Phần 145
Bởi vì bản kế hoạch xây dựng kiến thiết thành phố chính thức thì La Bàn Hạ vẫn chưa đưa ra, hơn nữa Đinh Trường Sinh cũng không muốn sớm như vậy đi ngay đến nơi cái gì gọi là xây dựng kiến thiết thành phố, bây giờ tránh được một ngày là hay một ngày, vì thế hôn nay hắn lại đi đến văn phòng của khu khai phát.
Mới vừa lên lầu, thì Trương Minh Thụy nhìn thấy Đinh Trường Sinh tới, lập tức nhảy ra nói…
– Chủ nhiệm… chủ nhiệm chờ một chút.
– À… có chuyện gì sao?
Trương Minh Thụy không nói, mà là chỉ chỉ vào phòng làm việc của Đinh Trường Sinh, cánh cửa trong phòng đang mở, Đinh Trường Sinh lập tức minh bạch, nhất định là có người đến bên trong rồi.
– Ai vậy?
Đinh Trường Sinh suy nghĩ một chút, hôm nay mình đâu có hẹn với người nào ah.
– Là một cô gái rất đẹp, hình như là họ Tần, bảo là người quen thuộc, muốn vào phòng làm việc của anh, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải mở cửa để nàng vào trong.
Thì ra Trương Minh Thụy sợ Đinh Trường Sinh trách hắn nên giải thích, đã là họ Tần thì nhất định là Tần Mặc rồi, chỉ là cô gái kia chạy đến tới nơi này để làm gì đây?
Đinh Trường Sinh vẫy tay, ra hiệu đã biết, sau đó thì tiến vào văn phòng, vừa vào cửa liền thấy Tần Mặc đang ngồi ở trên ghế làm việc của Đinh Trường Sinh, chân dài đan chéo để ở trên bàn công tác, điều này cũng chẳng có gì, nhưng mấu chốt là Tần Mặc rõ ràng mặc một cái váy jean rất ngắn, theo góc độ Đinh Trường Sinh vào cửa nhìn xem, cặp đùi no tròn của nàng chèn ép vẫn không che giấu được màu ren đen của cái quần lót ở tận cùng giữa hai chân, không biết nàng có phải là cố ý hay không, hai chân không ngừng uốn éo, làm cho chính giữa hai chân mơ hồ còn có thể nhìn thấy đến một khối mềm mại hơi phồng ra, đó là nơi địa phương mà người điên cuồng khai khẩn…
Nhìn thấy Đinh Trường Sinh bước vào, Tần Mặc mới đem đôi chân của mình thu lại, rồi đứng lên nói ra:
– Anh đã đến rồi, vậy mà bọn họ nói anh lên chức, không có đến nơi đây làm việc nữa, tôi không tin, cho nên cứ chờ ở chỗ này, quả nhiên là anh đã đến.
– Nếu tôi không đến, chẳng phải là lại uổng công của cô chờ, tìm tôi có việc sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Không có chuyện, thì không thể tìm anh sao? Hôm nay anh có thì giờ rảnh không?
– Tôi đang làm việc đây này.
Đinh Trường Sinh giải thích.
– Hừ… sức lực gì ở đây anh đã trả lại hết rồi, đúng rồi… anh chừng nào thì đến ủy ban xây dựng kiến thiết thành phố đi làm? Đó là một cái cơ cấu gì đó, có phải là lập ra để tập trung chuyên môn chuẩn bị khai thác cái mảnh đất xí nghiệp kia?
Tần Mặc hỏi.
Đinh Trường Sinh sững sờ nghĩ thầm, tin tức của cô gái này vẫn là rất linh thông, không biết là tại Hồ Châu mua được thông tin từ người nào, bất quá cái chuyện này cũng không có gì là bí mật, chỉ là vấn đề Tần Mặc hôm nay tìm mình rốt cuộc có ý gì.
– Cứ cho là như thế đi, tìm tôi có việc gì?
Đinh Trường Sinh nhiều lần hỏi, kỳ thật đó là hạ lệnh trục khách, nhưng Tần Mặc làm như một chút cũng không có hiểu được, vì vậy hắn nhìn thoáng qua Diêm Lệ, hỏi tiếp.
Diêm lệ là người bảo tiêu cho Tần Mặc, nàng vẫn luôn đứng ở một góc, cũng không biết người bảo tiêu này có biết nói chuyện hay không, dù sao Đinh Trường Sinh chưa bao giờ nhìn thấy qua nàng nói gì, thật sự là đủ chuyên nghiệp.
– Có việc, hơn nữa còn là đại sự, nếu tại đây anh không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp, thì hãy theo tôi đi, tôi dẫn anh đi gặp một người, chuyện này đối với anh rất là có lợi, có đi không?
– Gặp một người? Gặp ai vậy, có xa không vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Không gần, tại thành phố Giang Đô.
– Đi lên tỉnh sao? Xa như vậy à, vậy cô chờ chút, tôi muốn trước báo cho Lâm bí thư một tiếng…
Đinh Trường Sinh cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Xuân Hiểu, hiện tại Lâm Xuân Hiểu vẫn là thượng cấp của hắn, cho nên nói với Lâm Xuân Hiểu một tiếng thì tốt hơn, nếu La Bàn Hạ có hỏi tới, thì có nàng giải thích cũng tốt.
Sau khi gọi điện thoại xong, Đinh Trường Sinh cùng Tần Mặc, và nữ mặt lạnh Diêm Lệ cùng đi ra khỏi văn phòng, Đinh Trường Sinh vốn định lái xe của mình, nhưng Tần Mặc bảo là ngồi xe của nàng cho khỏe, vì vậy hắn cùng Tần Mặc cùng nhau lên chiếc xe Audi.
– Cha của cô sắp tới đến Hồ Châu sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tôi không biết, thân thể của cha vẫn không tốt lắm, đang còn trị liệu, sắp tới đây có thể tôi sẽ trở về nhà một chuyến, anh đi cùng tôi trở về nhé?
Tần Mặc nrõ ràng nhanh như vậy đã nghĩ đến cùng một chỗ mang Đinh Trường Sinh trở về nhà.
– Tôi không thể đi được, nhưng lúc cô sắp về nhà, nhớ báo cho tôi biết, để tôi rút bớt thời quay trở lại Hải Dương một chuyến, xem có thể tìm được một ít thảo dược cho Tần tổng hay không…
– Được rồi… dù sao gần đây tôi cũng nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, lúc nào anh đi Hải Dương nhớ mang theo tôi đi, tôi muốn đến quê quán của anh nhìn một chút được không?
Tần Mặc hiện tại xác thực không có việc gì, một cô gái chỉ mang theo một nữ bảo tiêu thì có thể làm cái gì chứ, đây chỉ là một loại phương thức mà Tần Mặc muốn tiếp cận Đinh Trường Sinh mà thôi.
Vốn hai người trước đó có cuộc sống của riêng mình, nhưng là vì cục diện đưa đẩy, đem hai người chốt đến cùng một chỗ, mặc dù Đinh Trường Sinh có hữu tâm nhưng vô lực, mình bây giờ đã khó khăn tự bảo vệ mình, thì có năng lực gì để bảo hộ Tần Mặc chứ, nàng so với những người phụ nữ khác thì có rất nhiều người theo đuổi, không phải là bởi vì nàng tuyệt sắc, mà là vì nàng khả năng nắm giữ tài phú…
Mặc dù hắn không có cho Tần Chấn Bang lời hứa hẹn nào, nhưng Tần Chấn Bang đã cho hắn bức họa Thái Tông kia, sau khi phát hiện ra bí mật bên trong đã mang lại cho hắn ích lợi không nhỏ, chẳng những là trong tính dục hắn đã khỏe mạnh cường mãnh, thời gian giao hợp kéo dài lại mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, mà trong lòng của hắn cũng không còn màng đến danh lợi nhiều như trước nữa, nguyên nhân đây cũng là bởi vì Ngự Nữ Tâm Kinh, cho nên dưới tình huống nếu mình có khả năng, thì Đinh Trường Sinh cũng muốn giúp cho Tần Mặc làm chút chuyện gì đấy.
Tần Mặc một mực cũng không nói mang theo Đinh Trường Sinh đi tới gặp ai, nhưng khi xe ô tô chạy vào cư xá của tỉnh ủy, thì Đinh Trường Sinh mới hiểu được, xem ra Tần gia tại tỉnh Trung Nam không phải là không có người, Lương Văn Tường là một, Tần Chấn Bang đã từng nói qua với hắn, còn mối quan hệ như thế nào, thì Đinh Trường Sinh không biết, chẳng lẽ lại bây giờ đi tới gặp Lương Văn Tường? Nhưng tính ra thì Dương Phụng Tê cùng Lương Văn Tường quan hệ không phải là càng thêm thân mật hơn sao?
Thế nhưng nước đã đến chân rồi, Đinh Trường Sinh cũng không tiện nói gì nữa, dù sao đây là Tần Mặc có hảo ý, mang theo hắn tới gặp đại lãnh đạo, đối với hắn ngày sau con đường làm quan không phải là không có chỗ tốt, chỉ là không biết Tần Mặc có phải là suy nghĩ giống như vậy hay không?
Thế nhưng đợi đến lúc Đinh Trường Sinh cùng Tần Mặc xuống xe, Đinh Trường Sinh mới phát hiện, tại đây không phải là nhà của Lương Văn Tường, là nhà của ai đây? Trong ấn tượng của hắn thì chưa từng tới nơi đây…
– Chú Chu có ở nhà không vậy?
Tần Mặc gõ cửa, thấy là một người giúp việc ra mở cửa, Tần Mặc hỏi.
Đinh Trường Sinh trong lòng cả kinh, chú Chu? Chẳng lẽ nơi này là nhà của phó bí thư tỉnh ủy Chu Minh Thủy? Nếu nói như vậy, xem ra Tần gia tại tỉnh Trung Nam có mối quan hệ gần chắc chính là Chu Minh Thủy, chứ còn nếu là Lương Văn Tường thì chưa có khả năng tới tình trạng thân cận như vậy, Đinh Trường Sinh mặc dù có nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo Tần Mặc tiến vào trong nhà…
– Ai ui… tiểu Mặc đến rồi à, nha đầu này nếu không có việc gì thì sẽ không tới đây chơi phải không? Chú tới nơi này thời gian cũng không ngắn, cháu đến bây giờ mới đến đây…
Chu Minh Thủy vừa nhìn thấy Tần Mặc vào cửa, lập tức nhiệt tình bước ra đón chào, hơn nữa rõ ràng còn xoa đầu của Tần Mặc, Đinh Trường Sinh đúng lúc này cũng không nghĩ tới Tần Mặc lại mang mình tới gặp đúng là Chu Minh Thủy.
…
Đinh Trường Sinh cũng biết phó bí thư tỉnh ủy này tới tỉnh Trung Nam cũng không bao lâu, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã cùng hắn gặp mặt rồi, hơn nữa còn là dưới tình hình như thế này, cũng nhìn ra, Chu Minh Thủy chẳng những là người của Tần gia, mà rất có thể còn là bằng hữu tư mật của Tần gia.
Hiện tại tình cảnh của mình đã là đủ vi diệu rồi, Tần Mặc cô gái kia lại đem mình mang tới nơi này, tin tức này một khi nếu truyền đi ra ngoài, mình ở Hồ Châu thì cũng có thể tưởng tượng ra như thế nào rồi, dù sao La Bàn Hạ bây giờ đang là cùng tuyến với bí thư tỉnh ủy La Minh Giang…
Tuy Chu Minh Thủy vừa tới không lâu, nhưng Chu Minh Thủy đã cho Đinh Trường Sinh ấn tượng, lời đồn trong cuộc họp thường vụ tỉnh ủy, đã gây nên sự chú ý của La Minh Giang, Chu Minh Thủy vừa đến thời gian ngắn như vậy, mà đã bắt đầu chủ động tham dự vào sự vụ…
Cho nên, một khi thời gian tại nơi đây kéo dài hơn thêm một chút, Chu Minh Thủy tuyệt sẽ không còn bình tĩnh ngồi im nữa, đây là khẳng định, hơn nữa rất có thể sẽ nhanh chóng nuôi trồng thế lực của mình, điểm này là không thể nghi ngờ, Đinh Trường Sinh lúc này cũng dần dần đã minh bạch vị phó bí thư này đến tỉnh Trung Nam là có mục đích cùng sứ mạng gì rồi, rất có thể trong tương lai tại tỉnh Trung Nam sẽ trở thành thế lực sau lưng Tần gia…
– Chú Chu, đây chính là Đinh Trường Sinh, bây giờ đang là chủ nhiệm khu khai phát Hồ Châu, còn là trợ lý chủ tịch thành phố đây này.
Tần Mặc chỉ vào người Đinh Trường Sinh giới thiệu nói.
– Xin chào phó bí thư Chu…
Đinh Trường Sinh có chút cúi người, chào hỏi.
– Xin chào, tôi đã nghe lão Tần đề cập qua cậu, không thể tưởng được chúng ta nhanh như vậy liền đã gặp mặt a.
Chu Minh Thủy không có vẻ gì là kiêu ngạo, thậm chí còn chủ động đưa tay cùng Đinh Trường Sinh bắt tay một chút, sau đó đem hai người đi đến phòng khách.
Người giúp việc mang lên một bình trà, thì cũng không có xuất hiện nữa, không biết gia quyến Chu Minh Thủy có cùng đến đây với ông hay không, dù sao không có gặp người nào khác ngoại trừ người giúp việc này.
Đinh Trường Sinh giành lấy rót trà cho Chu Minh Thủy cùng Tần Mặc, mình bây giờ châm trà, người ta là người một nhà, mình là cấp dưới, cho nên công việc này cũng chỉ có thể là hắn đến kiêm nhiệm.
– Tiểu Đinh, cậu năm nay bao nhiêu tuổi mà đã làm trợ lý chủ tịch rồi, nhiệm vụ này không phải người bình thường có thể đảm nhiệm được?
Chu Minh Thủy nhấp một ngụm trà, cười híp mắt hỏi.
– Phó bí thư, cháu đây là bị người khoác cho cái áo đẹp mang lên chưng, không lên cũng phải lên, việc này giải thích thì rất dài dòng…
Đinh Trường Sinh cười cười nói, cũng không có bao nhiêu phàn nàn, cũng không có gì là đắc chí, điểm này khiến cho Chu Minh Thủy có chút kinh ngạc.
– Há, còn có việc này, tôi vẫn không hiểu rõ lắm đây này.
Chu Minh Thủy sắc mặt dần dần nghiêm túc, hỏi.
Đinh Trường Sinh nhìn thoáng qua Tần Mặc, nhưng Tần Mặc vờ đi làm như không nghe được cái gì, vẫn là ung dung uống trà, phảng phất việc này không có quan hệ gì với mình vậy, Đinh Trường Sinh sở dĩ nhìn nàng, là vì muốn trưng cầu một chút ý kiến của nàng, việc này đến cùng có nên nói hay là không…
Chu Minh Thủy không nhìn Tần Mặc, tiếp tục nhìn xem Đinh Trường Sinh trả lời.
– Cháu đang làm chủ nhiệm khu đang phát triển, theo lý mà nói, chuyện tốt như vậy không tới phiên của cháu đâu, nhưng La bí thư muốn lập ra một ủy ban xây dựng kiến thiết, cải tạo mới lại thành phố Hồ Châu, đây là một kế hoạch mới, do đó cái chức trợ lý chủ tịch này chủ yếu là muốn điều cháu đi làm công tác giải tỏa và dời đi nơi khác, cháu đoán là cái mục đích này.
Đinh Trường Sinh chậm rãi nói.
– Ồ? Vộ công tác giải tỏa và dời đi nơi khác cậu làm tốt lắm hay sao vậy?
Chu Minh Thủy nghi hoặc hỏi.
– Không có… tuy cháu đã từng có một đoạn thời gian làm công tác giải tỏa và dời đi nơi khác, nhưng đó không phải là công việc chủ yếu của cháu, nói thật… cháu đối với việc này cũng rất nghi hoặc, chỉ là lãnh đạo đã an bài như vậy rồi, thì cháu phải làm thôi…
Đinh Trường Sinh lộ bộ dạng ra sao cũng được nói.
– Ừ, như vậy đi, tôi tới tỉnh Trung Nam không bao lâu, thư ký của tôi vẫn còn chưa có định, nếu cậu có hứng thú thì đến làm thư ký cho tôi, có được không?
Chu Minh Thủy đột nhiên hỏi, khiến cho Đinh Trường Sinh trong miệng vừa uống một ngụm trà, suýt chút nữa thì phun ra ngoài, cũng may là nhịn được…
– Cái gì? Làm thư ký cho Chu phó bí thư?
Đinh Trường Sinh chấn động, bất quá nghe lời đề nghị như thế này, rất dễ làm cho người tâm động, nhìn xem Chu Minh Thủy tầm chừng ngoài năm mươi tuổi, nếu làm thư ký cho ông ta, có thể không bao lâu, đợi đến lúc ông ta về hưu lúc, mình lại là có thể giống như Để Khôn Thành vậy, đi thẳng đến phía dưới làm chủ tịch thành phố, nếu gặp may mắn thì còn có thể làm đến bí thư thành ủy…
Tần Mặc cũng là lắp bắp kinh hãi, âm thầm hối hận khi mình mang Đinh Trường Sinh đến đây rồi, nếu Đinh Trường Sinh đáp ứng đề nghị này, thì mình ở Hồ Châu làm sao còn cái gì sức lực để lăn lộn, với lại cái hạng mục PX kia về sau thì làm sao bây giờ, mình ở Hồ Châu lại không biết đến những người khác, nghĩ tới đây trong nội tâm của nàng có chút gấp.
Nhưng khi nhìn hướng nhìn Đinh Trường Sinh, thấy thằng này cũng giật mình sau vài giây đồng hồ, đã nói:
– Bí thư Chu, cháu không có cái bổn sự này, thành tích của cháu thì không cao, cũng chưa từng có tiếp xúc đến cái mặt bàn lớn như vậy, việc làm thư ký tỉnh ủy này, cháu dứt khoát không làm được đâu.
– Này… không phải tự nhiên mà tôi nói cậu đến làm thư ký đâu, tôi đã nghe nói rất nhiều sự tình của cậu, Thạch chủ tịch cũng đã từng đến nơi này đề cao cậu không ít…
Chu Minh Thủy vẫn ung dung nói…
– Thạch chủ tịch? Thạch chủ tịch nào vậy?
Đinh Trường Sinh đầu có chút mơ hồ, bởi vì cái chủ đề này vị phó bí thư tỉnh ủy này nâng lên quá mức cho hắn, chính hắn trong lúc nhất thời lại có chút theo không kịp.
– Há, cậu nhanh như vậy đã quên lãnh đạo cũ rồi sao?
Chu Minh Thủy ranh mãnh hỏi.
Đến lúc này Đinh Trường Sinh mới nhớ ra, nguyên lai cái gọi là Thạch chủ tịch chính là Thạch Ái Quốc, bởi vì Đinh Trường Sinh vẫn luôn gọi ông là bí thư, Chu Minh Thủy lại gọi theo chức danh mới, nên hắn có điểm không nghe quen.
– Khục… là cháu sai rồi, cháu sẽ đi đến chỗ của Thạch bí thư thừa nhận sai lầm a.
Đinh Trường Sinh vỗ đầu mình một cái, nói ra.
– Tốt rồi, vấn đề của tôi nói, cậu I suy tính như thế nào đây? Tôi nói là nghiêm túc đấy.
– Vâng… nếu Chu phó bí thư đã nói như thế, đầu tiên là cháu cảm ơn chú đối với cháu có thưởng thức, ai cũng biết, chú là phó bí thư tỉnh ủy, rất nhiều người muốn theo chân chú làm thư ký, không qua vài năm sẽ tiến một bước dài, về chuyện này cháu cũng muốn như vậy. Nhưng tại Hồ Châu còn rất nhiều sự tình chưa có giải quyết xong xuôi, bây giờ cháu lại bỏ đi, trong nội tâm rất là áy náy, nhất là cháu đã đáp ứng với Tần tổng, muốn bảo hộ Tần Mặc tại Hồ Châu an toàn, cháu biết, Tần tổng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái hạng mục PX này, cháu cũng tin rằng chú cũng biết lý do cái hạng mục này đang mắc cạn, nếu đúng lúc này cháu bỏ đi, thì có phải là người có nghĩa khí hay không?
Đinh Trường Sinh trong đầu xoay chuyển, hắn hiểu được có khả năng là Chu Minh Thủy chỉ là cố ý thăm dò mình…
Chu Minh Thủy gật đầu, nhìn thoáng qua Tần Mặc, Tần Mặc mặt cười như hoa, vừa rồi nàng thật đúng là sợ Đinh Trường Sinh vạn nhất đáp ứng lời của Chu Minh Thủy, thì việc mình ở Hồ Châu không còn có ý nghĩa gì.
– Được… lão Tần không chọn lầm người, tiểu tử này đúng là một người đàn ông, tiểu Đinh… cậu trở về chuẩn bị trước, sắp tới tôi sẽ đi xuống các địa phương xem qua tình hình một chút, trạm thứ nhất, đó là Hồ Châu, hãy nhớ kỹ, đừng có nói cho những người khác biết, lần này là tôi muốn đột nhiên tập kích, cũng là muốn nhìn một chút cái thành phố hồ Châu này đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Chu Minh Thủy sắc mặt ngưng trọng, khiến cho Đinh Trường Sinh có cảm giác có chút hơi rét lạnh, không thể không nói, khí tràng của Chu Minh Thủy rất cường đại.