Phần 98
– Nơi này cũng khá lớn, nhưng nhìn qua thì không thấy giống như là khu đang phát triển, mà tựa như một cái nông trường tự phát vậy.
Tạ Cửu Lĩnh bĩu môi nói.
– Con cũng vậy, không nghĩ tới khu đang phát triển của Hồ Châu là cái dạng như thế này.
Bởi vì lo lắng cha mình một mình chạy khắp nơi, nên Tạ Phương Quỳnh tự mình lái xe để hai người cùng tới Hồ Châu, mà không làm kinh động bất luận đến ai, trực tiếp đến thành phố nghỉ tại khách sạn, sau đó đã đi tới khu đang phát triển, nhưng khu đang phát triển này tạo cho cảm giác của bọn họ rất là tiêu điều.
– Nhưng suy cho cùng thì đây đối với chúng ta cũng là một điều tốt, chúng ta sẽ có thể sớm chọn được khu vực tốt, đến lúc đó sẽ có lợi hơn, nếu như chờ đến lúc có nhiều công ty xí nghiệp tiến vào, thì chỉ sợ cũng không có dễ để nói chuyện, vô luận như thế nào, sắt thép cũng là một loại ngành nghề hao tổn các hạng mục rất cao, cái hạng mục này Hồ Châu có dám tiếp nhận hay không là một chuyện, còn chuyện bên Kinh Sơn chúng ta có buông ra hay không lại là một chuyện khác.
Tạ Cửu Lĩnh nói ra.
– Cha… con cảm thấy, chúng ta là nên suy tính cẩn thận lại việc chúng ta chuyển đổi từ khai thác sắt thép qua chế tạo vật liệu cao cấp, một mặt là trong nước sắt thép cấp thấp thì chồng chất như núi, một mặt khác là nếu làm chế tạo vật liệu cao cấp thì sắt thép cần phải nhập khẩu…
– Con nói đúng không sai, nhưng còn về vấn đề kỹ thuật thì đâu rồi, kỹ thuật chế tạo sắt thép ở nơi nào?
– Chúng ta có thể ra nước ngoài đầu tư làm thì sẽ thuận tiện hơn là mày mò làm trong nước a…
Tạ Phương Quỳnh quật cường nói ra.
…
– Con nói cũng không sai, chế tạo sắt thép đặc chủng thì quốc gia chúng ta vẫn luôn là lạc hậu so với nước ngoài, điểm này không phải không thừa nhận, nền công nghiệp hóa của chúng ta mới có đâu bao nhiêu năm, trong khi nước ngoài cũng đã trên trăm năm, còn chúng ta mới vài thập niên, cha đồng ý với cách nói của con, chuyện này xem như cũng là một cách để thử xem, con làm chủ đi…
– Vậy thì tốt, khi trở về con sẽ tính toán…
– Ừ, việc này con phải đích thân nắm bắt, hơn nữa phải chú ý giữ bí mật, nhất là chúng ta bây giờ đang hợp tác nhận đơn hàng bên quân đội, không thể lộ ra một điểm sơ suất, chúng ta có được đơn đặt hàng không phải dễ dàng, đừng để bị người xấu theo dõi, nói cách khác đối với tự chúng ta thì không nói, nhưng đối với quốc gia thì là bị tổn thất, hiểu chưa? Vì thế trước xem tình hình của khu đang phát triển này ra sao cái đã…
Tạ Cửu Lĩnh mở to hai mắt, thận trọng dặn dò Tạ Phương Quỳnh.
– Cha… con biết nặng nhẹ, vậy bây giờ chúng ta đi đâu, đến quản ủy hội khu đang phát triển sao?
Tạ Phương Quỳnh hỏi.
– Ừ, đi tìm Đinh Trường Sinh, chúng ta cũng dạo qua một vòng tại nơi này rồi.
Tạ Cửu Lĩnh nói.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu đang cùng Lương Nhất Thương thương nghị cùng thôn dân về vấn đề ký hiệp nghị…
– Chủ nhiệm, bên ngoài có người tìm, nói là lão bằng hữu của anh…
Trương Minh Thụy gõ cửa vào báo cáo.
– Lão bằng hữu của tôi? Nhất Thương cậu đi ra ngoài trước đi, để tôi ra xem là ai?
Đinh Nhị Cẩu đi theo Trương Minh Thụy ra ngoài ban công, thì thấy được cha con Tạ Cửu Lĩnh, khiến cho Đinh Nhị Cẩu cho giật mình cả kinh không nhẹ, hai người này như thế nào âm thầm không lên tiếng đã tới rồi.
– Úi trời… bác tại sao tới mà không báo cho cháu biết để đến đón bác a, Trương Minh Thụy… anh đi pha trà giùm tôi nhé, khách quý đến khu phát triển đấy…
Đinh Nhị Cẩu một bên đi nhanh đến Tạ Cửu Lĩnh, một bên phân phó Trương Minh Thụy nói.
Nhìn xem khi thấy hai cha con mình mà Đinh Nhị Cẩu cao hứng hưng phấn như vậy, Tạ Phương Quỳnh cũng cảm thấy rất có mặt mũi, nàng nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, ánh mắt có chút phiêu hốt, tuy cùng Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa có quan hệ gì thực chất, nhưng chuyện vừa rồi phát sinh trên xe một đoạn tiểu nhạc kia và lúc hắn xoa bóp chữa trị cho nàng lúc bị trẹo chân, vẫn luôn lại làm cho Tạ Phương Quỳnh nhớ lại tất cả nhiều chuyện, từ lần đầu tiên phải chạm vào cây dương vật to lớn khiếp người của hắn, đến chuyện mới xảy ra… những chuyện này đối với nàng tựa như là một đứa bé giấu sau lưng một cây kẹo que trước mặt người khác, chỉ có lúc không có người mới dám lấy ra thè lưỡi ra liếm một chút cái vị ngọt, nhưng cũng chính là bởi vì như vậy, cái loại tư vị này mới khiến cho Tạ Phương Quỳnh cảm thấy vô cùng hưng phấn kích thích…
Đinh Nhị Cẩu cùng Tạ Cửu Lĩnh nắm tay ân cần thăm hỏi hàn huyên, khiến cho Tạ Phương Quỳnh bị ngó lơ nên đâm ra rất bất mãn, liền nói:
– Ai ai… em xem chị là không khí hả, ngay cả con mắt của em cũng không có liếc qua…
– Há… đây không phải là chị Tạ sao, hoan nghênh… hoan nghênh chị cũng đến đây, bác à… chúng ta vào nhà uống trà đi, bên ngoài gió lớn.
Đinh Nhị Cẩu lên tiếng chào với Tạ Phương Quỳnh, rồi lại bắt đầu xum xoe đối với Tạ Cửu Lĩnh.
Tạ Cửu Lĩnh không quan tâm tới, đi theo Đinh Nhị Cẩu vào cửa, khách và chủ ngồi xuống, đúng lúc này Trương Minh Thụy bưng mấy cái ly, nhưng chỉ là nước lọc khiến cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy có chút khó chịu.
– Tôi nhờ anh châm trà mà? Tại sao chỉ có nước lọc vậy?
Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu hỏi Trương Minh Thụy.
Trương Minh Thụy cảm thấy thật khó khăn, đành phải nhỏ giọng nói:
– Chủ nhiệm… trà hiện giờ thật là không có, đã bảo người đi mua rồi, một chút nữa mới trở về.
– Há, tốt rồi… anh đi ra ngoài trước a.
Đinh Nhị Cẩu nói ra, kỳ thật trong lòng của hắn rất rõ ràng, cái gọi là đã đi mua trà rồi, đoán chừng cũng là do Trương Minh Thụy tự bỏ tiền túi ra, tài khoản trong khu đang phát triển đã lâu không còn có tiền, Đinh Nhị Cẩu tuy được thành phố chi viện một trăm vạn nguyên tiền, nhưng Đinh Nhị Cẩu đã báo cho tài vụ, không có chữ ký của hắn, nếu ai lấy tiền từ khoản này, thì sẽ khấu trừ tiền lương, cho nên tuy là tài vụ có tiền cũng không dám bỏ ra…
– Bác uống tạm chút nước lọc đi, uống nước lọc cũng khỏe mạnh, nơi đây có nguồn rất tốt thuộc hạng chất lượng của quốc gia đấy, qua một thời gian ngắn nữa nơi này có thể xây dựng một nhà nhà máy đồ uống giải khát, lấy từ nguồn nước nơi đây thì tốt khỏi nói…
– Ha ha, uống gì cũng được cả, không phải là vì bác muốn uống một chén trà hoặc là một ly nước mà tự mình chạy từ xa như vậy đến đây, cháu thấy nói đúng không?
– Vâng… bác nói quá đúng, có đúng không chị Tạ?
Nhìn thấy Tạ Phương Quỳnh không nói lời nào, Đinh Nhị Cẩu cố ý tìm lời nói lái qua nàng nói.
– Làm sao uống cái gì cũng được? Vô luận nói như thế nào, chúng ta đều là khách nhân đến đây, ngay chỉ có chén trà cũng không có, để cho chúng ta uống nước lọc, có phải là xem thường người a… Đúng rồi… nếu tới đây đầu tư thì có trà để uống, còn chúng ta rảnh rỗi đi dạo đến đây, nên cho uống nước lọc phải không?
Tạ Phương Quỳnh hiển nhiên không lĩnh tình của hắn, quẹt mồm nói ra.
– Ai… cứ xem như là em đã đắc tội với chị, em ăn ngay nói thật, tài khoản khu đang phát triển hiện một phân tiền cũng không có, việc đi mua trà thì tiền cũng là do nhân viên phòng làm việc tự bỏ ra đấy, hiện tại khu đang phát triển đang còn thiếu khoản nợ ở bên ngoài, thôn dân bị trưng thu đất, nhưng chưa có tiền để trả, lúc bác và chị vừa mới lúc, lúc đó em còn đang cùng nhân viên pháp chế thương lượng cùng thôn dân ký hiệp nghị thỏa thuận đây này, trước để cho thôn dân cứ lấy đất lại trống trồng trọt, đến lúc thời điểm khu đang phát triển sử dụng thì thu hồi lại, như vậy cũng có thể tránh tổn thất, trước đó vì chuyện này suýt chút nữa gây ra mâu thuẫn với thôn dân, chuyện này đang là hiện trạng của khu khai phát.
Đinh Nhị Cẩu đối với cha con của Tạ Phương Quỳnh không có giấu diếm, đều nói rõ ràng rành mạch.
– Vậy thì em thật sự là đủ thảm rồi, coi như xong… cha à khu đang phát triển như vậy, cha cảm thấy có chút tiền đồ nào để phát triển không vậy? Con thấy hay là thôi đi.
Tạ Phương Quỳnh nói với Tạ Cửu Lĩnh.
…
Tạ Cửu Lĩnh trầm ngâm không nói gì, Đinh Nhị Cẩu cũng không phải ngốc, hắn nhận ra được, hai người này không giống như là vừa đến Hồ Châu liền tới nơi của hắn, xem ra có thể là đã đi dạo một vòng quanh Hồ Châu rồi, khu đang phát triển là trạm đến sau cùng, nhìn bộ dạng của Tạ Cửu Lĩnh so với Tạ Phương Quỳnh thì có khuynh hướng đến Hồ Châu hơn, chỉ là chưa có quyết định cuối cùng mà thôi.
– Bác có dự định ở lại ở chỗ này vài ngày nữa không vậy? Nếu như bác có thời gian, để cháu xin phép hỏi ý kiến của Thạch bí thư, xem ông ấy có thời gian hay không, chắc là sẽ có vài lời muốn trao đổi với bác, với lại bác đến Hồ Châu cũng là khách nhân, cùng nhau mời ăn chung bữa cơm a.
Đinh Nhị Cẩu biết rõ Tạ Cửu Lĩnh rất coi trọng chính quyền tại địa phương ủng hộ, nếu như Thạch Ái Quốc chịu ra mặt chiêu đãi Tạ Cửu Lĩnh mà nói, đó cũng là cho đủ Tạ Cửu Lĩnh mặt mũi.
– Vậy Thạch bí thư có thời gian rảnh không?
Quả nhiên, Đinh Nhị Cẩu nói khiến cho Tạ Cửu Lĩnh ánh mắt sáng lên, ông cũng muốn thử qua một chút xem Đinh Nhị Cẩu trong mắt Thạch Ái Quốc có được bao nhiêu sức nặng, cho nên hỏi ngược lại.
– Cháu cũng không biết, nếu như bác đồng ý, cháu gọi điện thoại hỏi qua thử xem.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Vậy được rồi, chúng ta cũng muốn gặp Thạch bí thư để trao đổi một chút.
Tạ Cửu Lĩnh nhìn thoáng qua, nàng nãy giờ im lặng, đột nhiên Tạ Phương nói ra.
Nghe vậy Đinh Nhị Cẩu liền cầm điện thoại di động đi ra ngoài, trong phòng tiếp khách chỉ có Tạ Phương Quỳnh và Tạ Cửu Lĩnh hai người, Tạ Cửu nói ra:
– Này… con và Tiểu Đinh có phát sinh chuyện gì không vui phải không?
– Cha, nào có chuyện, con cùng hắn xem như là chị em, nên cách nói chuyện không cần giữ ý, cha không cần phải lo lắng, chẳng có chuyện gì đâu…
– Nói thì nói như thế, nếu là bằng hữu bên ngoài thì không có gì, nhưng Đinh Trường Sinh là quan viên, con không biết rõ tính nết quan viên, bọn họ ngoài mặt có thể cùng con xưng huynh gọi đệ, nhưng nếu ở nơi công quyền, con phải để cho bọn họ có mặt mũi, bởi vì với cái vị trí của bọn thì rất chú ý đến chuyện này, đừng nên đắc tội với người mà không biết mình đắc tội như thế nào, về phương diện này con phải chú ý, là Tiểu Đinh cũng vậy, là quan viên khác cũng vậy, đây là vấn đề cơ bản của chi đạo xử thế.
Tạ Cửu Lĩnh nhìn bên ngoài cửa, nhỏ giọng nói với Tạ Phương Quỳnh.
– Úi trời… không có phiền toái như vậy đâu cha.
Tạ Phương Quỳnh không tin nói.
– Con…
Tạ Cửu Lĩnh còn muốn tiếp tục nói, thì Đinh Nhị Cẩu đã quay vào, cho nên ông không nói tiếp nữa, nhưng lo lắng nhìn thoáng qua đứa con gái quật cường của mình, thật sự là không có biện pháp nào…
– Bác… Thạch bí thư biết được bác đang ở đây, thì vô cùng cao hứng, bây giờ đang có buổi họp, bảo chúng ta đi đến thành ủy trước, đến lúc đó chắc cuộc họp cũng xong rồi, Thạch bí thư dặn dò cháu, nhất định phải mời bác ở lại, nếu bác trở về nhà mà Thạch bí thư chưa gặp, thì cháu phải chịu trách nhiệm, ai… trách nhiệm này cháu đảm đương không nổi đâu…
Đinh Nhị Cẩu nói đùa.
– Ha ha… Tiểu Đinh… cái miệng của cháu ngọt như thế này mà không làm kinh doanh, lại làm quan thật là đáng tiếc.
Tạ Cửu Lĩnh nhìn Đinh Nhị Cẩu cười nói.
– Ai… bác không biết đâu, trước khi làm quan cháu là người thành thật ít nói lắm, nhưng từ khi làm quan đến giờ, thì nói nhiều hơn rất nhiều, vì làm quan thì có nhiều hơn một cái miệng mà…
– Ồ? Tại sao vậy chứ?
Tạ Cửu Lĩnh không hiểu ý Đinh Nhị Cẩu, liền hỏi.
– Vì chữ quan (‘官)có hai cái miệng mà.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói, càng làm cho Tạ Cửu Lĩnh cười ha ha, liên đới khiến cho Tạ Phương Quỳnh cảm xúc, nàng đã thật lâu không nhìn thấy cha mình vui vẻ cười to như vậy, khỏi cần phải nói, đến Hồ Châu lần này cho dù không có đạt thành bất kỳ mục đích nào, chỉ cần vẻn vẹn cha mình vui vẻ, thì chuyện đi Hồ Châu này cùng không uổng công…
Đinh Nhị Cẩu thật là không có nói dối Tạ Cửu Lĩnh, Thạch Ái Quốc đúng là đang họp, hơn nữa người trong ban thường ủy đều đến đông đủ, cuộc họp này là do Để Khôn Thành yêu cầu triệu khai, Thạch Ái Quốc chỉ là một trong những người dự họp, lúc này đang đưa tới tranh luận, chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ Cố Thanh Sơn thì không đồng ý, còn thường vụ phó chủ tịch Sở Hạc Hiên thì thực hiện theo chủ trương muốn thông qua cái hạng mục đầu tư này, Để Khôn Thành tuy không có tỏ thái độ, nhưng ý của ông rất minh xác, chính là ủng hộ Sở Hạc Hiên, vì cái hạng mục này là do Sở Hạc Hiên kéo tới.
– Nếu là họp, vậy thì mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình đi, cứ nói đúng theo ý của mình, ai bắt đầu trước?
Thạch Ái Quốc là người đầu tiên lên tiếng.
– Hạng mục này là tôi kéo đến, để tôi phát biểu trước một chút.
Thạch Ái Quốc sau khi nói xong, thì Sở Hạc Hiên là người đầu tiên lên tiếng.
Thạch Ái Quốc gật đầu, ra hiệu Sở Hạc Hiên bắt đầu.
Thật ra Thạch Ái Quốc trong lòng cũng rất mâu thuẫn, hạng mục đầu tư lần này rất lớn, tổng cộng tiền đầu tư vượt qua năm tỷ nguyên tiền, sau khi xây dựng xong nhà máy, giá trị sản lượng hàng năm sẽ vượt qua bốn mươi tỷ, có thể nói chỉ một cái hạng mục này là có thể cứu vãn tình thế phát triển kinh tế Hồ Châu đang lâm vào nguy hiểm, nhưng cái hạng mục này về mặt chính trị cũng mang theo phong hiểm rất lớn, bởi vì hạng mục PX này (vì nguyên bản của truyện viết tắt nên không biết là ngành gì?) Có rất nhiều nơi khác phản đối việc xây dựng nhà máy PX nơi của địa phương họ, nếu như một khi cư dân Hồ Châu biết rõ hạng mục này sẽ xây dựng nhà máy tại Hồ Châu, thì sẽ xuất hiện hậu quả như thế nào khó mà lường trước được.
Thạch Ái Quốc cũng biết, sỡ dĩ Sở Hạc Hiên kêu gọi được hạng mục này đến đầu tư ở Hồ Châu, chẳng qua bởi vì hạng mục này bị ngăn trở ở những nơi khác, nên đành phải di chuyển đến đây, nhưng nếu Hồ Châu cũng xuất hiện làn sóng phản đối, thì có thể nguy hiểm đến địa vị của mình hay không thì hiện tại tình thế trên tỉnh cũng không rõ ràng, mặc dù ông cùng chủ tịch Lương trên tỉnh đã có xu hướng nhích lại gần nhau, nhưng chủ tịch Lương có thể cho mình bao nhiêu sự ủng hộ lúc thời khắc mấu chốt, thì cũng không biết, cho nên Thạch Ái Quốc ở bên trong vẫn không an tâm.
Thế nhưng con số năm tỷ nguyên tiền đầu tư thật sự là quá mê người, trong lịch sử đầu tư của Hồ Châu chưa từng ký qua dự án đầu tư nào lớn như thế, ngay cả toàn tỉnh Trung Nam cũng chưa từng có, nếu như có thể thành công, hạng mục này tuy là Sở Hạc Hiên kéo tới, nhưng ông là bí thư thành ủy thì mới là người được hưởng lợi ích nhiều nhất, cho nên đây cũng là một vấn đề khó mà dứt bỏ.
– Tình huống căn bản chính là như vậy, nếu như có thể thành công vấn đề đầu tư này, ít nhất trong vòng mười năm, các địa khu ở miền trung cũng không có thể sánh bằng với cái hạng mục này của chúng ta, đây chính là những lời tôi phải nói, hy vọng các đồng chí sẽ suy xét, vì đây chính là vì tương lai sau này của Hồ Châu.
Sở Hạc Hiên nói âm vang hữu lực…