Phần 116
Qua lễ Lao Động, ngày đầu tiên đi làm lại, Đinh Trường Sinh vốn tưởng rằng có thể nhẹ lỏng một chút, nhưng là vừa mới tiến vào đại viện quản ủy hội khu đang phát triển, liền phát hiện ra hai chiếc xe bảng số thành phố Bạch Sơn, lúc đầu thì Đinh Trường Sinh tưởng rằng là người của Bạch Sơn đi tới đây để vấn an Lâm Xuân Hiểu, dù sao Lâm Xuân Hiểu cũng tới đây rồi, trên quan trường có cái thói quen này, một quan viên dù được điều đến một địa phương khác, thì những cấp dưới trước kia vẫn muốn đến vấn an.
Đinh Trường Sinh vừa mới bước vào văn phòng, thì Trương Minh Thụy liền đi theo vào, hắn bây giờ là phó chủ nhiệm văn phòng, La Hương Nguyệt thì có Lâm Xuân Hiểu ủng hộ, mà công việc hiện tại ở khu khai phát cũng không có gì nhiều, cho nên cơ bản Trương Minh Thụy rất rãnh, đối với vấn đề này Đinh Trường Sinh cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đành nói Trương Minh Thụy cứ làm cho tốt phần việc của mình rồi tính…
– Đinh chủ nhiệm, bằng hữu của anh đến rồi, hình như là cùng Lâm bí thư cũng có nhận thức, hiện tại đang tại trong văn phòng Lâm bí thư nói chuyện, có muốn tôi qua báo cho Lâm bí thư một tiếng?
Trương Minh Thụy rót chén trà cho Đinh Trường Sinh, hỏi.
– Bằng hữu của tôi à? Tên gì?
Đinh Trường Sinh buồn bực, vậy mà còn tưởng rằng là đến thăm Lâm Xuân Hiểu đây nà.
– Hình như là họ Thành, còn tên thì tôi không biết, Lâm bí thư giống như cùng hắn cũng rất quen đấy.
Trương Minh Thụy nhỏ giọng nói.
– Há, tôi biết rồi, anh cũng không cần phải để ý đến nữa, cứ chuẩn bị sẵn trà trong phòng đi, để tôi đi gặp hắn một chút.
Đinh Trường Sinh phân phó nói, hắn không có nghĩ đến thời điểm này Thành Công tại sao lại tới đây, không biết là chuyện công hay là việc tư đây.
Đinh Trường Sinh đi vào phòng làm việc của Lâm Xuân Hiểu, quả nhiên thấy Thành Công cùng Lâm Xuân Hiểu đang nói chuyện, đã vậy nói còn như là rất tâm đắc, vì vậy gõ cửa rồi tiến vào.
– Anh tới đây sao không gọi điện thoại cho em biết, nếu em không có đến đây thì sao?
Đinh Trường Sinh nói ra, lời nói rất là quen thuộc tự nhiên, bởi vì ngoài Lâm Xuân Hiểu, trong phòng cùng nói chuyện còn có La Hương Nguyệt.
Thành Công thấy Đinh Trường Sinh bước vào phóng hạ chén trà xuống, đứng lên mở rộng vòng tay, ôm lấy Đinh Trường Sinh, vuốt phía sau lưng, La Hương Nguyệt thấy vậy thì nhíu mày chặt lại, còn Lâm Xuân Hiểu thì tựa như là chuyện bình thường, cười híp mắt nhìn xem rồi lúc này mới đứng lên nói ra:
– Tốt rồi, hai người là bằng hữu cũ đã lâu không gặp, tôi cũng không lưu các người lại làm gì…
– Vậy thì chào Lâm bí thư, chúng tôi ra ngoài nói chuyện nhé.
Đinh Trường Sinh hướng phía Lâm Xuân Hiểu gật đầu, cùng Thành Công đi ra ngoài, đến phòng làm việc của Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh tiện tay đóng cửa lại, ghế sô pha c đã bày xong một chén trà mới.
– Ngồi đi, em thật là không có nghĩ anh sẽ đến, vì bên ngoài đâu phải là xe của anh phải không?
Đinh Trường Sinh?
– Xe của tôi bị thằng hỗn đản Hoa Tử đụng vào cột điện rồi, hắn là cảnh sát vậy mà say rượu vẫn lái xe, thật sự là nên nhốt giam hắn vài ngày.
Thành Công cười mắng.
– Cùng với anh uống phải không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ha ha, làm sao cậu biết?
Thành Công xấu hổ cười nói.
– Thì Hoa Tử chỉ dám uống rượu khi cùng với anh, lúc khác thì không dám buông ra uống đâu, đúng rồi, hắn sao không thấy tới?
– Hắn đang có việc, với lại lần này tôi đến đây không phải là du sơn ngoạn thủy, cũng không phải tới đây chơi bời, mà là chuyện đầu tư, thế nào… có hoan nghênh không?
Thành Công hỏi.
Đinh Trường Sinh nghĩ thầm, đầu tư đương nhiên là được, nhưng đầu tư của ngươi gì mà lúc thế này, lúc thì cái kia đấy, ai biết ngươi có thật là muốn đầu tư hay không?
– Vậy anh vừa rồi đã cùng Lâm Xuân Hiểu nói về chuyện đầu tư này?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.
– Nói cái rắm, lão gia tử nhà của tôi từ trước đến giờ cũng lão gia hỏa La Bàn Hạ này bất hòa, cậu cũng không phải là không biết, trong khi Lâm Xuân Hiểu lại là trợ thủ đắc lực của La Bàn Hạ, nhân tình tốt như vậy làm sao tôi có thể nói với về chuyện đầu tư để giao cho cô ấy? Chuyện cười, ai là bằng hữu? Cậu mới là bằng hữu, tại sao không để cái sân ga cho cậu chứ?
– Được rồi là bằng hữu… em chỉ muốn lấy được đầu tư, nếu trước đó anh đã cùng Lâm Xuân Hiểu bàn về chuyện này, thì Lâm Xuân Hiểu đã có thể nắm lấy, những thứ khác không nói, Lâm Xuân Hiểu sẽ đem tuyên truyền thành là con của lãnh đạo cũ đến đây đầu tư, là do nàng kéo tới, việc này nàng có thể làm ra được, hiện tại bây giờ em đang bị áp lực rất lớn, chuyện một tỷ đầu tư chắc anh biết chứ?
– Ừ, vừa rồi Lâm Xuân Hiểu có nói, tôi có mắng cậu là đầu óc heo a, chuyện quá sức như vậy mà cũng đáp ứng làm?
Thành Công hỏi.
Đinh Trường Sinh cười không nói, thấy Thành Công cũng không hỏi tới, hắn mới lên tiếng:
– Anh có ý định quăng đến đây bao nhiêu tiền?
– Trước mắt chỉ có tầm 100 triệu, đúng rồi… không chỉ là loại nước giải khát hương Cocacola, mà còn có nước trái cây, chỉ là tôi thấy ở tại đây giống như không có bao nhiêu loại cây ăn trái?
Thành Công nói ra.
– Trái cây thì ở huyện Hải Dương có, lê có rất nhiều đủ loại a, còn có trang trại việt quất nữa, cái thứ này không phải cũng có thể làm nước trái cây sao?
– Ha ha, tôi biết ngay tiểu tử ngươi thế nào cũng muốn phì thủy bất lưu ngoại nhân điền, cái trang trại việt quất kia, cậu nắm bao nhiêu phần trăm cổ phần của công ty vậy?
Thành Công thò người ra đến bên cạnh Đinh Trường Sinh, nhỏ giọng hỏi.
– Không nhiều lắm, một năm cũng chỉ tầm 180 vạn a.
– Má nó… một mình cậu, làm quan viên nhà nước, mà một năm có được thu nhập 180 vạn, cậu vẫn còn chê ít sao, mà này… cái công ty đồ uống này, cậu quăng vào ít tiền đi, kiếm thêm tiền không có lỗ đâu.
Thành Công khuyên, hắn nghĩ đến Đinh Trường Sinh một năm thu được 180 vạn, nếu đến giờ chắc cũng có được mấy triệu nguyên tiền rồi, quăng chút vốn vào công ty đồ uống, chân muỗi cũng là có thịt ah.
– Miễn đi… em không có tiền, toàn bộ số tiền này đều quăng đến cái xí nghiệp dược rồi, xí nghiệp dược tuy rằng hoạt động đã lâu rồi, nhưng hiệu quả lại không lý tưởng, cần phải đầu nhập thêm kinh phí để nghiên cứu khoa học, đây đều là tiền.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, trang trại việt quất thì đúng như là một cái máy ATM rút tiền, nhưng cái xí nghiệp dược lại là một cái động không đáy, Giang Hàm Thiến mỗi lần gọi điện thoại tới đều nói cần tiền, nàng làm phó trưởng xưởng cũng đang muốn hỏng mất, người khác thì không biết, nhưng Giang Hàm Thiến thì biết rõ Đinh Trường Sinh đầu tư bao nhiêu tiền tại nơi cái xí nghiệp dược này.
– Trời ạ… cậu còn có cái xí nghiệp dược, đúng là giấu đủ sâu nha.
Thành Công trợn mắt há hốc mồm nói.
– Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn em chứ… nói thật giờ em không có tiền.
Đinh Trường Sinh lần nữa giải thích nói.
Thành Công một bộ nghiền ngẫm ánh mắt nhìn Đinh Trường Sinh, hiển nhiên đó là không tin, trong sự tình này thật ra chỉ có mình Đinh Trường Sinh tự biết mà thôi.