Phần 135
– Ai ui… Đinh chủ nhiệm, khách nhân của em đã đến rồi, để chị đi hối thúc làm thức ăn.
Dương Phàm nhìn thấy Đinh Trường Sinh mời là hai người đàn bà, mình giờ ở lại tại nơi này là không cần thiết, vì vậy liền rời đi.
– Hẹn gặp lại.
Đinh Trường Sinh nói.
Tiêu Hồng thì không có biểu hiện gì cả, nhưng Thạch Mai Trinh thì sắc mặt không được tốt, bắt đầu lúc tiến vào thì còn cưới nói đấy, nhưng từ khi nhìn thấy nhan sắc xinh đẹp của Dương Phàm, sắc mặt của nàng trở nên thay đổi, đợi đến lúc Dương Phàm đóng cửa đi rồi, Thạch Mai Trinh rốt cục mới là bạo phát.
– Tốt cho Đinh Trường Sinh, đến giờ đã hiểu vì sao em không chịu đến nhà rồi, nguyên lai là tại đây lại có một nhân tình mới, nói… đây là người đàn bà nào?
Thạch Mai Trinh đặt mông ngồi ở bên cạnh Đinh Trường Sinh hỏi, hoàn toàn không để Tiêu Hồng vào mắt…
– Bây giờ chị muốn ăn cơm tại đây, hay là muốn đàm luận, chúng ta an vị ăn cơm xong thì nói chuyện, chứ nếu còn muốn ở không lại đi gây sự, em lúc này bỏ đi, thì chị đừng có trách à.
Đinh Trường Sinh nói xong nhấp một ngụm trà, cũng không có chút nào đem Thạch Mai Trinh để ở trong lòng…
Thạch Mai Trinh nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy miệng thoáng cái liền vểnh lên, nàng không có oán trách ý tứ của Đinh Trường Sinh, nàng chỉ là muốn tại trước mặt Đinh Trường Sinh làm nũng mà thôi, để cho Đinh Trường Sinh ra vẻ yêu thương nàng thoáng một chút, điều này mức độ rất lớn là để cho Tiêu Hồng nhìn thấy, nhưng nào biết được Đinh Trường Sinh một chút cũng không nể mặt nàng…
– Em… dám khi dễ chị… chị sẽ nói cho cha của chị biết là em khi dễ…
Thạch Mai Trinh bộ dáng lã chã ướt át lại khiến cho Đinh Trường Sinh mềm lòng xuống.
– Hảo hảo được rồi… lần nào cũng đều như vậy, có việc gì thì từ từ nói cho rõ ràng có được không? Nếu chị cứ tiếp tục như thế, thì có người đàn ông nào mà chịu được, coi chừng về sau không lấy ai được.
Đinh Trường Sinh vừa uống trà, vừa nói.
Tiêu Hồng bất động âm thanh sắc nhìn xem hai người này dây dưa, nàng thật sự có cảm giác mình là một người thừa thãi, nhưng nàng lại không dám rời đi, Thạch Mai Trinh giao cho nhiệm vụ của nàng là làm cho Đinh Trường Sinh quá chén…
– Hừ… không lấy được ai, thì chị sẽ đi theo em, đúng rồi… lúc nào thì đi với chị lên trên tỉnh?
Thạch Mai Trinh níu lại cánh tay Đinh Trường Sinh, hỏi.
– Đi lên trên tỉnh? Em làm như thế nào mà đi…
Đinh Trường Sinh còn đang muốn nói tiếp, thì điện thoại di động của hắn vang lên, hắn muốn tiếp nhận cuộc gọi điện thoại, thì bị Thạch Mai Trinh giật lấy mất.
– Để chị nhìn xem là ai gọi điện thoại tới… Hừ, không biết ở bên ngoài đã nuôi bao mấy con hồ ly tinh đây.
Nói xong Thạch Mai Trinh bấm điện thoại nghe.
– Alo… xin hỏi là vị nào vậy?
Thạch Mai Trinh hỏi.
– Um… tôi gọi cho Đinh phóc cục, chắc là lộn số, cô là ai vậy?
Lưu Chấn Đông nghe giọng của phụ nữ, lại nhìn thoáng qua dãy số, đúng là số của Đinh Trường Sinh…
– Đinh phó cục, anh là ai vậy?
Thạch Mai Trinh hỏi tiếp.
– Đưa điện thoại đây, có chuyện trọng yếu.
Đinh Trường Sinh trừng mắt, dọa Thạch Mai Trinh, nàng liền trả lại điện thoại di động cho hắn.
– Này, tôi là Đinh Trường Sinh, vị nào vậy?
– Tôi là Lưu Chấn Đông đây, đã xảy ra chuyện lớn, Triệu Cương chết rồi.
– Chết rồi? Chết như thế nào?
Đinh Trường Sinh giật mình, chẳng lẽ là mình bắn chết Triệu Cương, không đúng… chính mình bắn trúng chính là A Long mà, có thể là về sau một khẩu súng khác đã bắn chết Triệu Cương, nhưng Lưu Chấn Đông tại sao không có nói đến A Long, chẳng lẽ A Long không chết?
– Tại trong kho hàng bỏ hoang phía Đông Giao, phát hiện một thi thể, giống như chết lâu rồi, tại hiện trường còn có dấu vết của một người, nhưng đã chạy mất, hiện tại cảnh sát đang điều tra tại hiện trường, tôi đi ngay bây giờ, có tin tức gì tôi sẽ báo lại cho cậu biết.
– Được, cẩn thận một chút, nhất định phải điều tra cho rõ tên kia là ai?
– Đã biết, gặp lại.
Lưu Chấn Đông nói xong liền cúp điện thoại.
Đinh Trường Sinh rất buồn bực, chính mình một súng đã bắn trúng chính xác A Long, vốn nghĩ là đem A Long tiêu diệt xong, thì sẽ đến lượt Triệu Cương, nhưng khi hắn vừa bắn trúng vào A Long, còn chưa kịp bóp cò lần thứ hai, thì tay súng bắn tỉa với ống ngắm tia hồng ngoại ẩn nấp trong bóng tối lại nhắm tới, khiến cho Đinh Trường Sinh không dám động đậy trong cái đêm tối ấy.
Đinh Trường Sinh thoáng cái lâm vào trầm tư, cho nên cũng không có chú ý tới Thạch Mai Trinh ở trước mặt hắn đang lắc lư cánh tay của hắn.
– Này, em nghĩ cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì?
Thạch Mai Trinh hỏi.
– Há, không có việc gì, muốn ăn cái gì thì gọi nhanh đi a, chứ lát nữa nói không chừng em có việc, sẽ đi ra ngoài thì sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Vậy được rồi, chị đi gọi món ăn…
Thạch Mai Trinh nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, lưu lại Tiêu Hồng cùng Đinh Trường Sinh tại trong phòng rồi.
– Vậy em cũng đi gọi món ăn.
Đinh Trường Sinh cảm thấy cùng Tiêu Hồng ở tại trong một cái phòng cũng không được tự nhiên, cho nên cũng muốn đứng dậy đi ra ngoài tránh một chút e ngại.
Lúc vừa mới đứng lên, thì đã bị Tiêu Hồng chặn lại.
– Chị Tiêu Hồng… đây là…
– Mau cứu chị đi… Chị bị A Trinh bức ép muốn điên rồi, cứu cứu… chị đi, A Trinh chỉ nghe lời của em…
Tiêu Hồng cơ hồ là khóc lóc kể lể ra…
– Dây là chuyện gì xảy ra vậy a, chị nói vậy là có ý gì?
– Là do chị đấy, những cái… video kia em đưa cho chị, đã bị A Trinh lấy được, cho nên đã dùng những cái… video kia uy hiếp chị… chị bây giờ đi cũng không dám đi, lưu lại thì bị khi dễ, thời gian này chị đúng là không còn có cách nào để sống, nếu em không mau cứu chị… chị chỉ có thể chết đi, dù sao chị vẫn còn là vợ của Ái Quốc…
– Không phải vậy chứ, chị nói rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đây?
Đinh Trường Sinh tuy nghe xong, nhưng cũng không phải là hiểu rõ, chính mình đã đưa cho Tiêu Hồng những cái… video kia rồi, thì làm sao lại bị Thạch Mai Trinh cầm lấy đi chứ?
– Mai Trinh điên rồi, nàng vẫn luôn cho rằng là chị hại chết mẹ của nàn, cho nên mượn việc này để trả thù chị, chuyện ngày hôm đó cũng là do nàng bức bách chị đấy, chị thật sự là hối hận muốn chết, vì cái gì lúc ấy quỷ làm cho mê tâm lại đi theo Thạch Ái Quốc, đến bây giờ, muốn thoát cũng thoát không được…
Tiêu Hồng nói đến đây thì nói không được nữa, cúi đầu khóc thút thít.
Đinh Trường Sinh thật đúng là không biết lại có chuyện như vậy, nhưng bây giờ mình làm như thế nào để giúp nàng, một mặt là Thạch Mai Trinh đang phát điên, một mặt là vợ của Thạch Ái Quốc, chính mình đứng ở giữa không thích hợp để ngã về bên nào a…
Thế nhưng mà hắn cũng nghĩ đến một chuyện khác, vậy thì hiện tại Thạch Ái Quốc vẫn không biết đến việc này, nhưng một khi biết được, Thạch Ái Quốc có thể chịu đựng được sao?
– Ai… đúng rồi, em nhớ ra không phải là có đoạn thời gian đã rất ổn thỏa rồi mà? Tại sao bây giờ lại trở mặt?
– Không phải, thời điểm đó đều là do chị nhượng bộ, nên A Trinh cũng coi như tạm thời an tâm, nhưng không nghĩ đến, từ khi nàng lấy được những cái… video kia về sau, thì chị cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì nữa, đối với chị mà nói, thật sự là một loại tra tấn, tiểu Đinh… chị van em, hãy giúp chị, A Trinh chỉ nghe lời của em mà thôi.
Tiêu Hồng nói xong rõ ràng là quỳ khụy xuống ôm chặt Đinh Trường Sinh, chỉ có điều là vô tình khuôn mặt nàng hầu như dính sát vào hạ thể của hắn, rất nhanh cây dương vật lớn của hắn nổi cộm lên ịn lên trên gò má của nàng, Đinh Trường Sinh thật sự là vô kế khả thi, nếu Tiêu Hồng là người khác, hơn nữa còn là một người đàn bà xinh đẹp như vậy, muốn nói Đinh Trường Sinh không động tâm đó là giả, nhưng nàng lại là vợ của Thạch Ái Quốc, coi như hắn thật sự có động tâm, thì cũng không có cái tặc đảm kia.