Phần 167
Chuyện gì tới thì vẫn sẽ tới, không phải là mình muốn trốn thì có thể tránh thoát được, lúc này không phải là lúc nghĩ đến tâm tình của mình.
– Bí thư Chu, chuyện này chúng ta vẫn đang nghiên cứu, chuyện khác thì không nói, lo lắng tựu duy nhất là giải thích với quần chúng như thế nào đây, hạng mục này lúc làm ở vùng duyên hải thì bị ép bỏ, tuy nhiên chúng ta cũng đã làm công tác điều tra, thì thấy hiệu quả không lớn, lại lo lắng phát sinh quần chúng thưa kiện…
La Bàn Hạ giải thích mặc dù là yếu ớt, nhưng dù sao câu này cũng không có gì để mà chê được…
– Thật sao? Sao tôi lại nghe nói quần chúng Hồ Châu đối với cái hạng mục này cũng không có là lợi hại như là ông nói vậy, Bàn Hạ… nếu đã làm thì không thể nào cứ sợ gặp chuyện không may, cho dù là có xảy ra chuyện thì cũng phải đứng ra đảm đương, tôi thấy Đường Linh Linh rất có trách nhiệm, ít nhất là cô ấy dám một mình đứng ở trên mui xe cầm loa đối thoại cùng với quần chúng, về vấn đề nhiệt huyết chắc mọi người cũng nên suy nghĩ lại một chút ah.
Chu Minh Thủy không đếm xỉa tới nói ra.
Nếu như nói thì là nhắc đến công tác, có sai lầm thì cũng có thể sửa, thì cũng là đương nhiên, nhưng ẩn ý đằng sau lời nói này là có chút mắng chửi người, cái này chẳng những nói lên vấn đề năng lực công tác, mà là thuộc về vấn đề nhân phẩm rồi, lời nói này không thể nói là không nặng, nhưng La Bàn Hạ dám nói cái gì sao? Dám cùng phó bí thư tỉnh ủy vỗ bàn sao?
Huống hồ mà nói, người ta nói cũng không sai, cũng không phải là mũi tên bắn không trúng đích.
Phó bí thư tỉnh ủy đến tận nơi làm nghi thức ký kết, thì các thường ủy viên khác của thành phố đương nhiên là không dám đứng ngoài cuộc, cho nên chỉ là một cái cái gọi là nghi thức ký kết, lại chẳng khác gì là là khai mở cuộc họp thường ủy hội, ngay cả bí thư Uông Minh Hạo của ban kỷ luật thanh tra cũng góp mặt.
Là người đã từng biết rõ Đinh Trường Sinh lúc trước, trong nội tâm Uông Minh Hạo cũng rất là cảm khái, về một phương diện mình và Đinh Trường Sinh cùng gặp nhau không ít, nhất là trong giai đoạn Thạch Ái Quốc còn làm ở Hồ Châu, có thể nói là cùng nhau phối hợp, nhưng nhanh như vậy bây giờ đã phát triển đối lập, lúc này ông cũng rất muốn giải thích với Đinh Trường Sinh một chút, đây là ý tứ từ trên kỷ ủy tỉnh, chứ không phải là ý tứ của mình, dù sao chỉ cần mình nhấc tay động thủ, thì quan hệ này sợ là sẽ xé toang.
– Con bà nó… đây là tình huống gì vậy?
Thành Công nhìn thấy từng tốp năm tốp ba đang đứng ở trước đại viện khu đang phát triển, hỏi nhỏ Đinh Trường Sinh.
– Từ từ nói, xin chào các lão bản, Lương tổng, chúng ta lại gặp mặt, xin mời lên lầu uống nước nghỉ ngơi một chút, lãnh đạo chủ yếu còn chưa tới, chúng ta chờ một lát nhé…
Đinh Trường Sinh nói.
– Được rồi Đinh chủ nhiệm, không ngờ cái hạng mục này lại có mặt mũi như vậy đấy, còn có thể mời được lãnh đạo tỉnh ủy đến tham dự, Đinh chủ nhiệm… hảo ý của cậu, chúng tôi sẽ nhớ kỹ, qua một thời gian ngắn nếu có dịp chúng tôi sẽ chiêu đãi cậu đến cùng.
Lương Tuệ Sinh thấy chung quanh đều là người của mình, nhỏ giọng nói với Đinh Trường Sinh.
– Ha ha, Lương tổng khách sáo như vậy làm tôi ngại quá, mọi người đến chỗ của tôi đầu t, đó là tạo cho chúng tôi có cơ hội phát triển, chúng tôi cảm kích còn không hết, với lại tôi cũng không có cái lá gan kia, nếu để cho kỷ ủy biết là được mọi người chiêu đãi, thì có khả năng là tôi phải ngồi xổm ở cục công an đấy…
Đinh Trường Sinh nói đùa.
– Ha ha… không có nghiêm trọng như vậy chứ…
– Lương tổn, chuyện sau này hãy nói, sau khi làm xong nghi thức ký tên xong, thì lúc nào đến đầu tư vậy?
Đinh Trường Sinh lo lắng nhất vẫn là vấn đề này, nếu đã ký kết mà chậm trễ đến đầu tư hoặc kéo dài thời gian, thì dựa theo quy định của quốc gia về đất đai, lúc nào phạt tiền thì phạt tiền, lúc nào thu hồi thì thu hồi.
– Đinh chủ nhiệm, chuyện này thì yên tâm, năm nay thì không kịp, dựa theo kế hoạch của chúng ta, sang năm phải đưa ra thị trường, mặc dù bây giờ kinh tế đang đình trệ, nhưng cho dù là kinh tế đình trệ, thì ai cũng phải uống nước giải khát, cho nên không cần phải lo lắng vấn đề đầu tư nhà máy nước giải khát của chúng ta, trong vòng một năm sau, tôi sẽ thường trú tại Hồ Châu rồi…
– Vâng… vậy thì tốt, có lời này của Lương tổng thì tôi an tâm.
Đinh Trường Sinh nói ra.
Đinh Trường Sinh đang tại phòng họp chiêu đãi bọn người Lương Tuệ Sinh, thì La Hương Nguyệt vội vã chạy vào gọi Đinh Trường Sinh, hắn liền đứng người lên đi ra ngoài.
– Chuyện gì vậy?
– Các lãnh đạo đã tới rồi, gọi em ra ngoài đấy…
La Hương Nguyệt giải thích nói.
– Vậy bọn họ thì sao đây?
Đinh Trường Sinh chỉ vào người trong phòng họp.
– Tất cả cùng đi ra…
La Hương Nguyệt nói ra.
Vì vậy một đoàn người từ phòng họp xuống lầu, lúc này Lâm Xuân Hiểu cũng tới, đang ở một bên La Bàn Hạ, còn Chu Minh Thủy thì đứng chính giữa La Bàn Hạ và Để Khôn Thành…
– Bí thư Chu, đây là Đinh Trường Sinh chủ nhiệm khu khai phát, cái hạng mục này chính là do hắn dẫn tới.
Để Khôn Thành liền giới thiệu nói.
– Há, thật sao… chàng trai này tuổi còn rất trẻ đấy, không đơn giản, hạng mục này đầu tư bao nhiêu vậy?
Chu Minh Thủy làm như không biết Đinh Trường Sinh hỏi.
– Bí thư Chu… đây là Lương Tuệ Sinh tiên sinh, đầu tư bao nhiêu hay là cứ để Lương tổng nói thì rõ ràng hơn đi, Lương tổng… còn đây chính là Chu phó bí thư tỉnh ủy.
Đinh Trường Sinh không có kể công, mà là đem cơ hội được tiếp xúc nói chuyện nhường cho Lương Tuệ Sinh.
Những thương nhân này, khi đến nơi nào đó đầu tư, nóng lòng nhất là cùng quan viên địa phương giữ mối quan hệ tốt, quan càng lớn càng tốt, cho nên Đinh Trường Sinh lùi lại, đem cái cơ hội này nhường cho Lương Tuệ Sinh, đó là hắn nghĩ rất thoáng đấy.
– Bí thư Chu… chào ông, tôi là phó tổng giám đốc Lương Tuệ Sinh, rất vinh dự được gặp ông.
Lương Tuệ Sinh tiến lên một bước, đưa hai tay ra bắt tay Chu Minh Thủy, dáng vẻ rất là hứng phấn, tuy Đinh Trường Sinh không biết trong lúc này có bao nhiêu chỉ là biểu diễn, nhưng tổng thể mà nói, biểu diễn phi thường đúng chỗ.
– À… các ông đến đây đầu tư, chúng ta rất hoan nghênh, Lương tiên sinh… tôi chỉ có một yêu cầu.
– Ông cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, thì nhất định sẽ hết sức nỗ lực.
Lương Tuệ Sinh sững sờ, mới vừa gặp lần đầu tiên mà bắt đầu ra điều kiện rồi, nhưng đối với thương nhân bọn họ mà nói, ngươi ra điều kiện thì đó là chuyện tốt, chỉ sợ ngươi không ra điều kiện, quan viên nếu là như vậy thì không dễ để mà kết giao rồi.
– Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tỉnh Trung Nam còn rất khó khăn, thực tế thiếu hụt người từ bên ngoài đến đầu tư, các ông là người vùng duyên hải, người dưới phía nam đều giàu, giới thiệu cho chúng ta một ít đại lão bản, xí nghiệp lớn, để họ đến nơi này đầu tư, thế nào được không?
Chu Minh Thủy rất là hòa nhã hỏi.