Phần 128
Nhận được điện thoại của Thành Công, Đinh Trường Sinh sáng sớm liền chạy tới quản ủy hội khu đang phát triển, hiện tại Thành Công đang cùng người của công ty từ phương Bắc hướng đến Hồ Châu, đoán chừng tầm chín giờ thì có thể đến Hồ Châu rồi.
– Đinh chủ nhiệm, hôm nay tới sớm vậy?
Trương Minh Thụy đến tương đối sớm, nhưng vừa vào đại viện đã thấy xe của Đinh Trường Sinh, cho nên tranh thủ thời gian đến văn phòng của hắn giúp đỡ quét dọn.
– Minh Thụy, hiện tại đã tới đây bao nhiêu người rồi hả?
– Đoán chừng khoảng bảy tám người, đều là tự chạy xe tới, còn xe đưa đón thì tới 8: 30 mới đến đây.
Trương Minh Thụy nói ra.
– Được rồi, anh nói mọi người triệu tập lại, đến trong sân tập hợp, lập tức tôi có việc muốn tuyên bố.
Đinh Trường Sinh nói xong, chính mình xuống lầu trước.
Trương Minh Thụy lại càng hoảng sợ, không biết Đinh Trường Sinh đây là bị cái gì kích động, sáng sớm đem tất cả mọi người đến tập hợp trong sân để làm cái gì đây, nhưng lãnh đạo đã nói, chính mình phải nghe theo, cho nên liền tranh thủ thời gian lần lượt đi thông báo các văn phòng.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đều lục tục đến trong sân, nhìn Đinh Trường Sinh đứng ở trên bậc thang, không biết chủ nhiệm giở cái trò gì nữa đây.
– Tiệu tập tất cả mọi người tới đây, tôi muốn làm phiền mọi người một chút, nhìn xem trong tòa nhà này, dọc trong hành lang, bên ngoài sân bao nhiêu ngày chưa có quét dọn, chuyện trước kia không nói, bây giờ tranh thủ thời gian bắt đầu quét dọn, hôm nay nhà đầu tư muốn đến xem tình hình của khu khai phát của chúng ta, chúng ta cứ để nhếch nhách như vậy nghênh đón người ta thì kỳ lắm, nhanh… nhanh lên.
Nói xong Đinh Trường Sinh cũng quơ lấy bên cạnh cây chổi bắt đầu quét rác.
Những người kia giờ mới hiểu được, nào còn dám nói cái gì nữa, chủ nhiệm cũng bắt đầu đã làm, vì vậy cũng bắt đầu làm.
Lâm Xuân Hiểu cùng La Hương Nguyệt đang ngồi xe đưa đón đưa tới, vừa vào cổng thì thấy Đinh Trường Sinh mang theo đoàn người đang quét dọn vệ sinh, thì ngây người, đây là phong cách chủ nhiệm của Đinh Trường Sinh sao?
– Ai ui… Đinh đại chủ nhiệm, em đang diễn trò gì vậy, mới sáng sớm dẫn người ra quét dọn vệ sinh, có khách quý đến sao?
Chủ nhiệm phòng làm việc La Hương Nguyệt nhìn ra có cái gì không đúng, bước tới vừa đùa vừa thật hỏi thăm.
Đúng lúc này những người khác cũng nhìn về Đinh Trường Sinh, thằng này có dọn dẹp được bao nhiêu thì không biết, nhưng nhìn lên thì thấy áo sơ mi xắn tay áo, trước cổ áo mở ra một cái nút, hình như là đang bị nóng lắm vậy…
Đinh Trường Sinh vỗ vỗ tay, đem cây chổi đưa tới cho Trương Minh Thụy, nhìn La Hương Nguyệt, hỏi:
– La chủ nhiệm, chị tới khu đang phát triển thời gian cũng không ngắn rồi, công việc này đã có quen thuộc chưa vậy? Nhìn xem một đống rác rưởi đây này, đây là từ trong sân quét ra, đó là chưa tính hành lang trêg lầu làm việc đấy, chị quản về mặt vệ sinh như vậy sao? Chúng ta tuy còn khó khăn một chú, nhưng nếu nhà đầu tư đến thăm chúng ta tại đây, thấy cảnh như vậy tình, ai còn dám đầu tư đây?
Đinh Trường Sinh lời nói không thể bảo là không nặng, nhưng mà nói với người trước đây đối với hắn cũng là bằng hữu, cho nên La Hương Nguyệt liền ngây người, không nghĩ tới mình thật sự là tự rước lấy nhục, thực ra hắn không nên hỏi câu này tại đây, nên nhìn qua Lâm Xuân Hiểu, Lâm Xuân Hiểu im lặng không nói, nàng không phản đối, bởi vì Đinh Trường Sinh nắm bắt cái thóp này tốt vô cùng, đây là chức trách trong vòng phạm vi của La Hương Nguyệt.
La Hương Nguyệt là chủ nhiệm phòng làm việc, cho nên tất cả công tác phải cần có nàng gật đầu, Trương Minh Thụy là phó chủ nhiệm, nhưng so với nhân viên bình thường không có gì khác nhau, nhưng Trương Minh Thụy lại không có đâm thọt chuyện gì ở trước mặt Đinh Trường Sinh nói này nói kia, cho nên Đinh Trường Sinh có cảm giác mình rất xấu hổ với Trương Minh Thụy về chuyện sắp xếp công việc cho hắn.
– Đinh chủ nhiệm, về sau tôi sẽ chú ý tới, chúng ta…
La Hương Nguyệt biết rõ Đinh Trường Sinh đây là mượn đề tài để nhân cơ hội có việc gì để nói với mình, giờ thì mình cũng chỉ đành thừa nhận sai lầm, nhưng trong nội tâm lại đem Đinh Trường Sinh mắng cả trăm lần rồi, hận không thể hiện tại liền bước tới tát vào mặt hắn một cái.
– La chủ nhiệm, chị là chủ nhiệm phòng làm việc, nhưng chị không phải là Tôn Ngộ Không, sẽ không phân thân ra làm nhiều việc được, phải có người phụ việc cho mình, không phải cái gì cũng đều tự mình nắm cả, nếu cứ như vậy thì chị sẽ mệt chết đấy, hơn nữa… nếu tiếp tục như thế này, thì mãi mãi chị cũng khó mà được đề bạt lên chức vụ cao hơn, bởi vì nơi này chỉ có mình chị làm, không ai có thể thay thế chị được, chắc chị cũng không muốn ở chỗ này cả đời phải không…
Đinh Trường Sinh nói xong đi về phía bồn rửa tay trong sân, cũng không nhìn La Hương Nguyệt và những người khác liếc.
Thuận tiện rửa mặt xong, sau đó đi đến phòng làm việc của mình nhìn xem điện thoại để trên bàn, Thành Công đã gọi tới ba cuộc điện thoại nhỡ.
– Này, đã tới chưa?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Này… cậu đi đâu vậy, tôi tưởng cậu mất tích rồi đây này.
Thành Công thở phào nhẹ nhõm nói.
– Khục… em ra ngoài cổng để nghênh đón ngấy người, nhưng lâu qua nên cho là không tới, nên định gọi điện thoại, thì phát hiện điện thoại để quên phòng làm việc.
– Được rồi, chúng ta lập tức đến đây.
Thành Công nói ra.
Đinh Trường Sinh sau đó đi phòng làm việc của Hồ Giai Giai, gọi báo cho Hồ Giai Giai, lại đi phòng làm việc của của Lâm Xuân Hiểu, gõ cửa đi vào, La Hương Nguyệt rõ rang đang ngồi tại phòng làm việc hai mắt ửng đỏ, thấy Đinh Trường Sinh bước vào, tức giận nghiêng mặt qua một bên.
– Có việc sao?
Lâm Xuân Hiểu cười cười hỏi.
– Há, ở phương Bắc có nhiều người tới thị sát, đã gần tới cửa rồi, Lâm bí thư, chị cũng cùng em đi gặp chứ, để biểu hiện thành ý của chúng ta.
Đinh Trường Sinh vừa nói vừa đi đến bên người La Hương Nguyệt.
Lâm Xuân Hiểu vừa mới đứng lên, thì thấy được một cảnh tượng làm cho người khiếp sợ.
Đinh Trường Sinh không chút khách sáo ngồi ở sát bên cạnh La Hương Nguyệt, đưa tay nắm ở bả vai La Hương Nguyệt, động tác này làm cho La Hương Nguyệt cả kinh không nhẹ, thằng này lá gan quá lớn rồi, ta và ngươi quen biết đến mức như vậy sao?
– Em… em muốn làm gì?
La Hương Nguyệt bị dọa sợ đến tái mặt…
– Chị La… thực xin lỗi, là em không đúng, là em sai rồi, chị cho em có cơ hội sửa lại nhé…
– Em… sai cái gì, em là đại chủ nhiệm, chị là cấp dưới, bị em giáo huấn là chuyện đâu có gì lạ?
La Hương Nguyệt liếc mắt nói ra.
– Được rồi… được rồi… em sai rồi, như vậy đi, cho em bồi tội được không?
Đinh Trường Sinh an ủi…
– Em bồi tội cái gì…
– Được, chị chờ chút…
Đinh Trường Sinh nói ra, nhưng nói xong lại thừa dịp La Hương Nguyệt không chú ý, liền duỗi đầu qua tại trên miệng của La Hương Nguyệt dùng sức hôn lên một cái, sau đó liền rất nhanh thả nàng ra.
– Tên… hỗn đản này, chị đánh chết em…
La Hương Nguyệt ngây người ra trong một thoáng, cảm nhận được đầu lưỡi của hắn liếm nhẹ trên môi mình, lúc này mới biết mình bị rửa, nàng liền cầm lấy văn kiện trên bàn muốn ném hắn.
– Này… chờ một chút, chị La… em có chuyện nhất định phải nói cho chị biết, để em nói xong, thì lúc đó chị muốn đánh em thì đánh…
Đinh Trường Sinh nghiêm trang nói.
Lâm Xuân Hiểu cùng La Hương Nguyệt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không hiểu cái gì cả, La Hương Nguyệt rốt cục đình chỉ công kích, hỏi Đinh Trường Sinh:
– Chuyện gì, nói mau đi.
Đinh Trường Sinh một bên như là đang tự hỏi, vừa hướng lui về phía sau đến cửa phòng, thời điểm khẽ vươn tay thì có thể mở cửa, rất đàng hoàng nói với La Hương Nguyệt:
– Thật ra, vừa rồi đó là nụ hôn đầu tiên của em đã cho chị, ặc… không nói nữa, chỉ là trách em ưa thích chị quá, nên vọng động rồi.
Lâm Xuân Hiểu thoáng một cái cũng cười ra tiếng, La Hương Nguyệt biết mình lại bị thằng vô sỉ này lừa gạt nữa rồi, xấp văn bản tài liệu thoáng một cái bay tới hướng hắn, nhưng Đinh Trường Sinh dĩ nhiên đã chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc…