Phần 107
Tầm mười phút sau, Tần Chấn Bang tỉnh lại, nhưng trong mười phút này cũng đủ làm Đinh Trường Sinh bị hù dọa mất hồn, nếu Tần Chấn Bang thật sự chết trong căn phòng ngầm dưới mặt đất này, vậy mình khó mà tránh khỏi liên can, đến lúc đó Tần Mặc cũng sẽ không buông tha cho hắn.
– Ui trời… cháu chịu không nổi bị dọa người như vậy đâu, vạn nhất bác có chuyện gì, thì Tần Mặc không xé xác cháu ra thì mới là lạ…
Tần Chấn Bang khoát tay, sắc mặt trắng bệch, nhưng tinh thần chính đang từ từ chuyển biến tốt, thời gian dần qua, đã tỉnh lại.
– Đi thôi, để cháu đỡ bác đi lên.
Đinh Trường Sinh đưa tay muốn nâng Tần Chấn Bang dậy, nhưng Tần Chấn Bang lắc đầu.
– Trường Sinh, xem như cháu cùng bác có duyên phận, với lại trong thời gian ở Hồ Châu thì cháu còn chiếu cố Tần Mặc lâu như vậy, bác chưa có cơ hội cảm ơn cháu, cứ như vậy đi, tất cả đồ vật ở chỗ này của bác, cháu cứ chọn lựa lấy một, nhớ kỹ… chỉ có một lần cơ hội, bác tặng cho cháu.
Tần Chấn Bang nói.
– Cho cháu? Ha ha… coi như rồi, bác cũng biết, cháu văn hóa không cao, cho nên thưởng thức không được những… thứ đồ cổ cao nhã này, với lại cái loại này quá quý giá, nếu cháu mang về nhà, rất dễ bị đạo tặc nhìn chằm chằm vào, đến lúc đó nhỡ bị mất thì sao, còn chi bằng cứ để ở chỗ này cho an toàn.
Đinh Trường Sinh uyển chuyển từ chối khéo, những vật này cái nào đều là giá trị từ ngàn vạn trở lên, mình và Tần Chấn Bang giao tình chưa có đến mức sâu như vậy.
– Trường Sinh, đứng nói nhiều, cứ chọn một đi…
Tần Chấn Bang cố chấp nói ra.
Đinh Trường Sinh không rõ Tần Chấn Bang vì sao lại nói như vậy, hắn muốn tiếp tục giảng giải lý do của mình, nhưng đã bị Tần Chấn Bang đưa tay ngăn lại.
– Cháu hãy nghe bác nói, chuyện của Tần Mặc mới nói vừa rồi, cháu suy nghĩ thật kỹ, bác nói là nghiêm túc, thứ nhất là bác thưởng thức cách làm người của cháu, gặp phú quý không nảy lòng tham, đây là điều đáng quý đấy, ngoài ra bác cũng hy vọng Tần Mặc sẽ có người phụ giúp cho nó một tay, đương nhiên mấu chốt là người mà nó phải ưa thích, cho nên cháu cũng đã đáp ứng, để cho Tần Mặc một cơ hội, được chứ?
Đinh Trường Sinh gật đầu, tiếp tục nghe Tần Chấn Bang nói.
– Lại còn có một việc, đó chính là sự tình chúng ta hợp tác, nếu cháu không cầm chút ít đồ đạc của bác, thì bác làm sao yên tâm hợp tác với cháu chứ? Tất cả hợp tác đều là lợi ích giao dịch, cháu không dựa dẫm vào bác cầm một chút chỗ tốt nào, thì như thế nào bác tin tưởng được cháu cùng với bác chung một chiến tuyến?
Tần Chấn Bang nói ra chuyện lo lắng nhất của mình, kỳ thật Đinh Trường Sinh cũng đã nghĩ đến việc này, đây mới là điều mà Tần Chấn Bang chú ý nhất.
Dù sao La Minh Giang là bí thư tỉnh ủy Trung Nam, nếu muốn đối với một bí thư tỉnh ủy mà ngáng chân, không phải là chuyện đùa giỡn, cho nên vô luận là theo phương diện nào mà nói, sự hợp tác song phương đều phải là không có khe hở, quyết không thể để cho nữa đường lật ngược, càng không thể hoài nghi lẫn nhau, thành công thì tất cả mọi người ai cùng thắng, nếu không thành công, như vậy ai cũng đừng có nghĩ rời khỏi thuyền trước được.
Đinh Trường Sinh gật đầu, thấy vậy nếu mình không chọn một vật gì đó thì thật đúng là không tiện cùng với Tần Chấn Bang tiếp tục trao đổi nữa, vì vậy liền chắp tay đi quang trong cái tầng hầm ngầm, nhìn xem nơi này đồ sứ, nơi kia vài bức họa, Tần Chấn Bang thì bình thản xem như không có gì, không quan tâm đến hắn.
Đinh Trường Sinh đi dạo một hồi, rốt cục đứng tại trước một bức họa, đó chính là bức họa mà lúc hắn vừa tiến vào đã nhìn thấy Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa đang giao cấu, tuy hình vẽ có trần trụi nhưng Đinh Trường Sinh lại thích, hơn nữa Tần Chấn Bang cũng là đàn ông, nên cũng hiểu chuyện này, hắn không cần phải nói rõ ra.
Quả nhiên, Tần Chấn Bang một câu cũng không hỏi, đứng dậy cùng Đinh Trường Sinh rời khỏi tầng hầm ngầm, lúc này trong nhà ăn đã truyền đến mùi thơm, xem ra Tần Mặc đã làm thức ăn xong rồi.
Lúc tới không biết, nhưng nếu biết rồi, Đinh Trường Sinh sẽ không để cho Tần Chấn Bang uống một giọt rượu, rượu rót ra đều bị Đinh Trường Sinh đoạt lấy uống hết sạch, Đinh Trường Sinh biểu hiện làm cho Tần Mặc rất là tán thưởng, trong lúc nàng đang nấu cơm, thì còn nghĩ tìm cách khuyên nhủ Tần Chấn Ban như thế nào đừng có uống rượu đây này, hiện tại thì tốt rồi, toàn bộ rượu đều bị Đinh Trường Sinh uống thay.
“Dù thế nào người ta cũng đã thay cha uống hết rượu rồi, còn không để cho người ta ăm chút thức ăn sao?”
Tần Mặc lườm Tần Chấn Bang, để thức ăn trước mặt Đinh Trường Sinh thẳng đến trước mặt hắn trên mâm đều chất đầy mới xong.
Buổi cơm Tần Chấn Bang ăn rất ít, cơm nước xong xuôi qua đi, thì uống một hồi trà, Đinh Trường Sinh liền cáo từ, bởi vì hắn nhìn ra Tần Chấn Bang đang là rất mệt mỏi.
– Tần Mặc, đi tiễn đưa Trường Sinh trở về đi.
Tần Chấn Bang đứng lên nói.
– Không cần đâu, tự chính mình cháu trở về được rồi, hiện tại cũng chưa khuya lắm, nhưng nếu tiễn cháu rồi lại quay trở về, ít nhất cũng phải đến mười một giờ tối, cứ nghỉ ngơi đi, hôm nào trò chuyện tiếp.
Đinh Trường Sinh cầm lấy bức họa kia Tần Chấn Bang đưa, liền đi ra ngoài cửa cổng, ra khỏi ngõ hẻm thì có xe taxi…
Tần Mặc về đến nhà, chứng kiến Tần Chấn Bang tinh thần đúng là không tốt lắm.
– Mới vừa rồi cha bị đau lại?
Tần Mặc lo lắng hỏi.
– Không có việc gì, chỉ đau một hồi, đem Đinh Trường Sinh dọa sợ không nhẹ.
Tần Chấn Bang mỉm cười nói.
– Còn cười được, sao cha không mau quay lên trên nhà, cứ hay xuống tầng hầm ngầm kia, nếu trong nhà không người, hoặc là trong đêm khuya, cha chết ở dưới cũng không người biết, con thức dậy thì không còn có cha, vậy con tìm ai khóc đây?
Tần Mặc tiến lên, ngồi xổm trước mặt Tần Chấn Bang, ôm lấy bắp đùi của ông, nước mắt xoát soạt chảy xuống, khi nhìn lên thì cũng thấy tâm tình Tần Chấn Bang đang không tốt.
– Được rồi… được rồi… con khóc cái gì chứ, vừa rồi nếu để cho tiểu tử này sạch sẽ thì không được, nên cha cho hắn cầm một đồ vật quý giá của mình, con đoán thử hắn cầm cái gì?
– Con nhìn thấy thì cầm một bức tranh…
– Là một bức họa thời Đại Tống, tiểu tử này vừa đến tầng hầm ngầm, thì con mắt liền liếc tới bức họa kia, lúc cha kêu chọn lựa, thì quả thật vẫn là chọn bức họa đó mang đi.
Tần Chấn Bang nhăn nhó nói.
– Rõ ràng là cha muốn tặng đồ cho người ta, người ta ưa thích cái gì thì lấy cái đó, cha cũng không nên ở chỗ này nhăn nhó nữa… còn cha thì lúc nào mổ gan lại?
– Chuyện của cha, con không cần lo, Đinh Trường Sinh trước khi đi, đã đáp ứng cha rồi, chúng ta cùng hợp tác, cho nên con sẽ đến Hồ Châu tọa trấn, nhất định phải đem cái hạng mục này bắt lại cho cha, đây là nhiệm vụ thứ nhất, còn nhiệm vụ thứ hai đó là chuyện riêng tư của con, con hãy suy nghĩ cho kỹ đấy…
Tần Chấn Bang nói như bất cần…
Khi Đinh Trường Sinh trở lại khách sạn, thì chủ nhiệm La Hậu Văn còn ở bên trong đại sảnh chờ, theo lý mà nói, một chủ nhiệm khu khai phát không đáng để cho ông làm như thế, nhưng chẳng qua là La Hậu Văn biết được Đinh Trường Sinh là người của bí thư Thạch Aí Quốc, cho nên ông mới làm như vậy, mặc dù bây giờ Thạch Aí Quốc không còn làm bí thư nữa, nhưng ông lại thăm dò được La Bàn Hạ cùng Đinh Trường Sinh lại là đồng hương, mặc dù chỉ là nghe ngóng tin tức theo dạng lời đồn, nhưng cái tin tức này đối với La Hậu Văn mà nói cũng là rất trọng yếu.