Phần 161
Chu Minh Thủy đột nhiên đến thăm, khiến cho La Bàn Hạ đã cảm thấy giật mình khiếp sợ, lúc này thì không biết nên làm gì, bởi vì chuyện này hoàn toàn không phù hợp với quy củ, nếu như lãnh đạo nào cũng làm như vậy, thì hạ cấp sẽ không có cách nào mà an tâm làm việc được, bởi vì thời khắc khắc nào cũng phải đề phòng những… vị lãnh đạo đột nhiên tập kích.
Thế nhưng mà nói đi thì cũng phải nói trở lại, nếu như cấp dưới làm công việc tốt, thì đâu có cần có gì mà phải chuẩn bị trước, chỉ cần đem sự chân thật bày ra cho lãnh đạo xem là được, trong nội tâm không có quỷ thì còn cần gì nửa đêm thắp hương?
– Ai ui… bí thư Chu, ông sao lại tới đây vậy, làm cho chúng tôi không có kịp chuẩn bị ah.
La Bàn Hạ bất ngờ nhìn thấy Chu Minh Thủy đến trong phòng làm việc của mình, dưới tình huống Trương Hòa Trần không có dám ngăn Chu Minh Thủy lại.
– Có cái gì đâu mà cần phải chuẩn bị chứ?
Chu Minh Thủy tỏ thái độ như thế, làm cho La Bàn Hạ trong nội tâm rất là ngờ vực, ông liếc mắt nhìn Trương Hòa Trần ra ý, Trương Hòa Trần rất nhanh đi ra ngoài pha trà, lúc này Chu Minh Thủy đã ngồi xuống trên ghế sa lon, mà La Bàn Hạ cũng thận trọng ngồi đối diện với ông ta, thật sự là không biết phó bí thư tỉnh ủy âm thầm đến nơi đây là vì chuyện gì, là cố tình tới đây hay chỉ là đi ngang qua sẵn dịp ghé đến mà thôi.
– Chuyện tuần hành đã xử lý xong chưa?
Chu Minh Thủy ngẩng đầu nhìn La Bàn Hạ hỏi.
La Bàn Hạ cả kinh, Chu Minh Thủy làm sao lại biết? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này mà tới đây?
– Há, bí thư Chu, đều đã xử lý tốt, chúng tôi nhất định sẽ đem chuyện này xử lý ổn thỏa…
La Bàn Hạ muốn giải thích, nhưng phát hiện tất cả những lời giải thích của mình đều là như gió thoảng qua, bởi vì tuy Đường Linh Linh đại khái đã hồi báo tình huống chuyện này, nhưng mình không có đi đến hiện trường, xử lý như thế nào thì cũng chỉ là nghe Đường Linh Linh báo cáo, muốn nói đối với chuyện này biết rõ đến đâu, thì chỉ có Đường Linh Linh la rõ ràng tường tận nhất.
– Được rồi… nếu tôi đã tới, thì triệu tập mọi người gặp mặt đi… À… đồng chí Đường Linh Linh nhất định phải có mặt đấy.
Chu Minh Thủy cố ý cường điệu nói.
La Bàn Hạ căng thẳng, xem ra lời đồn đã là đúng thật sự, có lời đồn đãi Đường Linh Linh cùng với vị phó bí thư tỉnh ủy này có mối quan hệ không phải là nông cạn, bằng không thì Chu Minh Thủy mới vừa tới tỉnh Trung Nam không lâu tại sao lại biết đến Đường Linh Linh, mà giờ lại còn muốn nàng ra mặt, lúc này đây lại cố ý cường điệu nhấn mạnh lời nói, Đường Linh Linh giờ là thường ủy thành ủy, đây là triệu tập thường ủy hội, thì nàng làm sao lại vắng mặt được chứ mà lại nói như vậy?
– Này, Đinh chủ nhiệm, em đang ở đâu vậy? Lập tức đến phòng họp thành ủy họp.
Trương Hòa Trần điện thoại cho khắp nơi gọi tới thành ủy họp.
– Họp, lúc này mà mở họp cái gì vậy hả?
Đinh Trường Sinh kỳ quái nói.
– Phó bí thư tỉnh ủy đã đến rồi, La bí thư nói bảo em cũng tới đây, nhanh lên đi…
Trương Hòa Trần nói xong liền cúp máy.
Đinh Trường Sinh để điện thoại di động xuống, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, lúc này hắn vừa mới quay trở lại khu đang phát triển, giữa trưa mặc dù là cùng Chu Minh Thủy ăn cơm, nhưng cũng không có nghĩa là buổi chiều Chu Minh Thủy sẽ không tới khu đang phát triển, không ngờ Chu Minh Thủy rõ ràng thoáng cái quả thật đã đến thành ủy rồi…
Nhưng là hắn vừa mới ra bãi đỗ xe mở cửa xe, chưa vào trong xe thì thấy Lâm Xuân Hiểu đang vội vã đi xuống, từ xa đã hỏi:
– Trường Sinh, em đi vào thành phố hả?
– Đúng vậy, em đến thành ủy họp, Lâm bí thư chị cũng đi họp à?
Đinh Trường Sinh nhìn qua thì cũng hiể, xem ra Lâm Xuân Hiểu cũng nhận được điện thoại từ văn phòng thành ủy.
– Đúng, vừa mới nhận được thông báo, xe của chị hồi trưa bị va chạm nhẹ làm trầy xe rồi, lái xe đã mang xe đi sửa, nên phải đi nhờ xe…
– Được rồi, lên xe đi a…
Đinh Trường Sinh nói xong lên xe…
Xe chạy ra khỏi đại viện khu khai phát, trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh trở lại, Lâm Xuân Hiểu không biết nên nói cái gì, Đinh Trường Sinh cũng giống như vậy, bất quá sau cùng trầm tích vẫn bị Đinh Trường Sinh phá vỡ, nàng dù sao cũng là lãnh đạo, hơn nữa nàng cũng sắp ly khai khỏi khu khai phát rồi, nếu mình nhỏ mọn quá thì cũng không tốt lắm.
– Lâm bí thư, chuyện ly khai khỏi nơi đây của chị đã định rồi sao?
– Ừ… cũng không sai biệt lắm, sau khi chị đi rồi thì mọi chuyện của khu khai phát là phải trông nhờ vào em, hiện tại khu đang phát triển cũng đang đến thời khắc thức tỉnh, muôn ngàn lần em không thể phớt lờ…
Lâm Xuân Hiểu trong lúc vô tình nói ra.
– Xem ra Lâm bí thư cũng không có tin được vào em a…
Đinh Trường Sinh nói đùa.
– Em nói sai rồi, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ mà chị có không có tin em, kỳ thật tuy giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng trong công tác, chúng ta không hề có ân oán gì cả, chúng ta bây giờ đều là cùng làm việc cho La bí thư, chị hy vọng chúng ta có thể chân thành hợp tác, tình cảnh của La bí thư hiện tại không dễ dàng gì, chúng ta đều là người của Bạch Sơn đi ra bên ngoài, nên cùng nhau giúp đỡ một tay a.
Lâm Xuân Hiểu lời nói này có chút bị kích động.
Đinh Trường Sinh vẫn chưa có đáp lại, ta cùng La Bàn Hạ cũng không có quen thuộc đến trình độ kia, nói cho cùng ngươi mới là dòng chính của La Bàn Hạ, cao lắm đó là ta làm tốt bản phận của ta, nếu làm không được tốt đó là bổn sự của ta không được, ta làm như thế nào thì đó chẳng qua đó là lương tâm của ta mà thôi, giờ khắc này, Đinh Trường Sinh muốn nói thật sự giữa ta và các ngươi không có lợi ích nhiều như vậy để mà gút mắc.
– Đúng rồi… còn Hương Nguyệt là đàn bà đã kết hôn người, giữa hai người về sau hãy chú ý đến một chút, việc này nếu truyền đi ra ngoài thì cũng không hay lắm.
Lâm Xuân Hiểu vốn không muốn nhắc tới việc này, nhưng nghĩ tới chính mình sắp phải ly khai khỏi khu đang phát triển rồi, còn La Hương Nguyệt thì lần này lại không thể theo mình, về sau nàng sẽ cùng với Đinh Trường Sinh làm việc chúng với nhau rồi, khó tránh khỏi có các loại tiếp xúc, tốt hơn là cảnh báo dự phòng trước…
– Úi trời Lâm bí thư… chị hiểu lầm em rồi… À… chị Hương Nguyệt không đi cùng với chị sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Chị đã hỏi qua nàng rồi, nàng vẫn là muốn tại khu khu đang phát triển làm việc, với lại cũng không thể cả đời đi theo chị được, đến lúc này coi như là chấm dứt, các người đều còn trẻ, tiền đồ còn nhiều ở phía trước…
Lâm Xuân Hiểu giải thích nói.
– Há, có chuyện như thế ah.
Đinh Trường Sinh như có điều suy nghĩ, cũng không hỏi gì nữa.
Lâm Xuân Hiểu cùng Đinh Trường Sinh cùng nhau đến phòng họp thành ủy, nhìn thấy đã tới không ít người, hai người bọn họ tìm một góc ngồi xuống, Lâm Xuân Hiểu mới đến Hồ Châu không lâu, còn Đinh Trường Sinh thì ở tại nơi này đã nhiều năm rồi, cho nên Đinh Trường Sinh còn chưa có ngồi xuống, thì đã có mấy người cùng hắn chào hỏi.
Đinh Trường Sinh gật đầu chào lại, rồi đi đến bên cạnh Lan Hiểu San ngồi xuống…
– Đây là tình huống gì, em có biết chuyện gì không vậy?
Lan Hiểu San nhỏ giọng hỏi.
– Không biết, thật giống như là muốn tăng thêm tiền thưởng hay sao a.
Đinh Trường Sinh nói đùa.
– Không đứng đắn, đúng rồi… nói cho em biết một sự kiện, hai tên thủ hạ của Bạch Khai Sơn, đã có người chào hỏi lên tiếng rồi, nên chúng ta cũng không tiện cứ giam giữ bọn chúng, em nói làm sao bây giờ đây chứ?
– A Hổ cùng A Báo?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.
– Đúng vậy a, văn phòng trên tỉnh gọi điện thoại tới can thiệp, xem ra là có người muốn nhúng tay chuyện này rồi.
Lan Hiểu San thấp giọng nói.