Phần 2
Thường vụ phó chủ tịch Sở Hạc Hiên vội vã đi đến phòng làm việc của chủ tịch Để Khôn Thành, xem ra là có rất chuyện khẩn cấp, sau khi đến cửa phòng cũng không gõ, c đừng nói chi là lại để cho thư ký thông báo.
– Có chuyện gì vậy lão Sở?
Đang phê duyệt văn kiện, Để Khôn Thành giật mình hỏi.
– Việc không tốt, vừa mới nhận được tin tức, Tần Chấn Bang và tên hỗn đản kia giương đông kích tây chơi chúng ta một vố, ngày hôm qua Tần Chấn Bang lại vừa mới hội kiến với Thạch Ái Quốc, chúng ta đã bị hắn đùa bỡn.
Sở Hạc Hiên thở hổn hển nói ra.
– Hội kiến Thạch Ái Quốc? Lão không nghe lầm chứ?
– Không có lầm, ngày hôm qua buổi sáng Tần Chấn Bang đến thành ủy hội kiến đấy, hắn nói với chúng ta là muốn đi đến tỉnh Trung Bắc, làm sao lại xuất hiện ở Hồ Châu?
Sở Hạc Hiên ngổn ngang trăm mối vẫn không có cách giải.
– Ừ, lão hồ ly này… xem ra hắn không tin vào chúng ta a, cho nên mới tìm đến Thạch Ái Quốc, hắn tìm Thạch Ái Quốc để đàm luận, khẳng định là cũng là về vấn đề hạng mục này ngụ lại Hồ Châu, chuyện này có thể nói vẫn là cùng với Đinh Trường Sinh có quan hệ, thằng tiểu tử này, trêu chọc chúng ta là không chỉ là Tần Chấn Bang, mà còn có Đinh Trường Sinh, tên hỗn đản này, chơi chiêu thức này thấy thú vị lắm sao? Hồ Châu ai cũng biết cái hạng mục này là do lão dẫn tới, chỉ cần ngụ lại Hồ Châu, công lao này thì ai cũng không cướp nổi.
Để Khôn Thành ác độc nói.
– Thế nhưng trước mắt chúng ta bây giờ hai mắt đen thui, cái gì cũng không biết, vậy tiếp theo nên làm gì?
Sở Hạc Hiên hỏi.
– Kế tiếp…
Để Khôn Thành đứng dậy đi thong thả trong phòng, rất khó khăn để đưa ra một quyết định, tự lúc tới Hồ Châu cho đến bây giờ, không có một việc làm nào được ổn thỏa, đều là bị biến đổi bất ngờ, hơn nữa mọi chuyện đều bị động, chính mình với tư cách là chủ tịch thành phố, cũng chưa có dựng lên được uy vọng của một chủ tịch đứng đầu thành phố.
– Khôn Thành, có đôi lời tôi không biết có nên nói với ông hay không?
Sở Hạc Hiên nhìn thấy Để Khôn Thành dáng vẻ như vậy, đắn đo nói ra.
– Ai dà… lão Sở… chúng ta là quan hệ như thế nào, có chuyện cứ nói mà.
Để Khôn Thành chờ Sở Hạc Hiên nói ra suy nghĩ của mình, lại ngồi về chỗ ngồi.
– Tôi cảm thấy ông nên rút bớt thời gian, nên đi đến nhà của La Bàn Hạ ngồi một chút, dù sao hắn cũng là do An bí thư điều tới, tác dụng của ông ta ra sao thì ông cũng tinh tường, cho nên bây giờ không phải là thời điểm bực bội với La Bàn Hạ.
Sở Hạc Hiên tận lực dùng ngữ khí nhu hòa phân tích trước mắt cái lợi và hại, cái được cái mất với Để Khôn Thành.
– Ha ha… lão Sở, có phải lão cho là tôi hẹp hòi a, La Bàn Hạ đó chính là một nước cờ tốt, tôi lại bỏ qua hay sao?
Để Khôn Thành cười nói.
– Thế nhưng trước mắt xem ra, nếu muốn cục diện chính trị Hồ Châu vững vàng, cần phải cùng La bàn Hạ hảo hảo trao đổi một chút.
Sở Hạc Hiên nói ra lo lắng của mình.
– Tôi biết, tôi sẽ tìm cơ hội cùng hắn hảo hảo tâm sự đấy, bởi như vậy, kế hoạch của chúng ta phải thay đổi, vốn tôi muốn tìm gặp An bí thư trên tỉnh. À? Lão Sở, chuyện bên thành ủy lão phải nghĩ biện pháp, chúng ta đối với tin tức bên đó thì quá chậm rồi, nghĩ một chút biện pháp nào, bên thành ủy muốn làm gì, chúng ta phải biết, nói cách khác nếu không thì rất bị động.
Để Khôn Thành cau mày nói, một cái chủ tịch sai sử một cái phó chủ tịch đi làm công tác gián điệp, nói ra thì ai nghe ai sẽ tin đâu này?
– Tôi biết rồi… tôi sẽ nghĩ biện pháp, đúng rồi… Khôn Thành, gần đây Lưu Thành An có đi tìm ông sao?
Sở Hạc Hiên hỏi.
– Có đến… không chỉ là một lần, xem ra hắn lần này là dữ nhiều lành ít, tôi nghe nói hắn trước đây là người của Tưởng Văn Sơn cũng rất rất trâu bò, nhưng lúc này mới đã trải qua chẳng bao lâu, chẳng những là không đảm đương nổi cái vị trí phó thường vụ, sợ là ngay cả cái vị trí bí thư khu ủy cũng khó bảo toàn rồi.
– Bên thành ủy thật sự quyết định điều chỉnh hắn sao?
Sở Hạc Hiên hỏi.
– Xem ra là có ý đấy, đối với đầu xuân năm nay đồng nhất điều chỉnh đối với một loạt cán bộ, Thạch Ái Quốc đây là đang mượn cơ hội điều chỉnh cán bộ để thanh trừ bên đối lập, muốn đem người của Tưởng Văn Sơn quét sạch, nhưng điều này sao có thể chứ?
Để Khôn Thành cười nhạo nói.
– Vậy chúng ta đây sẽ ứng đối như thế nào?
– Thường vụ phó chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ Hồ Đông có tới tìm tôi muốn cùng tôi gặp mặt, nhưng theo tôi được biết, hắn cũng đã có liên hệ qua La Bàn Hạ, xem ra ngoại trừ Thạch Ái Quốc, thi ai hắn cũng không muốn đắc tội.
Để Khôn Thành cười nói.
– Nhưng cũng đâu có giải quyết được gì đâu chứ, chỉ cần Cổ Thanh Sơn vẫn còn ở đây, cái vị trí chủ nhiệm phòng tổ chức bộ tạm thời cũng chưa tới phiên hắn, cho nên nếu Cổ Thanh Sơn còn ở trên đài, thì hắn vẫn không có cơ hội, hắn có nói những cái… gì thì cũng đều là nói nhảm.
Sở Hạc Hiên đối với tên thường vụ phó chủ nhiệm này không có chút nào cảm thấy hứng thú.
– Lão nói cũng đúng, nhưng Cổ Thanh Sơn cũng đâu còn có thể ở được bao lâu, đoán chừng chưa có đi cũng là vì lần này việc điều chỉnh cán bộ, tôi nghe nói ông ta muốn đi lên tỉnh trị liệu, nhưng vì lần này điều chỉnh cán bộ nên gượng chống, thật sự là không biết Thạch Ái Quốc đã cho ông ta cái chỗ tốt gì.
Để Khôn Thành chua chát nói ra.
…
Tuy nhiên Đinh Trường Sinh rất muốn mau sớm đến gặp Từ Kiều Kiều, nhưng từ trên đường chạy tới, thời gian dần trôi qua hắn cũng tỉnh táo lại, Từ Kiều Kiều không là một đứa bé, hơn nữa nếu như nàng thật sự sẽ đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, đối với chính nàng cũng không có chỗ tốt, ít nhất cũng là mang tội đồng phạm.
Cho nên hắn vẫn là ưu tiên đến bệnh viện nhân dân Hồ Châu trước, ghé nhìn xem Cố thanh Sơn, ban ngày thì Dương Hiểu ở tại bệnh viện chăm sóc Cổ Thanh Sơn, trùng hợp hôm nay Cố Hiểu Manh cũng đang ở trong bệnh viện, tuy tiều tụy nhưng tinh thần so với mấy ngày hôm trước tốt hơn nhiều.
– Cha nuôi, hôm nay như thế nào rồi?
Lúc này đã xế chiều, vừa vào bệnh viện là hỏi Cổ Thanh Sơn bệnh tình.
– Ai… cái bệnh này tựa như cái bệnh mãn tính, nhất thời bán hội vẫn còn chưa chết được.
Cổ Thanh Sơn dửng dưng nói.
– Ông xem ông kìa, nói cái gì vậy, con nuôi cũng là hảo tâm hỏi, sao ông lại nói như vậy chứ.
Dương Hiểu oán trách chồng mình nói.
– Ha ha… không có việc gì, cha nuôi, mẹ nuôi, để con nói cho hai người biết một tin tốt, con mới vừa từ trên tỉnh trở về, bác sĩ bệnh viện tỉnh đã quyết định cho một tổ chuyên gia qua mấy ngày nữa đến Hồ Châu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có khả năng do các bác sĩ trên tỉnh sẽ đến đây đến làm giải phẫu cho cha nuôi.
– Thật vậy sao? Cái chuyện cái này là lúc nào a?
Dương Hiểu mừng rỡ kéo tay của Đinh Trường Sinh hỏi.
Thật ra thì con muốn đem cha nuôi lên trên tỉnh làm giải phẫu, nhưng lúc này cha nuôi đi chưa được, cho nên con đành lên bệnh viện tỉnh đi mời chuyên gia.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói.
…
So với Dương Hiểu kích động, Cổ Thanh Sơn thì tỉnh táo hơn nhiều, mặc dù biết đây là Đinh Trường Sinh có lòng, nhưng người ta là bác sĩ chuyên gia thì đâu có thể nói mời là có thể mời tới? Còn không phải phải hắn bỏ tiền ra mời sao? Nhưng Đinh Trường Sinh chỉ là một nhân viên nhà nước nho nhỏ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đây mới là điều Cổ Thanh Sơn lo lắng.
Vô luận nói như thế nào, Đinh Trường Sinh tuổi còn rất trẻ, Cổ Thanh Sơn một mực lo lắng nhất là Đinh Trường Sinh về phương diện kinh tế phạm phải sai lầm, đây đối với một quan viên là sai lầm chí mạng nhất, một khi đã nhiễm vào, chính là một chỗ bẩn chung thân, khó có thể tẩy trừ sạch sẽ được.
– Tốn không ít tiền chứ?
Cổ Thanh Sơn lạnh lùng hỏi.
– Um… chỉ là bỏ ra ít tiền, con đang định tìm chị Hiểu Manh tỷ đòi lại một vạn nguyên tiền đây, chị Hiểu Manh ngày trước còn thiếu nợ con ah.
Đinh Trường Sinh nửa đùa nửa thật nói.
– Thật sự là ít như vậy sao?
Cổ Thanh Sơn không là con nít, muốn gạt ông thật đúng là không dễ dàng.
– Cha nuôi, nếu giải phẫu thì bệnh viện phải xuất hóa đơn, có gì con sẽ đưa hóa cho cha nuôi xem, như vậy cũng sẵn để cho chị Hiểu Manh nhập vào trả luôn.
Đinh Trường Sinh cười đùa nói ra.
Cổ Thanh Sơn nhìn Đinh Trường Sinh, thật sự là hết cách nói với thằng này rồi, tại vì lão bà và con gái còn đang ở chỗ này, ông cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể là cứ để qua việc này, đợi có thời gian mới dạy dỗ tiểu tử này, muôn ngàn lần không thể học cái xấu được.
– Cha nuôi, con có chút việc phải xử lý, buổi tối con lại tới nữa a.
Đinh Trường Sinh đứng dậy cáo từ.
– Được rồi, con đi trước đi, tối nay không cần đến, con cũng nghỉ ngơi cho khỏe một chút, buổi tối cũng có y tá rồi, cha nuôi không sao đâu.
Cổ Thanh Sơn nói.
– Vậy sao được chứ, tôi nay con vẫn tới, có vậy con mới yên tâm.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Chị đi cùng em, chị còn phải về công ty đâu, em đưa chị một đoạn đường.
Cố Hiểu Manh cũng đứng người lên nói.
– Vậy được rồi, chúng ta đi, em đi lấy xe, chị ở dưới chờ em một chút.
Đinh Trường Sinh nói xong chào Dương Hiểu rồi rời đi.
…
Bình thường hai người thích đấu võ mồm, gặp mặt liền cãi nhau, nhưng lúc này, ngồi ở trong xe, nghe tiếng động cơ xe, không gian yên lặng thật dọa người.
– Cha chị còn có thể sống bao lâu?
Cố Hiểu Manh phá vỡ trầm mặc.
– Em cũng không biết, nhưng chị yên tâm, em sẽ cố hết mọi cố gắng kéo dài tính mạng của cha nuôi, em biết nên phải làm như thế nào.
Đinh Trường Sinh lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi nói ra.
– Tốn bao nhiêu tiền, chị đưa cho em.
– Hiện tại vấn đề không phải là tiền, tiền của chị cứ giữ đi, khi nào em hết tiền, em sẽ nói với chị, cha nuôi hậu phẫu để khôi phục sức khỏe cũng cần tiền, bây giờ không phải là thời điểm nói về vấn đề này.
– Thế nhưng mà… dù sao em cũng thân là nhân viên chính phủ, còn nhiều việc phải làm, tại sao phải đúc kết lo lắng đến mức này…
Cố Hiểu Manh thở dài nói ra.
– Chị Hiểu Manh… chị nói gì vậy, cha nuôi và mẹ nuôi đối với em tốt như vậy, đúng lúc này em làm con rùa đen rút đầu, thế thì em là con người sao?
Đinh Trường Sinh tức giận nói.
Cố Hiểu Manh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn thấy Đinh Trường Sinh tức giận, tháo dây nịt an toàn ra, nàng rúc vào trên bờ vai Đinh Trường Sinh, thật lâu không ý nhúc nhích.
– Từ nhỏ đến giờ cha của chị chính là núi lớn để chị dựa vào, vô luận là chị có xảy ra chuyện gì, cha luôn có thể thay chị giải quyết hết, nhưng… nhưng nếu một mai cha chết đi, thì ai sẽ còn giúp chị nữa đây, nếu chị mệt mỏi, chị biết đi nơi nào để tìm một cái bả vai dựa vào như là cha chị? Cho nên, chị không dám nghĩ đến chuyện của cha, cứ mỗi lần nghĩ đến những điều này thì chị rất là sợ, em không biết là cái loại sợ hãi này là cỡ nào dọa người đâu.
Cố Hiểu Manh hai mắt đẫm lệ nói.
– Em biết… em so với chị thì càng biết rõ hơn, ít nhất thì chị còn có mẹ nuôi đây này.
Đinh Trường Sinh cắn răng nói ra, có một số việc không thể nghĩ đến, bởi vì chỉ cần tưởng tượng, từ trái tim sẽ bộc phát ra một loại cảm xúc gọi là ủy khuất, nhưng nếu không nghĩ đến, lại lộ ra thấy mình vô cùng máu lạnh, cho nên chúng ta vẫn luôn sống ở trong mâu thuẫn, chúng ta muốn kiên cường, nhưng thường thường kiên cường thì phải trả giá rất cao, đó chính là sẽ biến chúng ta trở nên ngay cả mình cũng không biết cảm xúc của mình.
– Em nói rồi, bờ vai của em tùy lúc đều hoan nghênh chị, bất cứ nếu xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh chị, chị… cũng phải tin tưởng em.
Đinh Trường Sinh Trịnh trọng cam kết nói, tuy là lời cam kết này, ngay cả chính hắn cũng không biết đến cùng là có thể thực hiện được hay không, nhưng ít nhất hiện tại thì mình phải giống như người đàn ông cứng rắn để cho người phụ nữ này an tâm.
– Chị tin chứ.
Cố Hiểu Manh ôm chặt lấy cánh tay Đinh Trường.
Đưa Cố Hiểu Manh đến công ty, nhìn thời gian thấy hãy còn sớm, vì vậy thắn thử gọi điện thoại cho Từ Kiều Kiều, lúc này cơn giận của Từ Kiều Kiều đã qua, cho nên tiếp lấy điện thoại của hắn, tuy nàng rất muốn lý do, cũng sẽ không tha thứ Đinh Trường Sinh, nhưng khi ở trong điện thoại nghe được giọng nói mệt mỏi của Đinh Trường Sinh, ngay lập tức nàng đã tha thứ cho hắn.
– Anh làm sao vậy?
Từ Kiều Kiều quan tâm hỏi.
– Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi.
Đinh Trường Sinh nói.
– Vậy anh cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi không sao đâu.
Từ Kiều Kiều thử thăm dò nói.
– Cô bây giờ đang ở đâu, tôi đến gặp cô.
Đinh Trường Sinh kiên trì nó, có một số việc nhất định phải nói rõ cho Từ Kiều Kiều biết, bây giờ không nói rõ, về sau sợ là phát sinh càng thêm nhiều nữa chuyện nhiễu loạn.
– Anh không sao chứ?
Vừa thấy Đinh Trường Sinh bước vào, nhìn thấy bộ dáng hắn tiều tụy, Từ Kiều Kiều càng thấy không đành lòng rồi, cái này là sức mạnh của ái tình, lúc hận một người, có thể hận đến không thể ăn thịt của hắn, nhưng nếu yêu một người, cũng có thể yêu đến không cần đến bản thân của mình, Từ Kiều Kiều lúc này chính là như vậy.
– Xin lỗi, sáng sớm hôm nay tôi trực tiếp đi đến Giang Đô, chưa kịp nói cùng với cô, nhưng tôi không có lừa cô đâu, tối hôm qua tôi thật sự ở tại trong bệnh viện cho đến hừng đông, tôi đến Giang Đô cũng là vì tìm bác sĩ chuyên gia cho cha nuôi của tôi…
Đinh Trường Sinh nói lời xin lỗi, thật ra thì phải cực ít nói lời xin lỗi với người đàn bà thì mới tốt, nhưng lúc này hắn thật tâm thật ý nói lời xin lỗi với Từ Kiều Kiều.