Phần 172
Thế nhưng mà lúc này còn mất thời gian chờ đợi thêm nữa, thì có thể sẽ bị phát hiện, nếu như muốn giết Đinh Trường Sinh, quan trọng là một phát phải bắn trúng, bổn sự Đinh Trường Sinh thì hắn là lãnh giáo qua rồi…
Vì vậy khi khẩu súng chĩa về phía Đinh Trường Sinh, hắn vẫn do dự lúc nào thì nổ súng, càng là do dự, thì càng khẩn trương căng thẳng, đột nhiên hắn nghĩ ra một vấn đề, Đinh Trường Sinh bị người kỷ ủy bắt tới nơi này, như vậy nếu như lúc này bắn chết một người hoặc là đả thương người của kỷ ủy, đem cái nồi đen này đổ lên trên người Đinh Trường Sinh, đây cũng là một phương pháp tốt.
Vì vậy Đàm Quốc Khánh thay đổi vị trí họng súng, nhắm ngay đúng phía sau lưng Trương Văn Minh, nếu như nổ súng thì Trương Văn Minh nếu không chết cũng phải bị trọng thương, chớ quên Đàm Quốc Khánh trước đây là phó cục trưởng cục công an, khả năng muốn bắn chết người không là việc khó…
Lúc này Đinh Trường Sinh đang nói chuyện điện thoại bỗng nhiên giơ lên điện thoại di động hướng về phía Trương Văn Minh ném tới, Trương Văn Minh vốn đang là cảnh giác cao độ, không vì cái gì khác, vừa rồi một chiếc bật lửa ném tới thì đã làm mu bàn tay của chính mình sưng lên, cho nên khi Đinh Trường Sinh giơ tay đưa lên điện thoại thì hắn theo bản năng ngồi xổm, cơ hồ là ngồi xổm xuống trên mặt đất tránh né, cho nên cái điện thoại văng tới bên cạnh cửa sổ, cùng lúc theo động tác Trương Văn Minh vừa ngồi xuống né, thì lúc này tiếng súng của Đàm Quốc Khánh vang lên.
Đinh Trường Sinh nói không nên lời cảm giác của mình lúc này, nhưng tại vị trí của hắn vừa rồi, hắn nhìn thấy phía bên ngoài cửa sổ hình như là có bóng người thấp thoáng, bởi vì không biết là địch hay bạn, thậm chí hắn còn nghĩ tới có thể là Đỗ Sơn Khôi, cho nên hắn ném chiếc điện thoại về phía cửa sổ, với ý định nếu là Đỗ Sơn Khôi thì nhắc nhở hắn đừng manh động, nhưng Đinh Trường Sinh không nghĩ tới đối phương vậy mà lại nổ súng, vì vậy phản ứng đầu tiên là quơ lấy bên người cái ghế hướng phía trên đỉnh đầu cái đèn đập tới, trong chốc lát trong phòng đen kịt, còn Đàm Quốc Khánh phản ứng đầu tiên của hắn là mình bị phát hiện, trong phòng thì đèn tắt, nhìn không tới trong phòng bất kỳ cái gì, vì vậy quay người hướng phía ngoài viện chạy tới, hơn nữa này trong lúc chạy đã hướng về bắn hai phát hù dọa sợ có người đuổi theo, một phát bắn trúng trên mặt thủy tinh cửa sổ, mặt phát bắn trúng trên cửa…
Đã trôi qua một phút đồng hồ, Đinh Trường Sinh nghe ra bên ngoài có động người rơi xuống đất, hắn mới chậm rãi đứng lên, dạo bước đến cửa ra vào nhìn nhìn, nói ra:
– Không sao… hắn đi rồi.
Lúc này Trương Văn Minh và mấy người kia mới chậm rãi từ dưới đất bò dậy.
– Đây là ai? Sao lại có súng?
Trương Văn Minh lòng vẫn còn sợ hãi hỏi, hắn phá án nhiều năm như vậy, vẫn luôn là gió êm sóng lặng, không nghĩ đến đêm nay rõ ràng lại bị có người bắn súng vào trong đấy…
– Mặc kệ mục tiêu của hắn là ai, nhưng tôi muốn biết, hắn làm sao lại biết chúng ta ở chỗ này? Tôi thì không biết nơi đây, cũng chưa từng tới, điện thoại thì bị các người lấy đi, vậy thì tại sao lại xảy ra chuyện này?
Đinh Trường Sinh mạch suy nghĩ rất nhanh, trong lúc người khác còn chưa có kịp phục hồi tinh thần, thì hắn đã bắt đầu phân tích người này từ đâu tới, tại sao phải ở chỗ này, mục tiêu là người nào?
– Lời này của anh là có ý gì?
Trương Văn Minh sững sờ hỏi.
– Ý tứ rất đơn giản, vô luận là người này muốn giết tôi hay là muốn giết anh, có người tới đây nổ súng là do các người làm bại lộ hành tung, Trương chủ nhiệm, tôi thấy anh về sau hãy cẩn thận hơn đi, nếu không phải tôi cầm điện thoại di động ném về phía anh, thì bây giờ trên người anh có một cái lỗ thủng rồi đấy…
– Anh…
– Anh… anh cái gì… trả lại điện thoại di động của tôi đây… để tôi gọi điện thoại.
Đinh Trường Sinh lúc này công phu đảo khách thành chủ rồi.
– Đinh Trường Sinh, ngươi đừng có quá láo xược, anh phải hiểu được thân phận của anh bây giờ.
Trương Văn Minh bất đắc dĩ nói ra.
– Tôi đương nhiên là biết thân phận của tôi, trợ lý chủ tịch, chủ nhiệm khu khai phát, tôi nói cho anh biết, ngay cả Uông Minh Hạo tôi còn còn không sợ, vậy thì anh đừng có muốn so tài với tôi, dù nói thế nào thì chính tôi cứu được anh một mạng đấy, không cần lấy oán trả ơn đâu.
Đinh Trường Sinh đưa tay giật lấy điện thoại trên tay của Trương Văn Minh lấy ra.
Lúc này mấy người kia cũng không dám đi ra ngoài, sợ tay súng kia chưa có rời khỏi nơi đây, Đinh Trường Sinh khi mở nguồn liền gọi điện thoại cho Lưu Chấn Đông.
– Này, Chấn Đông, tôi đây, tôi đang ở tại… Đúng rồi, đây là nơi nào vậy?
Đinh Trường Sinh quay đầu lại hỏi Trương Văn Minh.
– Trấn Hắc Sơn.
Trương Văn Minh nói.
– Chấn Đông, tôi đang ở trấn Hắc Sơn, anh phái cái nhân viên kỹ thuật hình sự tới, tại đây vừa mới xảy ra chuyện bắn súng, có người không rõ từ bên ngoài bắn vào chúng tôi…
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Hả… Đinh phó cục, anh không sao chớ.
– Tôi không sao, anh phái người mau tới đây đi, tôi hoài nghi mục tiêu người này vẫn là nhắm vào tôi đấy, rất có thể là Đàm Quốc Khánh, hắn thật sự là âm hồn bất tán ah.
Đinh Trường Sinh không e dè Trương Văn Minh nói.
– Được… anh chờ một chốc, tôi tự mình đến nhìn xem.
Lưu Chấn Đông nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc này Trương Văn Minh đi tới, nhìn xem Đinh Trường Sinh, mặc dù là nhìn xem, nhưng trong phòng vẫn còn đen ngòm, cũng không nhìn thấy hắn biểu lộ gì cả.
– Anh mới vừa nói người này là Đàm Quốc Khánh, có phải là phó cục trưởng Đàm Quốc Khánh đã mất tích hay không?
Trương Văn Minh hỏi.
– Ừ… hắn vẫn luôn muốn làm đưa tôi vào chỗ chết, mấy người lần này giỏi lắm rồi, tạo cho hắn một cái cơ hội tốt như vậy, tôi nói cho anh biết việc này không tôi không để yên đâu, chúng ta nợ mới, nợ cũ sẽ cùng tính một lượt.
Đinh Trường Sinh trả đũa nói ra.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Trương Văn Minh nhìn xem thằng Đinh Trường Sinh này nghĩ thầm, thằng này thật đúng là một phần tử nguy hiểm, chẳng những là đối với người khác nguy hiểm, lúc ở cùng với hắn còn phải đề phòng bị người khác ám toán liên đới, có thể nói, từ lúc mình làm công tác ban kỷ luật thanh tra qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy.
Trương Văn Minh lần này là thật sự kiến thức được thủ đoạn của Đinh Trường Sinh, chuyện này nhất định phải dè chừng, nếu thằng này thật sự có vấn đề, như vậy nếu lúc áp dụng biện pháp cứng rắn thì phải nhờ người bên cục công an thành phố trợ giúp, nhưng khi nhìn thấy hắn và bên cục công an Hồ Châu rất là quen thuộc, vậy thì bên cục công an Hồ Châu hiển nhiên là không dựa vào được rồi, đã trễ thế như vậy, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, thị người của cục công an liền cho người tới, thấy vậy thì thằng này tại cục thành phố giao thiệp thật đúng là sâu.
Uông Minh Hạo đang cùng Đinh Trường Sinh ở trong điện thoại nói, trong lúc đó điện thoại bỗng truyền đến một âm thanh chói tai sau thì mất liên lạc không gọi được, cho nên gọi lại số điện thoại của Trương Văn Minh, nhưng vẫn không có thanh âm gì cả, ông ngồi xuống trong phòng khách, rót chén nước trà, đốt một điếu thuốc, nghĩ thầm rất có thể Trương Văn Minh chỗ đó đã xảy ra chuyện.
Nghĩ tới đây, cũng không quản tới là hơn nửa đêm, lại gọi điện thoại cho La Bàn Hạ.
Trong khoảng thời gian này La Bàn Hạ vì những sự tình trong thành phố cho nên thường hay mất ngủ, mỗi đêm đều đều phải uống thuốc ngủ thì mới có ngủ được, bây giờ là hơn một giờ khuya, ông vừa mới chìm vào giấc ngủ, nhưng trên tủ ở đầu giường điện thoại lại chấn động reo vang kịch liệt, hơn mười giây sau làm ông bị đánh thức, kéo mở đèn đầu giường, xem là số của Uông Minh Hạo gọi tới, xem ra là có việc gấp rồi, bằng không hắn cũng sẽ không đúng lúc này gọi tới.
– Này, ông Uông, xảy ra chuyện gì?
La Bàn Hạ ngữ khí trầm thấp hỏi.
Uông Minh Hạo trong nội tâm thấp thỏm không yên, tuy đều là thường ủy, nhưng nếu như mình không có được La Bàn Hạ ủng hộ, thì công tác tại Hồ Châu rất là khó khăn, nhưng đây chỉ là một quá trình lợi dụng lẫn nhau, La Bàn Hạ cần Uông Minh Hạo tại trong thường ủy hội ủng hộ, mà Uông Minh Hạo nếu muốn thực hiện con đường làm quan của mình suôn sẻ, thì phải cần có La Bàn Hạ ủng hộ mọi hành động công tác ban kỷ luật thanh tra tại Hồ Châu, cho nên Uông Minh Hạo đối với La Bàn Hạ vẫn là rất nhún nhường.
– Bí thư, bên Trương Văn Minh có khả năng đã xảy ra chuyện, đêm nay Trương Văn Minh bọn họ đem Đinh Trường Sinh mang đi, nhưng ngay mới vừa rồi Đinh Trường Sinh lại dùng điện thoại của Trương Văn Minh gọi cho tôi, nói là dám người Trương Văn Minh đánh hắn, chuyện này rất kỳ quái, tôi lo lắng Trương Văn Minh bọn họ bị gặp bất trắc rồi.
Uông Minh Hạo tuy trong nội tâm rất gấp, nhưng vẫn là thả chậm tốc độ nói, đem sự tình giải thích rõ ràng.
– Ông nói cái gì? Đinh Trường Sinh có lá gan này sao? Hồ nháo đến mức vậy à?
La Bàn Hạ nghe xong liền nóng nảy, thoáng cái từ trên giường ngồi bật dậy.
– Bí thư, bây giờ nên làm gì? Uông Minh Hạo hỏi.
– Nên làm cái gì bây giờ? Ông nói nên làm cái gì bây giờ? Không phải tôi đã nói với ông trước rồi, Đinh Trường Sinh đã dám điện thoại cho ông, vậy thì chắc chắn người của ông đã làm trái với quy định của rồi, bên ban kỷ luật thanh tra chính là phá án như vậy sao? Các người lúc nào có quyền lực tự thiết công đường như vậy hả?
La Bàn Hạ ở trong điện thoại tức giận quát to.
Ông hiện tại không lo lắng Đinh Trường Sinh bị ăn thiệt thòi, mà chỉ lo lắng Đinh Trường Sinh sẽ làm ra cái gì việc gì ngu ngốc, ông biết rõ bản lĩnh của Đinh Trường Sinh, chính vì vậy nếu như Đinh Trường Sinh hành động theo cảm tính đem người ban kỷ luật thanh tra làm rối loạn sai nguyên tắc, như vậy chuyện này liền trầm trọng, chuyện này muốn đem hóa nhỏ cũng không phải là chuyện đơn giản rồi.
Người bên kỷ ủy ai cũng mũi vểnh lên trời nhìn người, bọn họ thường cứ cho là ta xử lý ngươi… thì ngươi phải thành thật phối hợp điều tra với ta, nếu ta đánh vào mặt của ngươi, thì ngươi cũng phải vươn mặt ra, cho nên nếu Đinh Trường Sinh dám đối với người kỷ ủy ra tay, như vậy thì không làm sao bọn họ để cho yên được chứ, nghĩ tới đây, La Bàn Hạ một hồi đau đầu…
– Bí thư… này… bí thư, ông có còn nghe không vậy?
La Bàn Hạ gào nói xong thì im lặng, làm cho Uông Minh Hạo bên kia có chút gấp, ông vẫn đang chờ chỉ thị của La Bàn Hạ, xem có cần phái người bên cục công an chạy đến đó nhìn qua một chút, tốt xấu gì thì công an cũng có súng.
– Ông nói đi, ông muốn làm thế nào đây?
La Bàn Hạ hỏi.
– Bí thư, tôi thấy việc này phải lập tức phái người cục công an đi qua nhìn một chút rốt cuộc là tình huống như thế nào, Đinh Trường Sinh thằng hỗn đản này quá đáng rồi, dám đối với người kỷ ủy động th, chuyện này nhất định phải truy cứu tới cùng.
Uông Minh Hạo cố thong thả nói ra.
– Ông Uông, nếu ông có bổn sự có được chứng cứ để bắt Đinh Trường Sinh, thì tôi không phản đối, nhưng bên kỷ ủy chỉ có cái gọi là hoài nghi mà đã bắt người giày vò rồi, chuyện này tôi cũng sẽ không để yên như vậy, tôi sẽ báo cáo lên trên tỉnh ủy, công tác kỷ ủy thì phải để ý đến phương pháp làm việc, bên ông cứ làm như thế, tôi thấy lãnh đạo trên tỉnh thế nào cũng không thể mà không quản tới a.
La Bàn Hạ thở dài nói ra, ông hiện tại cơ bản đã nhận định, dựa trên bản tính chó của Đinh Trường Sinh, rất khó nói là hắn đã đem người kỷ ủy bắt lại hay chưa, cho nên bây giờ trước phải phát cho Uông Minh Hạo một cái cảnh cáo, để tránh cho hắn thật sự đem việc này làm nháo trầm trọng lên, đến lúc đó thật là không thể cứu vãn được…
– Bí thư… Tôi không phải là có cái ý tứ kia, ta trước tiên để xem sự tình biết cho thật rõ ràng rồi nói sau.
Uông Minh Hạo sững sờ, không thể tưởng được La Bàn Hạ sẽ nói như vậy, xem vấn đề của Đinh Trường Sinh thì không giống như là La Bàn Hạ bên trong đã cùng mình đạt thành nhất trí như trước đó trao đổi.
– Này…
Uông Minh Hạo lại muốn nói cái gì, thì La Bàn Hạ đã cúp điện thoại, điều này càng làm cho Uông Minh Hạo phiền muộn càng thêm trầm trọng.
La Bàn Hạ suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến, nếu Đinh Trường Sinh đã gọi điện thoại cho Uông Minh Hạo, như vậy thì hiện tại là Đinh Trường Sinh đang được tự do, cũng không biết điện thoại của hắn có đả thông được không đây.
Nghĩ tới đây, La Bàn Hạ nhanh chóng tìm số điện thoại của Đinh Trường Sinh gọi qua.
– La bí thư sao? Đã trễ thế như thế, có chuyện gì mà chú gọi vậy?
Đinh Trường Sinh nhận được điện thoại của La Bàn Hạ thì giật mình, nhưng là suy đoán nhất định là Uông Minh Hạo lão già kia đã gọi cho La Bàn Hạ rồi.
– Đinh Trường Sinh, cậu muốn lật trời hả? Đem người kỷ ủy thả ra, lá gan không nhỏ, lại dám đối kháng với người thi hành công tác…
La Bàn Hạ quát.
– Ai… ai… La bí thư, chú khoan nổi giận, trước nghe cháu đem sự tình hồi báo chó chú biết cái đã…
Đinh Trường Sinh muốn cười, nhưng lại không cười nổi, bên cạnh mấy tên kỷ ủy kia nghe là bí thư thành ủy gọi điện thoại tới, thoáng cái đều tĩnh lặng lại, muốn nghe xem đến cùng là chuyện gì sẽ xảy ra.