Phần 112
Đêm đã rất khuya, nhưng mà tóc dài của Lăng Sam tại trong căn phòng này không ngừng phiêu đãng, hình như là chưa bao giờ muốn ngừng lại được, lúc này Đinh Trường Sinh lại như là ngựa hoang trên thảo nguyên rong ruổi, thúc giục cùng quất xuống tại trên thân Lăng Sam, nàng giơ lên bốn vó, tại trên thảo nguyên rộng lớn bay vọt lên.
Tuy rằng âm đạo của đàn bà là nước đấy, lại còn có rất tốt co giãn, đều có thể giãn nở sinh ra em bé, có thể thấy được tính dẻo dai tốt đến bao nhiêu, nhưng lúc này không phải sinh con, mà là nam nữ giao hoan chi ái, vì vậy thời gian dần qua, Lăng Sam có điểm ăn không tiêu, ngón tay của nàng thật sâu bấm vào trên lưng của Đinh Trường Sinh, móng tay sắc nhọn để lại trên thân thể Đinh Trường Sinh vết máu sâu cạn không đồng nhất, nhưng tất cả hai người đều đang vong tình chưa phát giác ra, giống như không phải đau đớn trên thân thể, mà chỉ có cảm giác trong tâm sung sướng đầy người.
Bởi vì là nam nhân, bởi vì là mình muốn, Lăng Sam cho tới bây giờ không biết mình lại có dã tính như vậy, cho tới bây giờ không biết mình có thể tại trước mặt nam nhân biểu hiện giống như là dâm phụ, đừng nhìn nàng sinh hoạt tại Bắc Kinh, đừng nhìn nàng đã cùng Dương Phụng Tê thử qua đủ cách đồng tính luyến ái, nhưng mà nàng luôn tiếp nhận theo cách nam nhân chủ động, nữ nhân bị động, nhưng mà chính mình hôm nay biểu hiện ngược lại chủ động đến mức như vậy, làm cho nàng lúc sau chỉ cần nhớ tới việc này, nàng liền xấu hổ không ngẩng đầu được lên.
…
– Anh có xem thường em không?
Hết thảy sau khi bình tĩnh lại, Lăng Sam hỏi Đinh Trường Sinh.
– Vì cái gì, anh chỉ cảm thấy em làm vô cùng tốt, quả thực là vô sự tự thông, không cần anh chỉ dẫn mà cũng tự thông tỏ…
Đinh Trường Sinh cười nói.
– Ai nha… em biết ngay là anh em đấy…
– Ha ha, em là đàn bà của ta, thì còn xấu hổ cái gì chứ, đây không phải là rất tốt sao, đợi lát nữa anh sẽ dạy cho em thêm mấy cái tư thế mới lạ nữa, để thay đổi kích thích.
– Á… không học… không học, anh xấu lắm, cứ dạy hư em, sau đó lại cười em…
Lăng Sam cầm lấy cây dương vật của Đinh Trường Sinh vừa vuốt lấy vừa nói.
Vừa vuốt lấy một hồi thì thấy cây dương vật đã sung cứng lại, Lăng Sam mới vừa hé miệng liếm láp sạch sẽ trên thân cây dương vật của hắn vẫn còn dính đầy hỗn hợp dịch lỏng nhơ nhớp tanh tưởi, thì đã bị Đinh Trường Sinh kéo vào trong ngực…
– Lăng Sam… chúng ta không có nhiều thời gian, giờ tiếp tục…
– Ai da… anh xấu lắm…
Lăng Sam lời nói cuối cùng bị phong ấn tại trong miệng, cũng không có cơ hội nói ra.
…
Lúc này Triệu Khánh Hổ đang một người cô đơn nằm ở trong phòng bệnh, nhìn chung quanh bốn phía đều là màu trắng, ông có cảm giác là mình giống như là sắp chết như vậy, tìm người có tế bào máu tương xứng hình vẫn là vẫn chưa có tìm được, cho nên cảm giác chính mình hình như là càng ngày càng tệ rồi.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Đồng Cường tiến vào, đây là một trong rất ít người vào phòng bệnh của Triệu Khánh Hổ.
– Triệu tổng, cảm giác thế nào?
– Còn thế nào nữa, đang chờ chết, đúng rồi, bệnh này ngoại trừ bỏ ghép tế bào máu thì không còn có phương án trị liệu khác sao?
– Hiện tại mà nói, chỉ có thể là như vậy, đây cũng là phương án hữu hiệu tối ưu nhất hiện nay, nếu chưa có tế bào ghép tương ứng, thì đành phải trị bằng hóa xạ để trì hoãn bệnh tình chuyển biến xấu, nếu không có khống chế, thì ông không có khả năng chống đỡ đến lúc tìm được tế bào tạo máu.
Lâm Đồng Cường nói.
– Um… không nghĩ tới Triệu Khánh Hổ này coi như là mệnh cứng cả đời, nhưng giờ lại sắp sửa bị hủy rồi, nói cho cùng là ai muốn hại tôi đây này?
– Còn có tin tức này, tôi đã nhờ chuyên gia trên tỉnh, đối với trong nhà của ông kiểm trắc, thì phát hiện bên trong thư phòng đến bây giờ vẫn còn tồn tại chất phóng xạ rất mạnh, nhưng cái gì phát ra phóng xạ thì tìm không thấy, rất có thể là do chất phóng xạ trong thư phòng của ông, cho nên mới tạo thành căn bệnh ung thư máu cấp này.
– Thư phòng? Ông nói tại thư phòng của tôi?
Triệu Khánh Hổ mở to hai mắt, thật hiển nhiên, hắn không tin đây là sự thật, nhưng đây đúng là chuyện thật, Lâm Đồng Cường cầm trong tay báo cáo kiểm tra, từng gian phòng đều làm kiểm trắc, duy chỉ có thư phòng của hắn là có chất phóng xạ cao hơn bình thường rất nhiều…
Nhưng là bây giờ cái đồ vật nào gây ra chất phóng xạ đã không có, rất rõ ràng, đối phương sau khi biết mình đã mắc bệnh ung thư máu cấp thì mới lấy đi, mẹ kiếp… rốt cuộc là ai muốn hại lão tử đây?
– Này… ông hãy thay tôi làm một chuyện, tôi sẽ vô cùng cảm ơn ông…
Triệu Khánh Hổ bàn tay nắm chặt tay Lâm Đồng Cường nói.
– Triệu tổng, cứ nói, chầm chậm một chút…
Lâm Đồng Cường không biết Triệu Khánh Hổ muốn mình làm cái gì, trong lòng không yên, bởi vì sau khi ông nhận được báo cáo kiểm tra thì liền minh bạch, đây là chuyện đấu tranh nội bộ của người nhà Triệu gia, mình mà tham gia vào chắc chắn là không sáng suốt, nhưng Triệu Khánh Hổ là một nhân vật hung ác, nếu quả thật hắn biết là ai muốn hại mình rồi, nói không chừng sẽ giết người diệt khẩu…
…
Mặc dù Lăng Sam luyến tiếc khi Đinh Trường Sinh rời đi, nhưng nàng không có biện pháp nào, chính nàng đang còn có ở công ty thực tập, lần này Đinh Trường Sinh đến Bắc Kinh, nàng lại không có nói cho Dương Phượng Tê biết, nếu sau này bị Dương Phượng Tê biết được, thì không biết nàng tính sổ với mình như thế nào đây, nói thật… nàng có chút sợ Dương Phượng Tê…
– Em quay trở về đi, lúc nào rảnh anh sẽ trở lại thăm em, nếu thiếu tiền, cứ gọi điện thoại cho anh, hoặc là có chuyện gì khác cũng đều có thể gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức đến ngay.
– Không, em muốn chờ lúc nào anh đi thì mới về.
Tính tình Lăng Sam cố chấp thì Đinh Trường Sinh đã biết, cho nên chờ đến khi xe lửa cao tốc gần đóng cửa, Đinh Trường Sinh mới vội vàng nhảy lên xe lửa, Lăng Sam ngay tại dưới sân ga đứng nhìn theo Đinh Trường Sinh ở cửa sổ xe, nước mắt trào xuống…
Đinh Trường Sinh nhìn thấy trong lòng rất khó chịu, gần đây không biết làm sao, tâm tình đã thay đổi nhiều hơn, hay là tuổi của mình cũng dần lớn, dù sao hắn cảm tâm mình hình như là không còn lỗ mãng như trước nữa, giống như là chuyện của Lăng Sam, mình không cho được cuộc sống như nàng muốn, nhưng mình tại sao lại còn đi trêu chọc đến người ta…
Nhìn lại sân ga dần dần biến mất bóng người, Đinh Trường Sinh lần này mới cảm giác được tàu chạy quá nhanh kỳ thật cũng không tốt lắm, gián tiếp xé nát rất nhanh tâm trạng của những người đưa tiễn…
Tất cả cảnh tượng đều trước mắt, Miêu Miêu dĩ nhiên không phải là kẻ ngốc, nàng đã lên tàu lâu như vậy rồi, mà Đinh Trường Sinh vẫn không có trở lại chỗ ngồi, liền rời đi, thì thấy Đinh Trường Sinh dựa ở gần cửa xe, hắn đang nhìn cảnh sắc bên ngoài đang lướt qua như bay mà thần trí thì để ở nơi nào, Miêu Miêu đến dựa ở phía đối diện Đinh Trường Sinh.
– Rất khó chịu đúng không? Đáng đời.
Miêu Miêu liếc mắt Đinh Trường Sinh một cái nói.
Đinh Trường Sinh nhìn thấy bộ dạng của Miêu Miêu, liền nở chút nụ cười.
– Chú cười cái gì, xem chú còn giải thích cái gì đây, đến khuya hôm qua thì cháu mới biết chú là một người như vậy, khắp nơi trêu chọc phụ nữ, ngày hôm qua lúc gặp được chị Lăng Sam, cháu đã có cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng là cháu không biết là lạ ở chỗ nào, lúc cháu tỉnh giấc thì phát hiện chị Lăng Sam không còn ở trong phòng của cháu, nghi ngờ nên cháu chạy qua cửa phòng của chú thì nghe… nghe… tiếng… chúi làm sao có thể như vậy được, mẹ của cháu là cô giáo của chị Lăng Sam, chú thì ngủ mẹ cháu, hiện tại thì lại ngủ cùng nàng, rốt cuộc, thì cháu thấy chú gặp ai là thích người đó, quả thực đúng là Vi Tiểu Bảo.
Miêu Miêu tức giận lườm Đinh Trường Sinh, sau đó xoay mặt không nhìn hắn nữa.
– Như thế nào, tức giận sao? Cháu sẽ đem việc này nói cho mẹ cháu biết sao?
Đinh Trường Sinh ngồi xổm xuống, cơ hồ là ngồi bệt trên mặt sàn xe, hỏi.
– Vậy chú nói cháu phải làm sao?
Miêu Miêu cũng ngồi xổm xuống, nhưng nàng không có chú ý tới mình là đang mặc váy jean ngắn, cho nên khi ngồi xổm xuống, Đinh Trường Sinh ngạc nhiên phát hiện nàng đang mặc chính là cái quần lót màu hồng nhạt nhỏ xíu, có thể bộ đồ lót này là nàng lấy thêm ở cái cửa hàng lúc đi mua quần áo mới đi tham dự lễ cưới của Hồng Kỳ, hai bắp đùi của Miêu Miêu hơi giương phần gốc ra, hình tam giác cái quần lót phác họa ra hình dạng cái âm hộ no đủ, cỏ thơm tuy còn non nhưng đã rậm rạp mơ hồ có thể thấy được, hoàn toàn bạo lộ tại trong tầm mắt của hắn.
– Là con gái phải học cách ngồi, nếu không có biết cách, thì đừng có ngồi như thế này…
Miêu Miêu lập tức đứng lên, nhìn xem chung quang không có ai chú ý tới, giơ chân lên tại trên lưng Đinh Trường Sinh nhẹ nhàng đá một cước, sau đó khuôn mặt xấu hổ đỏ như quả táo…
– Chú đoán, cháu sẽ nói cho mẹ cháu biết, nhưng cháu nhất định là hiểu chú đấy, lúc chú nhận thức mẹ con của cháu thì trước đó đã biết Lăng Sam rồi, khi đó…
Đinh Trường Sinh kể lại là quen biết Lăng Sam từ lúc nào… tất cả đều kể cho Miêu Miêu nghe.
– Hừ… nghe qua đúng là phức tạp đấy, nhưng còn mẹ chú thì chú định như như thế nào đây? Mẹ cháu làm sao bây giờ? Có phải hay không là đợi cho mẹ cháu hoa tàn thì chú sẽ từ bỏ?
Miêu Miêu hỏi rất bình tĩnh, nhìn không ra một chút nào là tức giận, nhưng nàng càng là bình thản như vậy, thì càng làm cho Đinh Trường Sinh trong lòng bồn chồn.
– Cháu nói vậy là có ý tứ gì? Về phần của mẹ cháu, thì chú sẽ chiếu cố cả đời, nếu mẹ cháu tìm kiếm được hạnh phúc mới, thì chú sẽ thành toàn cho nàng, nhưng là nói thật, cho dù là chú muốn lấy mẹ cháu, thì mẹ cháu cũng sẽ không chịu gả cho chú đâu, không tin cháu cứ về hỏi thử xem.
Đinh Trường Sinh ngẩng đầu nói.
– Nhưng cháu có thể gả cho chú, có thể được không? Cháu bây giờ tuy còn chưa đủ tuổi, nhưng vài năm nữa sẽ lớn lên, đến lúc đó sự nghiệp của chú cũng đã thành công, chơi bời khắp nơi cũng đã rồi, kiềm chế tâm lại, đi tìm một cô gái hai mươi tuổi là cháu, sống cho thật tốt là được, như thế nào đây?
Miêu Miêu lần này lại ngồi xổm xuống rồi, cùng như vừa rồi, nhưng không có kiêng dè ánh mắt Đinh Trường Sinh, cặp đùi đẹp hoàn toàn mở ra, tùy ý nhưng là vì lúc trước vừa khép chặt lại, nên giờ hơi mở ra một chút, lập tức cái khe thịt cắn lớp vải quần lót hảm vào một đường lõm thật rõ ràng…
– Này… lời nói này không thể nói lung tung, cháu có biết vì sao trước khi đưa cháu đi chơi, mẹ cháu chẳng muốn cho cháu đi không? Là vì sợ chú hỗn đản làm chuyện không đúng với cháu, cho nên, việc này về sau không được nhắc lại, hơn nữa, người chú yêu chính là mẹ của cháu, chứ không phải là cháu, hãy khép chân lại đi…
Đinh Trường Sinh lạnh lùng nói.
Chính là bởi vì biết ý nghĩ của Phó Phẩm Ngàn, cho nên Đinh Trường Sinh sẽ không có đối với Miêu Miêu có bất kỳ ý đồ gì, hơn nữa, Miêu Miêu vẫn còn là cô gái mới vừa lớn, mình cho dù là cầm thú, cũng làm sao hạ thủ được với nàng đây này?
– Hừ, giả bộ làm một bộ kẻ quân tử, chú chờ xem, cháu không tin là sau này chú không yêu thích cháu…
Miêu Miêu đứng dậy, lại khom lưng, kề sát đôi bầu vú săn cứng như quả cam sành trên người Đinh Trường Sinh, đem miệng đưa sát đến bên lỗ tai Đinh Trường Sinh, nhỏ giọng nói, giọng nàng nói quá chậm, trong miệng thở ra nhiệt khí tại bên vành tai Đinh Trường Sinh khuếch tán dần dần, làm cho lỗ tai Đinh Trường Sinh ngứa ngáy…