Phần 15
Đinh Trường Sinh cũng chẳng thèm liếc nhìn A Hổ, mà là quay người nắm tay của Từ Kiều Kiều đi thẳng về phía trước, nhưng A Hổ lại cho rằng đây là một cơ hội tốt, bởi vì lúc này Đinh Trường Sinh chỉ có lẻ loi một mình, hơn nữa đây là bên trong sân của Vệ Hoàng Sơn Trang, cách nội thành rất xa, tại đây ai có thể làm khó hắn chứ?
Tuy hắn đối với võ lực của mình rất tự tin, nhưng hắn lại không biết trước mắt Đinh Trường Sinh là người gian manh đến mức độ nào, vì vậy chuyện kế tiếp thì rất thú vị rồi.
– Đứng lại… tao đang nói mày đó thằng nhát gan, hôm nay tao sẽ không cho mày thêm cơ hội đâu.
A Hổ bước nhanh, tiến lên ngăn cản Đinh Trường Sinh lại.
– Này tao nói, đây là tao còn nể mấy phần mặt mũi của lão đại của mày, tại sao mày không biết như vậy chứ, đúng rồi… Bạch Khai Sơn đâu rồi? Tao không thấy lão đâu cả, hay là làm con rùa đen rút đầu rồi?
Đinh Trường Sinh giọng nói rất là xem thường Bạch Khai Sơn, lý do rất đơn giản, chính là vì lão gia hỏa kia lại muốn dính đến Tương Ngọc Điệp, đây là chuyện mà Đinh Trường Sinh ghét nhất, cho nên đối với Bạch Khai Sơn cũng không có hạ miệng tích đức gì cả.
– Ai ui… Đinh chủ nhiệm, anh cũng cũng tới đây rồi à sao không báo trước để tôi ra đón anh ah.
Triệu Cương từ thật xa đã nhìn ra tình cảnh không đúng, nhưng không biết là có chuyện gì, chỉ là chứng kiến hai người này giống như không phải là đang trò chuyện vui vẻ, mà như là đang muốn đã đánh nhau, hắn tranh thủ nhanh đến khuyên can.
– Này Triệu Cương, trong nhà anh có nuôi mấy con chó ngao Tây Tạng đâu hết rồi? Tại sao không thấy, lúc nào lại nuôi thêm một con chó đất vậy?
Đinh Trường Sinh cũng không nhìn A Hổ, trực tiếp hỏi.
– Chó ngao Tây Tạng? Cái gì chó ngao Tây Tạng?
Triệu Cương nghe xong thì mới hiểu được Đinh Trường Sinh đang nói móc A Hổ rồi, vì vậy vội vàng đem chủ đề chuyển hướng.
– Ha ha, Đinh chủ nhiệm, người đến đều là khách nhân, xin mời vào trong nhà ngồi a.
– Được rồi, cô đến chỗ Hà Tình đi, nhớ kỹ buổi tối nhớ gọi điện thoại cho tôi, đúng rồi… Triệu Cương, tại sao khi đến Vệ Hoàng Sơn Trang thì đều giữ lại điện thoại của người ta vậy?
Đinh Trường Sinh mặc dù đang nói chuyện với Từ Kiều Kiều, nhưng thoáng cái lại kéo tới chuyện điện thoại của Từ Kiều Kiều, bởi vì Từ Kiều Kiều nói nàng ở chỗ này thì không thể nào liên lạc được bên ngoài, do điện thoại bị tịch thu.
– Làm gì có chuyện đó chứ?
Triệu Cương thề thốt phủ nhận.
– Vậy thì tốt, Kiều Kiều… buổi tối nhớ gọi điện thoại cho tôi.
Đinh Trường Sinh cười cười nói với Từ Kiều Kiều, rồi làm như không có Triệu Cương cùng A Hổ đang ở trước mắt, cúi đầu hôn lên miệng của Từ Kiều Kiều một cái, khiến cho Từ Kiều Kiều sắc mặt ửng đỏ nhìn thấy rất là đáng yêu.
– Tôi đi đây, anh cẩn thận một chút.
Từ Kiều mỉm cười với Đinh Trường Sinh, sau đó từ từ mỗi bước đi.
Đinh Trường Sinh vẫy tay theo thẳng đến khi Từ Kiều Kiều tiến vào trong biệt thự, lúc này Đinh Trường Sinh sắc mặt mới âm lãnh quay đầu nhìn A Hổ.
– Vừa rồi tao không muốn phản ứng với mày, là bởi vì tao sợ làm bạn gái của tao bị kinh động, bây giờ thì được rồi, muốn đánh nhau thì đến đây đi, cha mẹ tụi mày sinh ra, lớn lên rồi vào bộ đội, quốc gia nuôi dưỡng tụi mày, chẳng lẽ không có cho tụi mày học tập tư tưởng đạo đức sao? Chẳng có làm được gì ra hồn, sau khi đi ra ngoài lại đi làm côn đồ lưu manh?
Đinh Trường Sinh khinh thường nói với A Hổ.
– Bớt nói nhảm, đến đây dựa vào nắm đấm để xem hư thực.
A Hổ sắc mặt lạnh lùng, sát khí tràn trề, nhìn qua bộ dáng như đã muốn giết người.
– Đợi đã… tao biết mày bổn sự không nhỏ, chờ tao gọi điện thoại sắp xếp một chút hậu sự rồi tính.
Nói xong Đinh Trường Sinh lấy ra điện thoại di động gọi cho Lưu Chấn Đông.
Lưu Chấn Đông đang họp, nhưng khi xem xét số điện thoại là của Đinh Trường Sinh gọi tới, lập tức cắt đứt cuộc họp, tiếp thông điện thoại Đinh Trường Sinh.
– Này, Đinh cục trưởng, có chỉ thị gì?
– Chỉ thị thì không có, anh bây giờ mang một đội cảnh sát đến đây gấp, toàn bộ mang theo súng, hung phạm rất hung ác, nhớ báo cho các anh em cẩn thận, địa điểm là thành bắc Vệ Hoàng Sơn Trang, phải nhanh lên, nếu chậm bọn chúng chạy mất.
Đinh Trường Sinh liếc nhìn xem Triệu Cương cùng A Hổ, ung dung giống như là hắn đang gọi liên hệ với bằng hữu nói đến một chuyện không có gì quan trọng hết vậy.
A Hổ không tin một chủ nhiệm khu khai phát mà còn có thể điều động được người của cục công an, nhưng Triệu Cương là người Hồ Châu, nên biết rõ bổn sự của Đinh Trường Sinh, xem ra sự tình bây giờ đã là có chút không khống chế được, cũng không kịp khuyên hai người bọn họ rồi, liền trực tiếp dùng bộ đàm gọi những người khác, tranh thủ thời gian thông báo cho Triệu Khánh Hổ biết, đây là muốn tai nạn chết người ah.
– Cáo mượn oai hùm, để tao xem mày mạnh miệng đến khi nào.
A Hổ không quan tâm đến chút nào nói ra.
– Đến đây… để cho tao biết một chút về bộ đội đặc chủng là loại như thế nào?
Đinh Trường Sinh cười cười, đưa điện thoại di động để ở trên đầu xe hơi.
Rốt cuộc tại bãi đỗ xe, A Hổ dùng cứng rắn công phu cùng với Đinh Trường Sinh có Thái Cực Thập Tam Thức giao thủ, A Hổ mỗi một chiêu tấn công đều vô cùng vững chắc, không có bất kỳ cú đánh nào hoa mỹ múa máy, hơn nữa mỗi một chiêu mỗi, một quyền đều là đánh thẳng đến chỗ vị trí yếu hại trên người, tuyệt không cho người có cơ hội thở dốc.
Cứ như vậy, song phương ngươi tới ta đi, đánh được tầm bảy tám chiêu, A Hổ có được một cơ hội, hung hãn chụp lấy cánh tay của Đinh Trường Sinh, dùng mười phần sức mạnh đem Đinh Trường Sinh nhấc bổng lên quật ngã xuống đất, lần này nếu như trúng đòn này thì Đinh Trường Sinh không ngất thì cũng sẽ bị gãy xương.
Nhưng sự tình thì không có đơn giản như vậy, lúc Đinh Trường Sinh còn lơ lửng trên không trung, hắn như một con chim xoay người, dễ như trở bàn tay dùng chân của mình đạp ở sau lưng A Hổ, đúng lúc này thì xem ai có sức lực chịu đau hơn, bởi vì Đinh Trường Sinh dùng chân, A Hổ dùng vốn là tay, cho nên khi Đinh Trường Sinh mượn lực rơi xuống đạp mạnh đối phương làm cho A Hổ duỗi đầu tới phía trước.
A Hổ cơ hồ là khom người lủi về phía trước, nhưng do lực đạo Đinh Trường Sinh đạp thật sự là quá mạnh, cho nên A Hổ cuối cùng vẫn là té nằm trên đất, cũng là do công phu cứng rắn cùng Thập Tam Thức thức lúc quyết đấu bị thua thiệt, A Hổ chỉ biết tiến công, lại không biết mượn lực như thế nào, điều này sẽ dẫn đến công phu một khi mất đi đối tượng công kích giống như là đánh hụt, liền lộ ra lực đạo không có chỗ dùng, sẽ làm suy giảm tới sức mạng bản thân.
– Thế nào còn muốn đánh nữa không?
A Hổ mình mẩy lấm lem, còn té ngã trên nền xi măng, nên bị trầy xước da mấy chỗ, máu bắt đầu rướm thắm ra bên ngoài quần áo.
– Chuyện gì vậy… A Hổ, lui ra.
A Hổ còn đang tính cùng Đinh Trường Sinh tiếp tục so chiêu, thì Bạch Khai Sơn cùng Triệu Khánh Hổ chạy tới, thật xa thì nhìn thấy A Hổ bị té ngã xuống đất, mà hắn gượng dậy vẫn còn muốn tiếp tục đánh, vì vậy Bạch Khai Sơn liền mở miệng ngăn lại.
– Đinh chủ nhiệm… đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a, vừa mới tách ra vài ngày, không ngờ ở tại nơi này lại gặp được Đinh chủ nhiệm?
Bạch Khai Sơn chào đối với Đinh Trường Sinh thăm hỏi.
– Bạch Khai Sơn… tôi đã từng nói qua với, về sau đừng có tìm đến Tương Ngọc Điệp gây phiền toái, tôi cũng không muốn gây ra phiền phức, không nghĩ là ông lại mang theo người đến Hồ Châu để kiếm chuyện với tôi, thể thì tốt rồi, đây là do ông gây ra chuyện đấy nhé.
Đinh Trường Sinh liếc nhìn Bạch Khai Sơ, cười nói bên ngoài nhưng trong lòng đang xám xịt lại.
…
– Đinh chủ nhiệm… chúng ta chính là nước giếng không phạm nước sông a, như thế nào làm sao lại nói như vậy chứ.
Bạch Khai Sơn mặc dù là cười theo hắn, nhưng là trên mặt kiên nghị nhìn Đinh Trường Sinh.
– Ha ha, ông cứ chờ xem…
Đinh Trường Sinh chỉ về phía bên ngoài của Vệ Hoàng Sơn Trang, mọi người ngạc nhiên sững sờ, lúc này mới chú ý tới, từ hướng xa xa bên ngoài đang truyền đến còi xe cảnh sát đang chạy đến gần.
Triệu Khánh Hổ biến sắc, như thế nào lại đem cảnh sát đưa tới đây chứ, vì vậy nhìn về phía Triệu Cương, mà lúc này đây Triệu Cương liền tiến lên một bước, ghé qua bên tai của Triệu Khánh Hổ lẩm bẩm một hồi, Triệu Khánh Hổ giờ mới hiểu được, cũng nên để cho có người dằn mặt Bạch Khai Sơn một trận cho biết.
Thế nhưng đây là đang trong trang viên mình, nếu như người của Bạch Khai Sơn ở chỗ này xảy ra chuyện, mà mình lại không ra mặt, thì cũng khó mà nói chuyện với Bạch Khai Sơn, cho nên nhìn Đinh Trường Sinh, rồi dịch bước tiến lên, vừa định thay mặt Bạch Khai Sơn nói hắn bỏ qua chuyện này, nhưng là bị Đinh Trường Sinh nói một câu chận họng trở về.
– Triệu tổng, ông là người có tiếng tăm của Hồ Châu chúng ta, theo lời mà nói tại trên địa bàn của ông thì phải nên nể mặt mũi ông, nhưng tôi có đôi lời không biết có nên nói ra hay không?
– Đinh chủ nhiệm, mời nói… mời nói.
Triệu Khánh Hổ gật đầu, nhưng trong lòng tự nhủ “Ta là người của Hồ Châu, ngươi cũng tính là cái đếch gì, bất quá ngươi cứ nói ra lời khó nghe, ta cũng lập tức cảm tạ ngươi, ta đang buồn phiền làm như thế nào trả lời thuyết phục cho thằng cháu con rùa Bạch Khai Sơn này, ngươi muốn thay ta giải quyết lão, ta còn cao hứng không kịp…”
– Tuy tôi biết việc buôn bán của ông làm rất lớn, nhưng làm kinh doanh cũng phải biết lựa chọn người hợp tác, tôi thật sự không biết ông và loại người này có thể làm ăn chung được cái gì mà có thể làm, ở trên tỉnh đã nổi danh là lưu manh, đoạn thời gian trước còn bắt cóc người nhà của bạn tôi, Bạch Khai Sơn, tôi nói không sai chứ.
– Đinh Trường Sinh, tôi nể mặt mũi của cậu nên mới gọi cậu là Đinh chủ nhiệm, đừng cho là có thể diện rồi không xem ai ra gì, lúc tôi làm xã hội đen thì cậu còn ở truồng tắm mưa đây này, cậu giờ muốn làm gì đây, đả thương người đã có chứng cứ tại đây.
Bạch Khai Sơn cũng giận dữ, lão tử cũng là người lăn lộn vài thập niên ngoài xã hội, mà để cho ngươi tiểu tử ngươi ở chỗ này nói hươu nói vượn sao.
– Bạch Khai Sơn, tôi không cần ông nể mặt mũi tôi đâu, thằng này ngày hôm nay đừng mong có rời đi, phải lưu lại phối hợp với cảnh sát để điều tra về tội công kích nhân viên chính phủ đang công tác, để xem rốt cục có đủ tội để nhốt tù nó không, chuyện tốt thì không đi làm, chỉ muốn lựa chọn làm loại người cặn bã.
Đinh Trường Sinh nói xong hung hãn khạc một bãi nước bọt, đúng lúc này Lưu Chấn Đông mang theo năm sáu người chia ra ngồi hai chiếc xe cảnh sát đã cũng chạy đến bãi đỗ xe, bảo vệ Vệ Hoàng Sơn Trang tuy trâu bò, nhưng nếu là xe cảnh sát thì không dám cản, bây giờ không phải là thời đại của Lý pháp Thụy trước kia, trong cục công an thành phố hiện giờ không người chống lưng cho Vệ Hoàng Sơn Trang.
– Đinh phó cục, xảy ra chuyện gì?
Lưu Chấn Đông hơi thở dồn dập chạy đến bên người Đinh Trường Sinh, chào một cái rồi hỏi.
Bạch Khai Sơn là từ trên tỉnh thành, không biết tình huống của bên Hồ Châu này, nhưng Triệu Khánh Hổ cùng Triệu Cương thì minh bạch, đừng nhìn Đinh Trường Sinh đã rời khỏi cục công an, nhưng ảnh hưởng của Đinh Trường Sinh tại cục công an lực không có giảm xuống một chút nào cả, đội trưởng cảnh sát hình sự vẫn gọi hắn là Đinh phó cục, hơn nữa nếu hắn gọi là tới ngay lập tức.
– Anh đem thằng này mang về điều tra một chút, tình nghi tập kích nhân viên chính phủ công tác, thái độ ác liệt, thủ đoạn độc ác…
– Ai ai… chờ một chút, Đinh Trường Sinh, nếu là cảnh sát phá án, cũng phải có chứng cứ chứ, anh nói A Hổ tập kích anh, có chứng cứ gì không? Có người làm chứng không? Ai nhìn thấy?
A Long vừa thấy cảnh sát muốn dẫn A Hổ đi, liền cắt đứt lời nói Đinh Trường Sinh, thở hổn hển hỏi.
– Chứng cứ? Còn đòi chứng cứ? Đúng là không đơn giản, so với tên ngu ngốc này còn mạnh hơn nhiều, Chấn Đông, anh đến xe nhìn xem camera hành trình của tôi, tôi nhớ được vừa rồi chưa có tắt, còn nữa, có một chút đoạn ghi âm ở trong điện thoại của tôi đấy.
Đinh Trường Sinh nói xong mở ra ghi âm điện thoại di động của mình phát ra.
Theo ghi âm phát ra, lời nói A Hổ khiêu khích tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng, A Long im lặng, thằng A Hổ đúng là hỗn đãn, đầu óc ngu si không còn chỗ chứa, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải biết động não, cứ muốn dùng quả đấm nói chuyện, xem ra bị bên trong bộ đội dọn dẹp đẩy ra là đúng chứ không sai.
– Đinh phó cục, camera hành trình ghi lại rất rõ ràng, là người kia ra tay trước, cậu là tự vệ.
Lưu Chấn Đông leo vào trong xe nhìn xem xong rồi đi ra báo cáo.
– Bạch Khai Sơn, ông còn lời gì để nói không?
– Đinh Trường Sinh, tâm nhãn không ít a, nếu tôi không phối hợp thì sao đây?
Bạch Khai Sơn nghiêm mặt hỏi.
– Không phối hợp? Tốt lắm, tôi nói cho ông biết, nếu ông không để cho hắn ngoan ngoãn theo trở về cục cảnh sát điều tra, tôi cam đoan lúc ông trở lại Giang Đô cũng không có một ngày tốt lành trôi qua đâu, ông tin hay không?
– Đinh Trường Sinh, cậu ở tại Hồ Châu hoành hành thì được, tôi tin điều này, nhưng muốn tại tỉnh Trung Nam phong hoán vũ, tôi thấy cậu đừng có khoe khoang, A Hổ… chúng ta đi.
Bạch Khai Sơn không nghe lời khuyến cáo trực tiếp hướng đến chiếc xe Rolls – Royce Phantom của mình đi đến.
– Đinh phó cục…
Lưu Chấn Đông có chút gấp muốn ra tay động thủ.
Đinh Trường Sinh vẫy tay, ngăn cản Lưu Chấn Đông lại, cũng không nhìn đến Bạch Khai Sơn, lấy điện thoại di động ra gọi cho cục trưởng công an Vạn Hòa Bình thành phố Giang Đô, tuy Bạch Khai Sơn muốn rời đi, nhưng cũng phải đề phòng Lưu Chấn Đông mang những tên cảnh sát này chặn đường lại, chỉ là khi đi vài bước chẳng những không có bị ngăn trở, mà lại nghe được tiếng của Đinh Trường Sinh gọi, liền quay đầu nhìn lại thoáng qua.
– Vạn cục trưởng, tôi là Đinh Trường Sinh, đúng rồi, khỏe… À… có một manh mối để tôi báo cáo qua cho ông một chút, hôm nay tôi gặp được mấy thằng đã từng đi bộ đội bị loại ngũ, thủ đoạn rất lợi hại, mấy ngày hôm trước vụ án bắt cóc người ở Đông Giao trong cái nhà xưởng kia ông còn nhớ chứ, ông thiếu chút nữa đã bị trúng đạn đó, đúng rồi, ông có thể đối với mấy thằng này điều tra thử xem, bọn chúng đang ở tại nhà hàng lẩu cá Thành Đông đấy.
Đinh Trường Sinh cười cười cùng Vạn Hòa Bình nói ra.
Nhưng lời này đối với Bạch Khai Sơn mà nói, không thua kém gì sấm sét giữa trời quang, thằng ranh con này, cứ như vậy trắng trợn vu oan hãm hại, đây là nói bậy nói bạ a, cái vụ án bắt cóc kia lão cũng có nghe nói, cho nên chuyện Vạn Hòa Bình bị bắn thì lão cũng biết.
Hiện tại rõ ràng thằng này đem cái chuyện bắt cóc dẫn tới trên người mình, đưa đường tới nhà hàng lẩu cá của mình, Bạch Khai Sơn vừa hãi vừa sợ, Đinh Trường Sinh có thể vu oan, nhưng lão không có nhúng tay vào thì không sợ, cũng chẳng sợ bị điều tra, nhưng bên trong cái nhà hàng lẩu cá của lão còn cất giấu một số thứ đồ vật mà không muốn người ngoài nhận ra, nhỡ nếu là bị khám xét phát hiện, thì chính lão sẽ bị rơi vào phiền phức, lão biết tình huống của mình, cho nên đối với Đinh Trường Sinh nói như vậy, lão hận là không thể lập tức lột da hắn.
Triệu Khánh Hổ càng là kinh ngạc không hiểu, Đinh Trường Sinh tuy có gan lớn, nhưng không nghĩ đến lá gan lớn như vậy, lại dám trước mặt nhiều người như vậy vu hãm người, hơn nữa hắn là thế nào lại dám cho cảnh sát trên tỉnh cắn câu, rồi lại nhìn Bạch Khai Sơn, mặc dù lúc này khuôn mặt của lão vẫn là rất lạnh, nhưng đầu đã đầy mồ hôi, tuy cố giả bộ trấn định, nhưng vẻ kinh hoảng bất luận kẻ nào cũng đều nhìn thấy được.
– Thôi được rồi… cứ theo ý của Đinh chủ nhiệm nói mà xử lý, A Hổ… mày lưu lại phối hợp điều tra, Triệu lão đệ, việc buôn bán của chúng ta về sau bàn lại đi, tôi đi trước một bước.
Bạch Khai Sơn nói xong chui vào trong xe, lão cũng không quay cửa kính xe xuống hướng đến Triệu Khánh Hổ cáo biệt, liền vội vã rời khỏi Vệ Hoàng Sơn Trang.