Phần 194
– Uông bí thư, tôi khuyên ông nên để cho thằng Trương Văn Minh đi ra ngoài, nếu không về sau tất cả mọi người khó mà nói chuyện đấy.
Đinh Trường Sinh cười híp mắt nói ra.
– Đinh Trường Sinh, đừng có thừa nước đục thả câu, có chuyện gì thì mau nói, đúng rồi, lát nữa sẽ có bác sĩ tới, phối hợp một chút, để lấy mẫu máu.
Trương Văn Minh nhìn Đinh Trường Sinh rồi nói ra.
Đinh Trường Sinh nhìn cũng không nhìn Trương Văn Minh nữa, mà đi thẳng tới đối diện bàn làm việc của Uông Minh Hạo, ngồi xuống, mà chỗ đó vừa rồi đang ngồi là Trương Văn Minh.
– Này… ai cho cậu ngồi xuống chỗ này.
Uông Minh Hạo quát.
Đinh Trường Sinh chẳng những không có sinh khí, trái lại bình thản cầm lấy thuốc lá và hộp quẹt trên bàn Uông Minh Hạo, lấy một điếu thuốc mồi hút, sau đó ném gói thuốc cho Trương Văn Minh, một màn này lại làm cho Uông Minh Hạo tức giận muốn hộc máu, mình là bí thư Ban kỷ luật thanh tra, người cán bộ nào thấy mình mà không tuân theo quy củ, còn thằng ma – cà – bông này lại ở trước mặt mình lần nữa làm càn, quả thực là không thể nhịn được hơn nữa.
– Ông nóng giận quá coi chừng làm hại đến thân thể, tôi coi như là phần tử mục nát, ông càng tức giận như vậy, thì tôi càng cao hứng bao nhiêu a, ông tốt nhất hiện tại phải bình tĩnh lại, nếu không chảy máu não, à… mà ông chết thì cũng phải, chứ tỉnh táo cứ kiếm đến lão tử gây phiền toái, làm hại tôi phải tìm nhược điểm của ông khắp nơi, khoan hãy nói, thật đúng là tôi đã tìm được mệnh môn của ông rồi.
Đinh Trường Sinh nói xong ha ha nở nụ cười.
– Cậu… cậu cút ra ngoài cho tôi…
Uông Minh Hạo thoáng cái đứng lên, chỉ vào mũi Đinh Trường Sinh mắng.
Đinh Trường Sinh không có cút ra ngoài, cũng không đứng lên, nhìn nhìn bộ dáng tức giận Uông Minh Hạo, trong nội tâm rất là hả giận, nói ra:
– Lưu Hương Lê có phải đang bị các ngươi đang cầm giữ, hiện tại ra thế nào rồi, còn đứa bé kia ra sao?
Đinh Trường Sinh lần này là ôn hòa nhã nhặn hỏi, nhưng Uông Minh Hạo cùng Trương Văn Minh xem ra, bọn họ suy đoán quả nhiên là không tệ, đứa bé này cùng Đinh Trường Sinh tuyệt đối là có có mối quan hệ không nói được, nói không chừng quả đúng là con của Đinh Trường Sinh, giờ khắc này, Uông Minh Hạo càng thêm kiên định lòng tin của mình, nếu lần này không đem Đinh Trường Sinh cầm xuống, mình đời này thật sự khó có thể an lòng.
Huống chi, còn có người hướng đến mình làm một cái cam kết lớn như vậy, nếu mình không thực hiện được lời hứa của mình, thì lời hứa hẹn người kia đâu còn có quan hệ gì đâu?
– Chuyện này không cần cậu phải bận tâm, cậu nên quản tốt chuyện của mình trước đi…
Uông Minh Hạo còn chưa nói xong, thì bác sĩ cầm dụng cụ y tế bước vào.
– Đinh Trường Sinh, đây là quyết định của kỷ ủy, cũng là vì sự trong sạch của cậu, để cho bên y tế lấy mẫu máu, làm xét nghiệm ADN a.
Uông Minh Hạo sợ Đinh Trường Sinh không chịu cho lấy mẫu máu, cố áp xuống hỏa khí, nói ra.
– Được, cũng tốt lại để cho ông đừng có hy vọng, Uông bí thư, tôi nói cho ông biết, có đôi khi, làm người ánh mắt không thể đỏ, tâm không thể đen, nếu đỏ mắt, thì tâm liền đen, tôi thấy bây giờ con mắt của ông đã bắt đầu đỏ lên rồi, đến đây hút điếu thuốc đi, chờ lấy mẫu máu của tôi…
Đinh Trường Sinh nói xong liền vén tay áo lên để cho bác sĩ bắt đầu trích máu.
Uông Minh Hạo thấy một màn như vậy, trong nội tâm không khỏi giật mình một chút, tiểu tử này là loại người không thấy thỏ thì sẽ không thả chim ưng ra bắt, lần này hắn đáp ứng thoải mái như vậy, trong chuyện này nhất định là có chuyện, chứ không đơn giản như vậy.
Trương Văn Minh cũng là có ý nghĩ này, nhìn đến sắc mặt Uông Minh Hạo thì cũng hiểu, chuyện này chỉ sợ là so với bọn hắn dự tính sẽ còn nhiều phức tạp, người kỷ ủy cũng chỉ là lợi dụng La Đông Thu cung cấp manh mối nên mới đi đến thôn Lê Viên đem Lưu Hương Lê mang đi, còn những chuyện khác thật đúng là chưa có làm điều tra kỹ lưỡng, vạn nhất chân tướng đúng như là Lưu Hương Lê nói ra, đứa bé kia là do nàng thu nuôi, như vậy đồng nhất khả năng làm mọi chuyện uổng công.
Rất nhanh, bác sĩ trích máu xong liền rời đi rồi, Đinh Trường Sinh ấn cục bông gòn thấm chút máu, lấy xuống quăng trên bàn của Uông Minh Hạo, nhìn thoáng qua Uông Minh Hạo, tiếp tục nói…
– Tôi cho ông thêm một cơ hội lần cuối, lại để cho người này đi ra ngoài, nói cách khác, chuyện của chúng ta nói ra có khả năng ngay trong buổi chiều nay người của cả thành phố Hồ Châu đều biết.
– Nói đi… chuyện gì, Trương Văn Minh ở chỗ này cũng tốt làm người chứng kiến, tôi không có chuyện gì mà phải e ngại cả.
Uông Minh Hạo ngồi xuống, coi thường nhìn Đinh Trường Sinh nói ra.
Đinh Trường Sinh không nói gì nữa, cầm lấy điện thoại bàn của Uông Minh Hạo bắt đầu gọi dãy số, lúc mới bắt đầu Uông Minh Hạo không biết Đinh Trường Sinh đang muốn làm cái trò mèo gì, nên cũng không ngăn cản hắn, nhưng rất nhanh ông liền đã hối hận, bởi vì Đinh Trường Sinh đã gọi điện thoại đến trên tỉnh.
– Alo… có phải đây là văn phòng kỷ ủy tiếp nhận tố cáo của tỉnh Trung Nam phải không?
Đinh Trường Sinh thanh âm to, vừa nhìn Uông Minh Hạo, vừa bắt đầu gọi điện thoại.
– Vâng, là vị nào? Có chuyện gì không?
Tiếp tuyến viên nói giọng nữ rất êm tai, nhưng Uông Minh Hạo nghe vào trong lỗ tai lại nghe chói tai như vậy, Đinh Trường Sinh sau khi tiếp thông điện thoại thì liền đã mở ra loa ngoài ra.
– Tôi muốn tố cáo một quan viên tại thành phố Hồ Châu, người này tên là Quan Nhất Sơn, là chủ tịch HĐND kiêm chủ nhiệm ngân sách của khu Tân Hồ…
Nhưng lời hắn còn chưa nói hết, đã bị Uông Minh Hạo thoáng cái đứng dậy bấm nút tắt điện thoại rồi, con mắt trợn còn giống là ngưu nhãn vậy, từng phút đồng hồ vừa muốn đem Đinh Trường Sinh ăn tươi nuốt sống.
– Sao vậy Uông bí thư? Không cho tôi nói xong sao? Đây là máy riêng của văn phòng ông, nếu là không lại để cho tôi nói xong, bên kia văn phòng tiếp nhận tố cáo sẽ tưởng rằng tôi đã tao ngộ bất trắc rồi, họ sẽ gọi điện thoại về hỏi, nhưng tại đây cũng là Ban kỷ luật thanh tra, như thế nào, kỷ ủy thành ủy cũng sợ tỉnh kỷ ủy hả?
Đinh Trường Sinh âm trắc trắc cười nói.
– Cậu đi ra ngoài trước đi.
Uông Minh Hạo không có phản ứng lời châm chọc của Đinh Trường Sinh, trực tiếp nói với Trương Văn Minh.
– Uông bí thư, chuyện này…
Trương Văn Minh vẫn không có hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết rõ Quan Nhất Sơn là con rể của Uông Minh Hạo, điều này tại quan trường Hồ Châu cơ hồ là không ai không biết.
– Đi ra ngoài.
Uông Minh Hạo vô cùng phẫn nộ rồi, chỉ ra cửa ra vào hô, cả lầu người kỷ ủy đều nghe được, bọn họ nhao nhao nhú đầu ra ngoài văn phòng quan sát, lúc này lại thấy được ái tướng Trương Văn Minh của Uông Minh Hạo bị đuổi ra ngoài, trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết đến cùng chuyện gì xảy ra.
Thấy Trương Văn Minh đã ngoan ngoãn đi ra ngoài, sau đó gài cửa lại, Uông Minh Hạo vượt qua bàn công tác, đứng ở trước cửa sổ, nhìn phía xa phong cảnh, một lúc lâu không có lên tiếng, xem ra gia sự của mình người đã biết đến, đối với hành vi Quan Nhất Sơn, ông không phải là không biết, cũng khó trách, thử hỏi nếu không nhúng tay vào chàm làm ăn, tại Hồ Châu có mấy người có thể mua được nhà tại trung tâm Bắc Kinh? Uông Minh Hạo không biết mới là lạ đấy…
– Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Đinh Trường Sinh, cậu dung chiêu thức này uy hiếp tôi, nói đi… điều kiện gì?
Uông Minh Hạo quả nhiên là một lão hồ ly, đúng lúc này biết rõ là lúc nên bàn điều kiện rồi.
– Là La Đông Thu bảo ông làm như vậy phải không?
Đinh Trường Sinh tuy đoán được, nhưng vẫn muốn hỏi cho minh bạch.
– Chuyện này cậu không cần biết tới, bởi vì biết rõ nhiều hơn đối với cậu không có chỗ tốt đâu…
Uông Minh Hạo vẫn là ngạo khí mười phần.
Đinh Trường Sinh một câu không nói, vẫn là cầm điện thoại lên bắt đầu ấn dãy số, lại làm Uông Minh Hạo vô cùng nóng nảy, liền quay người đem đường dây điện thoại giật ra…
– Cậu đến cùng muốn như thế nào?
Uông Minh Hạo thở hổn hển nói ra.
– Uông bí thư… nếu như ông không muốn để cho con gái ông đi thăm nuôi tù con rể, còn ông thì lập tức sẽ tới ngay ủy ban mặt trận dưỡng lão, tốt nhất là tôi nói cái gì, thì ông cứ chiếu vào làm là được.
Đinh Trường Sinh lạnh lùng nói, Uông Minh Hạo cảm giác một hồi hít thở không thông, hình như là bị ai bóp cổ vậy…