Phần 176
Trần Đại Vệ gương mặt ngơ ngác khi nhìn thấy trước cổng thành ủy có xe cảnh sát chạy đến, không biết là chuyện gì đối với mình, vì vậy tới gần.
– Các người là…
Trần Đại Vệ nhìn người cảnh sát xuống xe hỏi.
– Tôi là Cố Khánh Dân đồn trưởng công an Tân Hồ, anh là Trần Đại Vệ?
– Đúng vậy, các anh tìm tôi có chuyện gì?
Trần Đại Vệ cảm thấy có gì là lạ, bởi vì lúc xuống xe liền có hai người cảnh sát đã kèm sát hắn.
– Có người report anh đột nhập vào nhà ăn trộm, hãy theo chúng tôi đến đồn công an rồi nói sau, mang đi.
Cố Khánh Dân ngang ngược ra hiệu cho thuộc hạ nói ra.
– Không… chuyện gì xảy ra vậy, các người tìm nhầm người rồi…
Trần Đại Vệ muốn tránh ra, nhưng không kịp giãy giụa, đã bị công an vặn chặt cánh tay đẩy vào trong xe cảnh sát.
– Này này… tôi là người của kỷ ủy thành phố đấy, các người lầm rồi, thả tôi ra ngay…
Trần Đại Vệ lúc này thật sự nóng nảy.
– Vậy thì tốt, trước tiên tôi hỏi anh một câu, tối hôm anh đến tiểu khu Nam Hồ phải không?
Cố Khánh Dân hỏi.
– Làm sao anh biết chứ?
Lúc này đến phiên Trần Đại Vệ ngạc nhiên.
– Vậy thì dễ làm rồi, đi thôi… đến lúc đó nói sau, khổ chủ đang chờ anh tại đồn công an đấy.
Cố Khánh Dân cũng không cùng Trần Đại Vệ nói nhiều lời, thật sự chỗ ở của Đinh Trường Sinh là cư xá Nam Hồ, như vậy việc này tựu là tám, chín phần chính xác rồi, xem ra Đinh phó cục trưởng mặc dù là đã bị điều đi khỏi cương vị công an, nhưng công phu này vẫn còn a, cũng đã phá thêm không ít vụ án tồn đọng, điều này là tiếng lành đồn xa tại thành phố đấy.
Ô tô một đường chạy nhanh, nhưng Trần Đại Vệ có gấp cũng vô ích, hiện tại chủ yếu nhất là như thế nào để thông báo về văn phòng, ít nhất cũng phải để cho bí thư Uông Minh Hạo biết.
Cố Khánh Dân lái xe mang người đến đồn công an, thì nhìn thấy Đinh Trường Sinh cũng đã tới, liền dẫn Trần Đại Vệ vào văn phòng, trong văn phòng không có ai khác, chỉ có Đinh Trường Sinh cùng với một cô gái trẻ đi theo, không biết cô gái trẻ này có quan hệ như thế nào với Đinh Trường Sinh, thoạt nhìn còn non nhưng long lanh xinh đẹp, xem ra Đinh phó cục ưa thích kiểu dạng gái non tơ như vậy, hắn còn đang suy nghĩ chờ nếu có cơ hội mình sẽ giới thiệu cho Đinh Trường Sinh một cô gái trẻ tơ như vậy.
– Đinh phó cục, người đã mang đến, đây là Trần Đại Vệ.
Cố Khánh Dân nói ra.
– Rất tốt, hỏi hắn tối hôm qua cùng đi còn có ai nữa? Gọi tất cả người của bọn hắn cùng đi đầu thú đi.
Đinh Trường Sinh bưng chén trà uống một ngụm, nói ra.
– Đinh chủ nhiệm, anh làm cái gì vậy, chúng tôi chỉ là đang thi hành công tác, đừng có đổ trên đầu chúng tôi như vậy chứ, hơn nữa hôm qua chúng tôi cũng đâu có lấy cái gì đâu a.
Trần Đại Vệ vừa bước vào thì chứng kiến Đinh Trường Sinh liền hiểu ra, đây là Đinh Trường Sinh đang giở trò.
– Không nói đúng không? Tôi cho anh thêm một cơ hội, tôi đã gọi điện thoại cho bí thư Uông Minh Hạo, bí thư kính yêu của mấy anh nói tối hôm qua không có cho người hành động, như vậy điều này đã nói lên một vấn đề, các anh đây là tự mình hành động, nói đi… ai điều nhóm các anh đi đến lục soát nhà của tôi?
Đinh Trường Sinh mặt lạnh lùng nói ra.
Từ trước đến giờ việc lục soát nhà kiểu như thế này thì Đinh Trường Sinh không tin là bọn họ không tham lấy một phân tiền nếu có nhìn thấy, rất nhiều vụ án báo chí đưa tin, điển hình như là có một xí nghiệp bị lục soát nhà cửa, trong nhà có cất giấu nhiều đồ cổ tranh chữ, nhưng chưa từng thấy xuất hiện tại trong danh sách tài sản, như vậy những vật này đi đến nơi nào? Không cần nói ra thì cũng có thể tưởng tượng ra được.
Trần Đại Vệ nhìn xem ánh mắt Đinh Trường Sinh giống như muốn sát nhân vậy, trong lòng cũng là khiếp hãi, tuy tối hôm qua đúng là chính mình dẫn đội lục soát nhà của hắn, nhưng thật sự không có cầm lấy bất cứ thứ gì trong nhà của Đinh Trường Sinh.
Vì vậy gật đầu, cầm lấy điện thoại Cố Khánh Dân đưa tới, gọi cho các anh em tối hôm qua cùng mình cùng đi đến nhà của Đinh Trường Sinh, nói cho bọn họ biết tranh thủ thời gian đến đồn công an Tân Hồ tự thú, những người nhận được điện thoại đều là một kinh ngạc, lúc mới bắt đầu nghe còn tưởng rằng Trần Đại Vệ điên rồi.
– Cậu nói cái gì vậy? Chuyện gì xảy ra?
Uông Minh Hạo vừa trở về, lại nghe được cái chuyện như vậy, thật là uất ức ah.
– Là do Trần Đại Vệ gọi điện thoại tới, hình như là Đinh Trường Sinh đã báo cảnh sát, nói là trong nhà có trộm vào, vì thế cảnh sát đã đem Trần Đại Vệ mang đi, bí thư… xem việc này nên làm cái gì bây giờ đây?
Trương Văn Minh xao động hỏi.
– Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ, thằng chó chết coi trời bằng vung, gọi điện thoại cho hắn, bảo thả người lập tức, nếu không thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu…
Uông Minh Hạo thở phì phò nói.
– Nhưng hắn đã dám chơi như vậy, thì đã không có đem chúng ta đưa vào mắt rồi, em thấy việc này tốt nhất là hỏi qua ý kiến của La bí thư một chút?
Trương Văn Minh đề nghị.
– Hỏi cái gì mà hỏi, việc này mà còn phải xin chỉ thị sao?
Trương Văn Minh những lời này lại làm cho Uông Minh Hạo càng thêm điên tiết lên, hắn mới từ chỗ của La Bàn Hạ trở về, bây giờ lại đến gặp La Bàn Hạ, hắn thật sự là không có mặt mũi này.
– Vậy… dù sao cũng phải đem Trần Đại Vệ về rồi tính sau chứ…
– Để to6u tới đó thử xem, để xem thằng nhóc con này kiêu căng phách lối tới đâu…
Uông Minh Hạo cầm lấy điện thoại trên bàn dẫn đầu đi ra ngoài, chuyện như thế ngoài ý liệu của Trương Văn Minh rồi, tuy lãnh đạo phát giận, nhưng những chuyện như thế để cho hắn tự ra mặt thì thật đúng là hiếm có…
Đinh Trường Sinh ngồi trong phòng uống trà, nhìn xem Cố Khánh Dân, bây giờ thì ông ta hiện tại đã minh bạch chuyện gì xảy ra, nguyên lai tối hôm qua là kỷ ủy cho người đến xét nhà Đinh Trường Sinh, chứ không phải là quân trộm cướp, vậy thì chuyện này xem như là đã xong, đắc tội với người kỷ ủy, chính mình còn có cuộc sống tốt sau này sao chứ?
Chuyện này Đinh Trường Sinh thật sự là quá con mẹ nó lừa người rồi, không nên chơi như vậy chứ, nghĩ tới đây Cố Khánh Dân liền nổi lên bờ mông muốn rời khỏi gian phòng này, nhưng ông chưa kịp ly khai, thì trong sân truyền đến tiếng thắng xe khẩn cấp, Đinh Trường Sinh liếc qua nhìn, thấy chính là Uông Minh Hạo đích thân đến, khóe miệng hắn liền hất lên.
Thế nhưng chỉ có Cố Khánh Dân lúc nhìn thấy Uông Minh Hạo đích thân đến tới đây, lá gan của ông đã có chút run run, nhưng lại nhìn thấy Đinh Trường Sinh vẫn là thản nhiên, thì trong nội tâm dần dần cũng bình tĩnh trở lại, mình chỉ là tiếp nhận báo án mới xuất cảnh, còn giữa các ngươi xảy ra chuyện gì, thì ta không biết, cũng không muốn biết, ta chỉ biết là có người báo án, cũng có người đã thừa nhận thì như bản án đột nhập nhà, thì còn có cái gì mà có thể nói tới mình đây?
Chứng kiến Uông Minh Hạo khí thế hung hăng tiến đến, Đinh Trường Sinh vẫn ngồi bất động, vẫn là uống trà, sau đó nhìn về phía Uông Minh Hạo nói ra:
– Uông bí thư tới quá nhanh…
– Đinh Trường Sinh, cậu thật sự là quá vô pháp vô thiên, để tôi xem chuyện này cậu kết thúc như thế nào.
Uông Minh Hạo cười lạnh nói.
– Kết thúc như thế nào? Tôi vừa giúp ông kết thúc xong việc rồi đấy…
– Giúp ta kết thúc xong việc?
Uông Minh Hạo không thể tưởng được đến lúc này Đinh Trường Sinh miệng vẫn cứng rắn như thế…