở trong triều mà lại không có tướng mạnh, cho nên đây mới là chuyện ông lo lắng nhất.
Kinh tế Hồ Châu phát triển rất lạc hậu, mà mình khi đến đây cũng không có cải thiện bao nhiêu, khu đang phát triển kêu gọi chiêu thương đầu tư cũng gần như là con số không, làm cho trong lòng Để Khôn Thành cũng là nóng như lửa đốt.
Sở Hạc Hiên đã đi đến vùng duyên hải đông nam tìm kiếm nhà đầu tư, nhưng cho tới bây giờ, nhà đầu tư đã đến xem qua khu đang phát triển không ít, lại không có bao nhiêu người muốn đầu tư…
…
Nghĩ đến Ngô Minh An ăn uống cũng không thiếu thốn, nên Đinh Nhị Cẩu đỗ xe bên ven đường chỉ mua một bó hoa tươi, vài ngày vừa qua hắn không có lộ diện ở trong bệnh viện.
– Ngô bí thư… đã tốt hơn nhiều chứ?
Vừa vào cửa, liền thấy Ngô Minh An đang nằm ở trên giường xem trực tiếp cuộc họp hiệp thương của tỉnh Trung Nam, ông cũng thấy Đinh Nhị Cẩu đi vào, mỉm cười.
– Tiểu Đinh, mấy ngày nay sao không có tới, có chuyện bận rộn gì sao?
Ngô Minh An hỏi.
– Tại đang có cuộc họp, lãnh đạo thành phố Hồ Châu đều đến đi họp, trong lúc cháu ở đây địa hình tương đối quen thuộc rồi, cho nên chạy tới chạy lui cho lãnh đạo còn biết mặt, bằng không thời gian dài lãnh đạo sẽ đem cháu quên mất.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Không sao, nếu bọn họ quên cháu… cháu cứ đến thành phố Giang Đô, chú an bài công tác cho.
Ngô Minh An nghe c Đinh Nhị Cẩu nói như thế, liền mở đường cho Đinh Nhị Cẩu một quân, đương nhiên, ông cũng có tư tâm, bởi vì thông qua mấy ngày nay cùng với con gái mình tiếp xúc, ông phát hiện, hình như là con gái mình thật sự ưa thích thằng Đinh Trường Sinh này.
Nghĩ tới đây, Ngô Minh An thở dài một hơi, con gái lấy một người có gia thế bình thường cũng tốt, nếu như là vì quan hệ thông gia chính trị, thì thứ nhất phải cân nhắc đến thực lực, còn con gái mình có hạnh phúc hay không, đó chính là chuyện hên xui rồi.
Thế nhưng mà từ xưa đến nay, loại giao dịch hôn nhân kiểu như vậy, có bao nhiêu người hạnh phúc đây này? Nếu có chỉ sợ là có thể đếm được trên đầu ngón tay, gả cho người bình thường, ít nhất có thể an ổn mà sống, không cần ngày đêm vì gia tộc mà phải quan tâm, đây là điều mà Ngô Minh An coi trọng nhất.
Bên ngoài ai cũng nói Ngô Minh An ương ngạnh, nhưng trong mắt của Đinh Nhị Cẩu, ông cũng vẫn là người tốt, ít nhất là đối với hắn.
– Như thế nào đây? Cha của tôi vừa mới nói muốn đem ngươi đều đến thành phố Giang Đô, sao không thấy anh biểu lộ thái độ cái gì hết vậy?
Nhìn thấy Ngô Minh An mãi đang xem tivi, Ngô Nhật Lam liền kéo Đinh Nhị Cẩu đi ra ngoài cửa, bắt đầu hưng sư vấn tội.
– Ai… này Ngô đại tiểu thư, tôi nghe không hiểu, vừa nghe liền đã lên tiếng đáp ứng, cái đó mới hiện lên tôi là người nông cạn, cô nếu có thời gian rảnh, thử thăm dò một chút đáy ngọn nguồn của cha cô giùm tôi đi.
Đinh Nhị Cẩu bất mảng nhìn thoáng qua Ngô Nhật Lam, bình thường thì cũng hơi tinh ranh đấy, khi đụng chuyện thì liền thấy nàng ngớ ngẩn.
– Không phải đâu, tôi cảm thấy được cha tôi rất là nghiêm túc về chuyện này mà.
Ngô Nhật Lam không tin nói.
– Được, cho dù là thật sự đi nữa, lúc này tôi cũng không có khả năng rời khỏi Hồ Châu, Thạch bí thư đối với tôi có ân, hiện giờ tình hình ở Hồ Châu không phải thái bình, tôi muốn tận hết sức trách nhiệm của mình với ông ấy, coi như là báo ân a.
– Ai… nào có ai như anh vậy, bộ anh chuẩn bị thân cây để treo cổ tại Hồ Châu à?
Ngô Nhật Lam bất mãn nói.
Nhìn xem Ngô Nhật Lam ánh mắt thâm tình, Đinh Nhị Cẩu cảm giác được một loại mùi nguy hiểm, cô nàng này không phải là muốn mình cưới nàng chứ? Đinh Nhị Cẩu nghĩ đến đây, trên ót bắt đầu toát ra tầng mồ hôi lạnh…
– Không phải là vậy, nhưng tôi tin rằng nếu cô đem lời của tôi nói cho cha cô biết, cha của cô nhất định cũng sẽ tán thưởng tôi đấy, nếu cha cô mời tôi đến Giang Đô, tôi liền đáp ứng được điều đến Giang Đô, thì cha của cô sẽ có thể nghĩ đến tôi vì quyền lực của cha cô nên mới chạy tới nơi đây.
Đinh Nhị Cẩu cô gắng hướng Ngô Nhật Lam giải thích nói.
…
– Thôi đi… cha của tôi nhỏ nhen như vậy sao?
Ngô Nhật Lam gương mặt không tin.
– Không phải là tôi nói cha của cô lòng dạ hẹp hòi, đây là kiến thức chính trị, nhất là một người có vị trí cao như cha cô, không nói đâu xa, trước mắt nói đến những người mỗi ngày đến đến thăm cha cô, có mấy người thật sự quan tâm sức khỏe của cha cô, chẳng qua là vì chạy quyền lực nên mới tới, cho nên cha cô có suy nghĩ như vậy cũng là rất bình thường, việc này không thể gấp gáp được.
Đinh Nhị Cẩu đem hết tất cả vốn liếng lừa dối Ngô Nhật Lam.
– Ừ, nói cũng có lý, nhưng anh có xác định là không phải đang lừa dối tôi?
Ngô Nhật Lam tuy tin hơn phân nửa, nhưng vẫn có chút hoài nghi.
– Tôi lừa dối cô để làm gì. À… còn khóa huấn luyện kia giờ cô có đến học viện hay là ở đây vậy?
Đinh Nhị Cẩu kịp thời dời đi đề tài nói.
– Cha tôi còn đang nằm viện, đi đâu được đây?
– Ừ, cô cứ ở chỗ này chiếu cố cha của cô, thay tôi gửi lời chúc cha cô sớm ngày bình phục, tôi đi trước đây, bên kia lãnh đạo cũ có thể gọi điện thoại bất cứ lúc nào, hết cách rồi, tôi chính là có số vất vả.
Đinh Nhị Cẩu nói xong muốn đi.
– Anh nhớ chú ý thân thể. À… anh của tôi có nói gặp anh có việc, có thời gian liên hệ với hắn một chút đi.
– Được, tôi đi đây.
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền rời khỏi bệnh viện, ra khỏi cổng bệnh viện, lặng lẽ bôi lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn thấy Ngô Nhật Lam hôm nay biểu lộ, quả thực làm cho Đinh Nhị Cẩu giật mình ah.