Phần 18
Hồ Giai Giai tựa như cũng biết Đinh Trường Sinh tìm nàng là có chuyện gì, kỳ thật trước đó Hồ Giai Giai cũng muốn gặp Đinh Trường Sinh để thương lượng về chuyện chiếc xe kia, nhưng ngày đó điện thoại của Đinh Trường Sinh vẫn luôn không gọi được, lúc Trần Khánh Long nói cho nàng biết chuyện này thì Đinh Trường Sinh cũng đã biết rồi, chính hắn cũng đã đồng ý muốn mua, nhưng ngày đó Hồ Giai Giai lại liên lạc không được với Đinh Trường Sinh, hơn nữa với tư cách là bí thư, Trần Bính Thái cũng ủng hộ, vì vậy chẳng khác nào là Hồ Giai Giai bị dẫn dắt thúc ép, chỉ là khi cái xe này mua xong, thì nàng liền đã hối hận.
– Suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?
Hồ Giai Giai cười hỏi, nàng đến trước bàn làm việc Đinh Trường Sinh, kéo ghế ra ngồi xuống.
– Còn có thể suy nghĩ cái gì nữa, em nhớ chị quá.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Ba hoa, tìm chị có chuyện gì? Nói mau, chị còn việc đây này.
Hồ Giai Giai sắc mặt so lúc vào cửa dễ nhìn hơn rất nhiều, bởi vì nàng dự tính vừa vào cửa thì Đinh Trường Sinh sẽ có sắc mặt khó xem, nhưng bây giờ xem ra Đinh Trường Sinh vẫn bình thường, nhưng nếu đã tới đây, thì phải đem chuyện này cùng với Đinh Trường Sinh nói rõ ràng, chứ mình vừa tới Hồ Châu thì đã huyên náo không thoải mái với Đinh Trường Sinh, như vậy đối với công tác sau này của mình cũng không có chỗ tốt.
– Không có việc gì, chỉ là muốn nói cho chị biết, về chuyện chiếc xe, chị đã bị người lợi dụng, xác thực mà nói chính là bị Trần Khánh Long lợi dụng, tên này trước kia là thư ký của Thạch bí thư, vẫn luôn thành thật đàng hoàng, cũng không biết gần đây vì sao lại bắt đầu giở quẻ.
– Nếu em không nói, thì chị cũng sẽ cùng nói với em, ngày đó lúc họp bàn về chuyện mua xe, cũng là do Trần Khánh Long đề nghị ra trước đấy, không chỉ có mình hắn, mà còn có rất nhiều người đều đồng ý, với lại chị cũng cân nhắc đến nơi đây cũng cách xa thị khu, rất nhiều cơ quan đều có xe đưa đón, cho nên cũng đồng ý, nhưng chị không nghĩ tới lúc làm thao tác chuyện này, thì Trần bí thư lại an bài cho chị phụ trách về chuyện mua xe, chị có liên lạc với em, nhưng điện thoại của em lại không liên lạc được, ngày đó phải là đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Giai Giai nhíu mày hỏi.
– Số tiền kia là em đến thành phố xin được cấp, không có ý định dùng vào chuyện linh tinh, em muốn để dành đến lúc có chuyện khẩn cấp thì mới lấy ra dùng, bây giờ xem như là đã biết, nếu không quản lý việc nội trợ trong nhà thì không biết gạo muối lên giá, khu đang phát triển một nghèo hai trắng, khắp nơi đều đòi tiền, ngay cả chuyện xây dựng cơ bản của khu khai phát cũng là do bên thi công tự ứng tiền ra trước, trong khi chúng ta lại bỏ tiền ra mua chiếc xe tốt như vậy, lãnh đạo thành phố biết được đã có ý kiến, chị nói làm sao bây giờ đây?
Đinh Trường Sinh thu hồi nụ cười, đây là lúc bàn về công việc, nên vẻ mặt lạnh lùng không thể hàm hồ.
– Thật sao? Hay là chúng ta trả lại chiếc xe này không mua nữa?
Hồ Giai Giai giờ mới cảm thấy giếng nước của Hồ Châu rất sâu, hơn nữa chẳng những là tại thành phố, mà ngay cả khu khai phát nước cũng đều sâu như vậy, xem ra sau này mình phải thật là cẩn thận rồi.
– Trả lại chiếc xe này? Hừ, hiện tại còn lui được sao? Bị mất tiền đặt cọc thì không nói, chuyện này liên quan đến đến toàn thể phúc lợi của nhân viên đang công tác, nếu muốn đem chiếc xe này trả lại, thì công tác sau này của chúng ta cũng không cần làm nữa, chị à… đây là một cái mệnh đề vô giải, hiện tại chỉ có thể là đành phải mua xe mà thôi, như vậy đi, chị xem có thể hay không đổi một chiếc xe khác, mua loại giá thấp hơn một chút, chúng ta chỉ là để giải quyết vấn đề giao thông đi lại thôi mà.
Đinh Trường Sinh nói.
– Được rồi, để chị thử xem. Ái dà… không nghĩ tới mua chiếc xe này lại biệt khuất như vậy.
Hồ Giai Giai bất đắc dĩ nói, nàng cũng biết, đây là Đinh Trường Sinh cho nàng mặt mũi, nếu như đổi lại người khác, hắn khẳng định không có vậy nói chuyện tốt như vậy đâu.
– Chị Hồ à… Trần Khánh Long người này ngươi về sau tốt nhất là chị bớt tiếp xúc đi cho được việc, hắn đầu óc nhỏ hẹp, nhìn chỗ nào cũng có ý nghĩ xấu, đừng để cho đến lúc đó hắn đem chị cùng lọt vào trong khe.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Chị biết rồi, trải qua lần này thì biết mức độ rồi.
Hồ Giai Giai nói xong đứng lên, Đinh Trường Sinh cũng không có giữ nàng lại, thậm chí ngay cả đứng lên đưa tiễn cũng không có, Hồ Giai Giai chính mình tự mở cửa đi ra ngoài.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Ước chừng Cố Hiểu Manh nhanh sắp đến giờ tan sở, Đinh Trường Sinh lái xe đến dưới lầu của công ty nàng, trên đường còn mua một bó hoa, rồi nghênh ngang đi đến phòng làm việc của Cố Hiểu Manh.
– Làm sao em lại tới đây nữa?
Nhìn thấy đẩy cửa vào là Đinh Trường Sinh, Cố Hiểu Manh sắc mặt đỏ ửng hỏi, tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì thật ngọt ngào, nhất là chứng kiến Đinh Trường Sinh trên tay đang cầm một bó hoa hồng to đỏ rực, trong tim liền thùng thùng nhảy đập không ngừng.
– Tới đón chị tan tầm a, không phải chị nói là đêm nay về nhà nấu cơm ăn sao.
– Há, chị quên mất, nhiều bản thiết kế còn chưa có làm xong đây này, coi như rồi, về nhà làm sau a.
Cố Hiểu Manh ra vẻ ung dung nói ra, kỳ thật gần đây khoảng thời gian này có nhiều bản đặt thiết kế, cho nên trong công ty đều tăng giờ làm việc thêm.
– Công việc thì mãi mãi làm không xong, với lại tại đây nhân viên cũng không ít rồi, cũng phải có mấy người tự có thể làm công việc chính chứ, chị không thể nào việc gì cũng phải tự làm, sớm muộn cũng sẽ mệt chết người, chị phải học được cách buông tay, cứ chế định một loạt chính sách ban thưởng cho nhân viên, chỉ có đem lợi ích cùng lao động móc nối lại với nhau, thì nhân viên của ngươi mới có thể liều mạng mà làm, chứ còn nếu mọi chuyện đều dựa vào chị, thì mướn bọn họ để làm gì?
– Được a… không hổ là cán bộ chính phủ, hay là nếu sau này không còn công tác, đến nơi này làm chủ nhiệm phòng làm việc đi, chị sẽ phát tiền lương cho em.
Cố Hiểu Manh vừa thu thập đồ đạc vừa nói.
– Thôi đi… Thân thể của chị còn là của em, vậy mà bày đặt còn phát tiền lương cho em.
Đinh Trường Sinh vừa nói một bên không đứng đắn đem Cố Hiểu Manh ôm vào trong ngực.
– Ai nha, em làm gì vậy, bọn họ bên ngoài đều nhìn đây này.
Cố Hiểu Manh xấu hổ, bởi vì cửa sổ thủy tinh rèm cửa chưa có kéo xuống, bên ngoài có thể thấy rõ ràng bên trong đang làm gì, Cố Hiểu Manh da mặt mỏng, cho nên giãy dụ, Đinh Trường Sinh cũng không có miễn cưỡng nàng, nếu tại trước mặt nhân viên mà làm cho lão bản mất mặt cũng không tiện.
Đinh Trường Sinh giúp Cố Hiểu Manh cầm lấy túi xách, hai người một trước một sau bước ra khỏi công ty, lái xe thẳng đến bệnh viện, nhưng lúc còn ở trên đường, Đinh Trường Sinh trong lúc lơ đãng nhìn thấy bên ven đường một tiệm châu báu, nhìn lại hai bàn tay trắng của Cố Hiểu Manh vẫn là trơ trụi không có bất kỳ vật phẩm trang sức nào, vì vậy liền ngừng lại.
– Có chuyện gì vậy?
– Đi, đi xuống xem một chút, nếu sắp kết hôn, dù thế nào em cũng phải bày tỏ một chút tâm ý của em a.
Đinh Trường Sinh đi đến tay lái phụ kéo Cố Hiểu Manh xuống xe, hai người sóng vai đi vào tiệm châu báu tên Chu Đại Sinh.
– Quý khách muốn mua nhẫn kim cương hay vàng ạ?
Cố Hiểu Manh vừa rồi mặc dù không nguyện ý mua, nhưng khi bước chân vào tiệm châu báu, bản tính phụ nữ liền tản mát ra, kim cương vĩnh viễn đều là vật phẩm mà phụ nữ yêu thích nhất, vừa muốn tốt một chút, còn vừa muốn cho Đinh Trường Sinh tiết kiệm tiền, cho nên khi nhìn thấy cái nhẫn kim cương liền rất xoắn xuýt nhưng không nói ra.
– Cô ơi, cái nhẫn này bao nhiêu tiền?
Đinh Trường Sinh thì không có chú ý nhiều như vậy, trực tiếp hỏi một cái nhẫn, hơn nữa là nguyên một bộ, còn có dây chuyền và khuyên đeo tai.
…
– Tiên sinh, anh thật tinh mắt, đây là bộ đồ trang sức mẫu mới của tiệm chúng tôi, tượng trưng cho tình yêu…
– Tôi hỏi cô là bao nhiêu tiền, không cần nói nhiều như vậy làm gì.
Đinh Trường Sinh không nhịn được nói, Cố Hiểu Manh nhìn thấy Đinh Trường Sinh như vậy, lặng lẽ kéo một bên tay áo của hắn, bởi vì nàng nhìn ra được, bộ này đồ trang sức tuyệt đối không hề rẻ, trên mặt nhẫn viên kim cương cũng không nhỏ.
Hành vi của Cố Hiểu Manh bị người bán hàng biết rằng nàng không muốn mua, nhưng lại nhìn thấy ngoài cửa là chiếc xe Landrover của Đinh Trường Sinh, cho nên nhận định đây là một khách hàng lớn, hôm nay có thể bán được vậy bộ trang sức này, thì chỉ tiêu buôn bán của nàng một tháng liền vượt mức hoàn thành, cho nên cho dù là Đinh Trường Sinh sắc mặt bất thiện, nói chuyện khó nghe, nàng vẫn là nở nụ cười.
Xã hội này làm cái gì cũng không dễ dàng, Đinh Trường Sinh thì không muốn nghe những lời nói nhảm, nếu hắn muốn mua, không cần nói một câu thì hắn cũng bỏ tiền ra mua, còn nếu không muốn mua, cho dù có nói cả ngày đi nữa, thì hắn vẫn là không mua.
– Tổng tiền bộ đồ trang sức là mười sáu vạn.
Nhân viên bán hàng bình tĩnh nói, nàng chỉ sợ khách nhân nghe xong liền bị hù bỏ chạy mất.
– Mười sáu vạn? Quá mắc đi, có chút ít đồ như thế này sao?
Đinh Trường Sinh còn không có nói gì, thì Cố Hiểu Manh lắc đầu liên tục, nàng không đồng ý để cho Đinh Trường Sinh tốn tiền nhiều như vậy chỉ là để mua một bộ trang sức, nàng hiện tại đã bắt đầu kiếm tiền rồi, nhưng con số mười sáu vạn là một con số rất lớn.
Trong lúc này Đinh Trường Sinh đang tính toán tiền của mình còn có đủ hay không, theo từ chỗ của Dương Phụng Tê mượn mười vạn, tạm ứng tiền cho bác sĩ chuyên gia thì còn lại năm vạn, nhưng bộ trang sức này lại là mười sáu vạn, nhưng xem ra thật là không tệ, rất xứng hợp với Cố Hiểu Manh, ngay cả chiếc nhẫn phẩm chất cũng đều rất phù hợp, giống như là hàng đặt làm theo yêu cầu cho nàng vậy.
– Um… có thể cào qua thẻ tín dụng không vậy?
– Cũng được, tiên sinh… thật sự quyết định chọn bộ đồ trang sức này sao?
Nhân viên bán hàng tuy trong nội tâm kích động, nhưng vẫn cố trấn định hỏi.
– Thật sự là không muốn mua, quá mắc ah.
Cố Hiểu Manh xoay người, nhỏ giọng nói với Đinh Trường Sinh.
– Nghe lời của em, mua đi, cả đời chỉ có một lần mà.
Đinh Trường Sinh cười nói, tự mình cầm lấy sợi dây chuyền đeo lên cho Cố Hiểu Manh, cùng với chiếc nhẫn trên ngón tay, nhưng khuyên tai thì là nhân viên bán hàng giúp đỡ đeo lên.
– Ừ, đẹp lắm… đi quẹt thẻ đi a.
Đinh Trường Sinh đưa hai cái thẻ cho nhân viên bán hàng.
– Chị vẫn cảm thấy quá mắc, tiền này là ở đâu ra mà em có, không phải là tham ô nhận hối lộ chứ?
Cố Hiểu Manh biết Đinh Trường Sinh tại huyện Hải Dương có một khu trang trại trồng Việt Quất, nhưng lợi nhuận thu nhập cũng không phải là dễ dàng, nàng nhìn thấy Đinh Trường Sinh lông mày cũng không nhíu lại một cái khi bỏ tiền ra mua, tuy nhiên trong nội tâm thì vui mừng, chỉ có thái độ là không muốn biểu hiện ra.
– Em là hạng người như vậy sao? Hơn nữa, cứ cho là tham ô nhận hối lộ, dù sao cũng có chị đưa cơm tới thì em còn sợ cái gì, đến lúc đó nếu em ngồi tù, chị cứ mỗi ngày đưa cơm tới là được rồi.
– Hừ nằm mơ đi, phì, phì… ăn nói lung tung, chị hỏi em một lần nữa, tiền này thật sự là không có vấn đề?
Cố Hiểu Manh nhỏ tiếng hỏi.
– Chị yên tâm đi…
Đinh Trường Sinh vuốt nhẹ lên gương mặt của Cố Hiểu Manh, nàng không có né tránh, mặc kệ bàn tay xù xì của Đinh Trường Sinh xẹt qua gương mặt của mình, giờ đây chẳng những không có cảm thấy thẹn thùng, ngược lại tại trong nội tâm còn khát vọng cái loại vuốt ve này cầm lâu hơn một chút…
Sau khi tất cả thủ tục đều xong xuôi, Đinh Trường Sinh cùng Cố Hiểu Manh xuất hiện tại trong bệnh viện, làm cho Dương Hiểu vô cùng mừng rỡ, hơn nữa tâm tư của đàn bà vĩnh viễn luôn nhanh lẹ hơn so với đàn ông, Dương Hiểu vừa liếc mắt liền nhìn thấy được chiếc nhẫn trên tay con gái mình, chỉ là không có hỏi ra, thì đã bị Cố Hiểu Manh kéo đi ra khỏi phòng bệnh.
Còn Đinh Trường Sinh thì lưu tại trong phòng cùng Cổ Thanh Sơn nói chuyện, rất có thể phải lập tức phải tổ chức cuộc họp thường ủy hội, mà bây giờ vấn đề chọn lựa người tại khu Tân Hồ thì đoán chừng mới là vấn đề thảo luận nóng bỏng nhất.
– Cha nuôi, Thạch bí thư có nói gì đến thời điểm tổ chức cuộc họp hay không vậy, Thạch bí thư nói sẽ gọi điện thoại báo cho cha nuôi biết.
– Sáng hôm sau sẽ tổ chức cuộc họp của ban thường ủy hội, có thể đây là một trận ác chiến a, cũng không biết cuộc họp thường ủy hội lần này có phải là một lần cuối của cha cùng với ban thường ủy hội gặp nhau đây này?
Cổ Thanh Sơn lúc nói đến đây, lộ ra vẻ rất cô đơn, tựa như người chỉ cần ở trên võ đài, chắc chắn sẽ có cảm giác khoảnh khắc giống vậy khi chào tạm biệt vào giây khắc này…
– Cha nuôi… sao con nghe nói bí thư Trần Bính Thái khu khai phát có khả năng đảm nhiệm lên làm bí thư khu Tân Hồ a?
Đinh Trường Sinh không muốn để cho Cổ Thanh Sơn nghĩ quá nhiều đến vấn đề cuộc họp ngày mai, cho nên liền dời đi chủ đề.
– Đây chỉ mới là ý kiến đưa ra, đến cùng ra sao thì vẫn chưa có kết luận.
Cổ Thanh Sơn nói ra.
– Vậy Trần Bính Thái là ai đề cử, lúc ấy ông ta là người của Tưởng Văn Sơn đưa vào trong khu khai phát, Tưởng Văn Sơn đi rồi, hiện tại là ai nhặt ông ta lên vậy hả?
Đinh Trường Sinh chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đang ủng hộ Trần Bính Thái lão hỗn đản này, trước khi rời đi còn xếp đặt cho mình một vố, chính mình nếu không tìm cách tặng lại, thì đâu còn là Đinh Trường Sinh người không phạm ta ta không phạm người đây này?
– Chắc con không thể nào ngờ được, chính là đồng hương của con đấy, La Bàn Hạ đề cử.
– Hắn tại sao lại được La bí thư thêm vào trong chiến tuyến chứ, hơn nữa người này tại khu đang phát triển đã làm cho mọi việc rối tinh rối mù, bây giờ đưa lên vị trí trọng yếu của khu Tân Hồ, thì chuyện này thích hợp hay sao?
– Có thích hợp hay không, thì không phải là con tự tính toán được, hơn nữa nếu đem ai đặt ở trên vị trí đó, thì cũng là do ý của lãnh đạo, con nên nhớ kỹ, cho dù đem ai phóng tới cái vị trí này, chuyện thích hợp hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là… ngươi là ai, ai đã đem ngươi trở nên được như vậy, đây mới chuyện trọng yếu nhất, có hiểu chưa?
– Con đã hiểu rồi cha nuôi, nhưng cha nói chi phức tạp như vậy làm gì? Nói cách khác có làm hay không cũng không trọng yếu, mà có làm thành cái dạng gì đi nữa cũng không trọng yếu, quan trọng là… người muốn để cho ngươi chiếm đóng vị trí này, có đúng không?
Đinh Trường Sinh vừa gọt một quả táo cho Cổ Thanh Sơn vừa nói chuyện.
– Xú tiểu tử, nói thẳng ra như vậy để làm gì, lâu nay miệng của con vẫn là nói ra tổn hại như vậy, cứ như vậy thì không được, sau này nếu muốn có thể đi xa hơn, phải nhớ kỹ, cái miệng của mình rất là trọng yếu, nếu cứ nói lời khó nghe, thì có thể phải ăn cái đồ vật mà mình không thể ăn.
Cổ Thanh Sơn hận không thể đem kinh nghiệm chính mình mấy thập niên qua một đêm để có thể truyền thụ hết cho Đinh Trường Sinh, nhưng ông cũng biết, để làm cái chuyện này cũng không thực tế, cho nên nếu có cơ hội thì mới gõ đầu Đinh Trường Sinh.
– Nhưng nếu Trần Bính Thái thật sự được làm được bí thư khu Tân Hồ, thì đối với Thạch bí thư rất bất lợi a, Trần Bính Thái dù sao cũng là thuộc hạ của Tưởng Văn Sơn, cho nên nếu Trần Bính Thái thượng vị, rất có thể sẽ dẫn phát một loạt hiệu ứng, Tưởng Văn Sơn nắm quyền tại tại Hồ Châu thời gian không ngắn, Trần Bính Thái sẽ đưa đến một tác dụng là người dẫn đầu, khiến cho một số thuộc hạ cũ của Tưởng Văn Sơn lâu nay vẫn không hề mê mang, chỉ cần đầu nhập vào đúng đối tượng, là bọn họ có thể có đường ra rồi.
Đinh Trường Sinh trầm giọng nói.
…
– Nào chỉ là bất lợi, mà là vô cùng bất lợi, tuy Lưu Thành an bị quét xuống rồi, nhưng đi lên lại là một thuộc hạ khác của Tưởng Văn Sơn, thì đâu có gì khác nhau đâu, Tưởng Văn Sơn những năm trước tại Hồ Châu tích lũy mưa gió không lọt, rất khó nói có người cán bộ nào mà không cùng với Tưởng Văn Sơn không có một chút nào quan hệ, cho nên nếu như Trần Bính Thái được như ý nguyện, điều này sẽ làm cho bộ hạ cũ của Tưởng Văn Sơn rất rõ ràng nhận được tín hiệu, vậy thì chỉ cần có thể thay đổi đổi màu cờ, thì về sau vẫn còn có thể được trọng dụng, đây mới là vấn đề khó nhất.
Cổ Thanh Sơn nói nhiều như vậy một mạch, hơi thở có chút gấp, cho nên dừng lại để thở.
– Vậy, Thạch bí thư có nghĩ tới chỗ này hay không?
Đinh Trường Sinh lo lắng nói.
– Hắn a, làm sao mà không thể nghĩ tới điểm này chứ, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, lúc này đây chúng ta cũng đã có đưa ra người chọn lựa là chủ tịch huyện Thanh Hà – Dương Trình Trình, nhưng về phần có thể thành được hay không, thì đó là một chuyện khác, giờ cứ làm hết sức mình, phần còn lại thì phải dựa vào thiên mệnh a.
– Vâng đúng rồi, cha nuôi… còn có chuyện này, con hiện tại không nắm chắc được nên làm cái gì bây giờ, là hiện tại bây giờ xử lý, hay là chờ thành phố điều chỉnh nhân sự xong thì mới áp dụng biện pháp?
– Ồ? Chuyện gì?
Cổ Thanh Sơn chau mày hỏi, ông có cảm giác thằng tiểu tử Đinh Trường Sinh này giống như lại là muốn gây họa, đối với ông mà nói, bây giờ ông chỉ hy vọng là Đinh Trường Sinh có thể bình an lăn lộn thêm vài năm, kiếm ra được chút ít thành tích, chỉ cần mình chưa chết, sẽ liều mạng một lần nữa trợ lực để giúp cho Đinh Trường Sinh lên chức, nếu tính toán được như vậy, thì mình mới thật sự là không còn gì để mà tiếc nuối, nhưng bây giờ bệnh tình của mình không ổn định, không biết mình còn có thể sống bao lâu, hơn nữa Đinh Trường Sinh tiểu tử này lại không có chút nào kiên nhẫn, khắp nơi đều nhúng tay vào, gây chuyện tứ phương, thật sự là làm cho ông không thể nào yên tâm cho được.
– Là có chuyện như vậy, phòng kế toán khu khai phát của con có Trương Đình…
Đinh Trường Sinh đem chuyện mua chiếc xe tại khu đang phát triển trước trước sau kể lại, theo lời Đinh Trường Sinh phân tích và kể ra, Cổ Thanh Sơn rơi vào trầm tư, mãi cho đến khi Đinh Trường Sinh nói xong, Cổ Thanh Sơn cũng không có tỏ thái độ, đúng lúc này Dương Hiểu lôi kéo Cố Hiểu Manh vào trong, cao hứng nói ta.
– Đứa nhỏ này, con mua đồ trang sức mắc như vậy làm chi, nếu để Hiểu Manh đeo đi ra ngoài, có phải là còn phải nướng người d0i theo bảo vệ à?
Dương Hiểu cười khanh khách hỏi.
– Con cảm thấy chỉ có bộ trang sức này mới xứng được với chị Hiểu Manh mà thôi.
Đinh Trường Sinh ngượng ngùng cười nói.
Cổ Thanh Sơn lúc này mới chú ý tới trên tay Cố Hiểu Manh có chiếc nhẫn kim cương cùng khuyên tai, còn sợi dây chuyền bởi vì nằm trong cổ áo, cho nên không nhìn thấy, nhưng khi nhìn đến Cố Hiểu Manh biểu lộ ngượng ngùng, trong lòng của ông cũng đã minh bạch chuyện gì xảy ra, trong mắt ông thì Đinh Trường Sinh thằng này cái gì cũng tốt, nhưng về mặt tình cảm thì hắn vẫn không có cái gì mà coi được cả, cũng không biết hắn cùng con gái của mình phát triển tiếp, đến cùng là phúc là họa đây.
– Cha nuôi, chúng ta hôm nay về nhà ăn cơm đi, con đón cha nuôi cùng một chỗ trở về, con đã hỏi qua bác sĩ, trước khi làm phẫu thuật thì có thể trở về nhà, đêm nay có xe cứu thương trực, nếu đến lúc đó cha thấy trong người không có thoải mái, thì sẽ nói cho bọn họ nhanh đưa cho cha đến bệnh viện.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Ừ, được rồi, nằm ở bệnh viện cũng lâu rồi, nên cũng đã quen, coi như rồi, trở về nhà ở một đêm đi…
Ông vốn muốn nói lần này nếu không quay về, thì không biết có còn cơ hội hay không trở về nhà nữa, nhưng nhìn thấy người nhà đều đang cao hứng như thế, nếu nói ra thì như vậy thì sẽ làm mất hứng mọi người…
Đến nhà về sau, hai mẹ con Cố Hiểu Manh cùng Dương Hiểu vội vàng đi nấu cơm, mà Đinh Trường Sinh thì cùng Cổ Thanh Sơn ngồi tại trong phòng khách uống trà.
– Tiểu tử… đã thật sự quyết định rời sao?
– Chuyện gì vậy cha nuôi?
Đinh Trường Sinh không biết Cổ Thanh Sơn hỏi về vấn đề gì.
Cổ Thanh Sơn chỉ vào phòng bếp, ý kia là quan hệ của hắn cùng Cố Hiểu Manh.
– Vâng… đã là quyết định, có thể lấy được chị Hiểu Manh là phúc khí của con, con sẽ biết quý trọng.
– Ừ, như vậy cũng tốt, cho nên về sau khi con làm việc gì thì nhất định phải nghĩ đến gia đình của mình, biết không? Con đã không còn độc thân nữa, sau lưng đã có một gia đình, đây mới là điều đáng giá quý trọng nhất, còn những thứ khác đều là phù vân, kỳ thật bây giờ cha nuôi hiện tại nói như vậy, có thể con chưa có thể nghe lọt vào tai, chỉ khi bị tình trạng này như của cha nuôi, gặp phải trong giây khắc sinh tử, thì con mới có thể cảm nhận được cái loại trân quý thân tình này, công tác, địa vị kia đều là phù vân, đến chết cũng không thể mang theo được, không có bất kỳ tác dụng gì.
– Con biết rồi, con sẽ cẩn thận.
– Con đã biết? Vậy con nói chuyện của Trương Đình thì tính xử lý như thế nào đây?
Cổ Thanh Sơn kiểm tra nói.
– Trần Khánh Long này không biết là có phải uống lộn thuốc hay không, đã cùng với con công tác ở khu khai phát, mà lại đối nghịch với con, con có ý định báo cáo với Thạch bí thư đem Trần Khánh Long điều đi, như vậy thì khu đang phát triển sẽ để trống một vị trí phó chủ nhiệm, con sẽ đề cử Trương Đình đảm nhiệm, mà không tra cứu gì về chuyện vừa rồi ở phòng tài vụ, như vậy thì đã nể mặt mũi của Uông bí thư lắm rồi, đồng thời cũng không để cho Thạch bí thư khó xử.
Đinh Trường Sinh suy nghĩ một chút rồi nói ra.
– Hảo tiểu tử, một mũi tên trúng hai con nhạn, cái chủ ý này rất hay, nếu như có thể thao tác thành công, như vậy chuyện sau này là tốt hơn nhiều rồi, Trương Đình đích thật là em vợ của Uông Minh Hạo, lúc đó cha cũng định tìm quan hệ để đem Trương Đình đẩy lên, không nghĩ tới con nuôi lại đẩy nàng lên theo cách như vậy, Uông Minh Hạo có lẽ cũng sẽ lĩnh cái nhân tình trong chuyện này.
Cổ Thanh Sơn nói ra.
Cố Hiểu Manh lúc này tinh thần thoải mái, còn Dương Hiểu thì cũng là thật cao hứng, Đinh Trường Sinh đã không còn có cha mẹ, cũng đã giảm bớt đi rất nhiều chuyện phiền toái giữa bên thân gia, hơn nữa Dương Hiểu lại ưa thích tên tiểu tử Đinh Trường Sinh này, trước đây đã nhận làm con nuôi, hiện tại bây giờ thì đã trở thành con rể.
– Hiểu Manh, các con chuẩn bị đến lúc nào thì kết hôn vậy?
Dương Hiểu nhịn không được ở trên bàn cơm hỏi.
– Mẹ, đâu cần gấp gáp, đây là chuyện kết hôn, tự chúng con có tính toán của mình.
– Mẹ biết, dù là tính toán của các con, nhưng mẹ cũng phải biết a, để xem các con tính toán như thế nào, tuy Trường Sinh còn trẻ, nhưng con thì cũng không nhỏ rồi, sau khi kết hôn liền phải nhanh chóng sinh con…
– Ai nha… mẹ… chúng con còn chưa có cân nhắc đến chuyện xa như vậy, vẫn còn chưa có kết hôn mà, chưa gì mà đã muốn sinh con rồi, thật là… con nói cho mẹ biết, việc này là chuyện của con, mẹ không cần quản tới đâu.
– Này… này con nói lời gì…
– Mẹ nuôi… mẹ nuôi, không nên gấp gáp, chúng con đang suy tính, hiện tại cha nuôi phẫu thuật còn chưa có làm, chúng con trước tiên là làm giấy đăng ký kết hôn trước, sau khi cha giải phẫu xong, thì mới tiếp tục xử lý những chuyện khác, mẹ thấy như vậy được không?
Đinh Trường Sinh nói.
– Ừ, nói như vậy thì còn tạm nghe được, bất quá các con phải nhanh a, việc này cứ quyết định như thế đi, nhanh đi đăng ký.
Dương Hiểu bổ sung nói.
– Mẹ… việc này cũng không thể gấp, còn có vài ngày là đến tháng năm, chúng con dự định ngày 20 tháng 5 thì đi đăng ký.
Cố Hiểu Manh tự mình nói ra, việc này nàng cũng chưa có cùng Đinh Trường Sinh thương lượng, dựa theo ý tứ của Đinh Trường Sinh, thì chỉ là mấy ngày nữa sẽ đi đăng ký, hắn cũng không nghĩ đến Cố Hiểu Manh lại gậy tre thọc vào đến tận một tháng sau mới đi.