Phần 20
Đinh Trường Sinh đương nhiên không hề hay biết gì về giấc mơ của Dương Hiểu, trên đường đưa Cổ Thanh Sơn quay trở lại bệnh viện, trong đầu hắn cứ quanh quẩn hình ảnh mẹ nuôi gục đầu trên bắp đùi của hắn, cây dương vật của hắn không kiềm chế được sưng cứng cạ bên dưới gò má của nàng thật là tội lỗi.
Vừa mới từ phòng bệnh bước ra thì bất chợt nhìn thấy Hoa Cẩm Thành trên tay cầm túi lớn, túi nhỏ các loại thuốc bổ đi tới, lão già này mấy hôm nay đã không gặp lão rồi.
– Ủa… chú tới đây làm gì vậy?
Đinh Trường Sinh chợt nhìn thấy Hoa Cẩm Thành.
– Tôi đến để thăm Cố chủ nhiệm một chút, trước kia tôi cũng đã từng mang ơn huệ của Cố chủ nhiệm, cho nên tôi phải đến.
Hoa Cẩm Thành đem thuốc bổ giao cho thư ký, nhìn Đinh Trường Sinh, nói ra:
– Đinh chủ nhiệm, cậu chờ tôi chút, tôi có chút việc muốn trao đổi với Đinh chủ nhiệm…
– Được, chú đi vào phòng trước đi, đừng ở lại lâu quá, cha nuôi của tôi sức khỏe kém không chịu đựng nổi nói chuyện lâu.
Đinh Trường Sinh mấy ngày nay nhìn thấy rất rõ ràng, sức khỏe của Cổ Thanh Sơn đã dần kém hơn lúc trước, chỉ cần nói hơi nhiều một chút thì cũng bắt đầu thở dốc rồi.
– Tôi biết rồi, sẽ quay ra sớm thôi.
Nói xong Hoa Cẩm Thành đẩy cửa phòng tiến vào, nữ thư ký của lão cũng uốn éo cái mông lớn với cái váy ngắn cũn cỡn cùng vào theo, lão già này, xem ra là thay đổi khẩu vị rồi, bắt đầu học thói trâu già gặm cỏ non…
Đinh Trường Sinh đứng tại cuối hành lang, điếu thuốc chưa có có hút xong, thì đã thấy Hoa Cẩm Thành bước ra, lão thấy Đinh Trường Sinh vẫn còn chờ mình, liền đi nhanh về phía Đinh Trường Sinh.
– Đinh chủ nhiệm, chúng ta tìm một chỗ uống trà đi, có việc cần trao đổi làm ăn, nói sơ qua thì không được rõ ràng lắm…
– Được rồi, chuyện gì mà gấp gáp như vậy chứ?
Đinh Trường Sinh hỏi, thấy Hoa Cẩm Thành đôi mắt dáo dác nhìn quanh, hắn liền sửng sốt không hỏi thêm gì.
Mãi đến khi đến một quán trà, nơi này Đinh Trường Sinh chưa từng tới bao giờ, đây cũng là nơi mà Hoa Cẩm Thành muốn nói chuyện làm ăn, nhưng nhìn qua thì quán này buôn bán không lớn lắm.
– Được rồi, nói đi… đến cùng chuyện gì, nhưng tôi nói cho chú trước, nếu muốn hỏi tiền, thì không cần nói, tôi không có tiền bây giờ đâu, đợi khi nào ở trên có bổ sung thêm tiền thì tôi sẽ đưa cho chú thêm.
Đinh Trường Sinh rào trước một câu, nếu như Hoa Cẩm Thành muốn thêm tiền thì liền bị lấp kín.
– Không phải là nói về khoản tiền của công trình, cậu nghe tôi nói cái đã, mà là chuyện chủ nhiệm xí nghiệp may cũ Hà Đại Khuê, ngày hôm qua lão lại đi lên Bắc Kinh rồi…
Hoa Cẩm Thành thấp giọng thần bí nói ra…
– Đi Bắc Kinh, lên trên cáo trạng nữa sao à?
Đinh Trường Sinh trong nội tâm như dừng lại.
– Không phải, hình như là chỗ dựa của hắn đã chết rồi, tôi nghe được tin tức này tựa như là một cuộc cách mạng vậy, tôi thấy đến lúc chúng ta chuyển động lại mảnh đất của cái nhà máy kia, từ trước cho tới nay, chính quyền thành phố sợ Hà Đại Khuê đi đến Bắc Kinh cáo trạng, cho nên không dám động vào mảnh đất kia, nhưng bây giờ thì khác rồi, nếu ai muốn đi cáo trạng, thì cứ để cho đi cáo là được, còn về phần mảnh đất kia, thì không thể chờ đợi thêm nữa.
Hoa Cẩm Thành nói ra.
– Chuyện này thật sao? Làm sao chú biết?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ai… chính vì mảnh đất này, tôi luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Hà Đại Khuê, Đinh chủ nhiệm… tôi từng hợp tác với Tiêu Hồng chính là vì chuyện này, nhưng về sau thì chuyện hợp tác bất thành, bây giờ tôi cảm thấy được lần này có thể lần nữa xúc tiến rồi.
Hoa Cẩm Thành cười cười nói.
– Nhưng đây là vì lợi ích của công nhân viên chức toàn nhà máy, chú phải lại là suy nghĩ thật kỹ cách ứng phó như thế nào về chuyện này đi, cho dù Hà Đại Khuê không còn chỗ dựa, vẫn còn nhóm lớn công nhân viên chức thì sao? Nếu như những lợi ích của bọn họ không được bảo đảm, cho dù là Hà Đại Khuê không cáo, thì bọn họ cũng không thể bỏ qua, cho nên nếu muốn làm, thì phải làm cho thật vững chắc, tránh cho bọn họ đi kiện tập thể thì cũng rất là phiền toái.
Đinh Trường Sinh cau mày nói…
– Đinh chủ nhiệm, vấn đề này cậu yên tâm, tôi quyết không gây phiền toái cho cậu là được.
Hoa Cẩm Thành bây giờ là ôm chặt lấy đùi của Đinh Trường Sinh, hơn nữa lão không chỉ là nhìn trúng vào tiền đồ của Đinh Trường Sinh, mà còn có phía sau lưng của hắn là Thạch Ái Quốc, đây mới là mấu chốt trong vấn đề mấu chốt.
– Chú không gây cho tôi phiền toái, nhưng sẽ gây cho Thạch bí thư phiền toái, chú cũng thừa hiểu một ít chuyện trong chính quyền thành phố Hồ Châu mà, cho nên nếu là quả thật muốn làm mảnh đất kia, tôi cũng có thể chỉ ra cho chú một con đường, chú có muốn nghe hay không?
Đinh Trường Sinh thừa nước đục thả câu, nhấp một ngụm trà, hỏi.
– Ai ui… Đinh chủ nhiệm… cậu đừng nhấp lấy làm trong lòng tôi ngứa ngáy…
– Sao chú không nhìn lại bản thân chú một chút, chú lại không có con, muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Chú đã bao nhiêu tuổi rồi, mà thấy tiền vẫn còn sáng mắt, nếu là tôi… tôi dứt khoát đi du ngoạn thế giới, những… loại chuyện kiếm tiền như thế này đã sớm không xen vào…
– Ha ha… Đinh chủ nhiệm, cậu không biết tôi là loại người dính liền với hai chữ “tham tiền…” hay sao? Tuy là tôi đã kiếm được tiền cả đời này tiêu xài cũng không hết rồi, cứ vừa nghĩ tới, trong tay của tôi có cơ hội để kiếm thêm nhiều tiền như vậy, thì ở bên trong lòng tôi liền rất cao hứng, nhưng vừa nghĩ tới cái cơ hội mà người khác sẽ kiếm được tiền, còn tôi thì không có kiếm được, tôi liền có cảm giác là mình bị thua lỗ. Ha ha… cho nên… làm người ai cũng có cái thú đam mê riêng của mình, cứ mỗi tốt lúc vắng lặng không có người, thì tôi lại chiêm nghiệm văng vẳng thanh âm bên tai làm sao tìm có cơ hội để kiếm được thêm tiền.
Hoa Cẩm Thành vừa nhắc đến tiền, cả người lão như là lâm vào một cái trạng thái điên cuồng, Đinh Trường Sinh nhìn thấy cũng sửng sốt…
– Thôi được rồi… bây giờ đang là ban ngày, tôi không có thời gian ở chỗ này nghe chú nói về chuyện kiếm tiền, bây giờ nói đến chính sự đi, chú Hoa… cái hạng mục này nếu như nắm được quyền khai thác, đại khái có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận? Tôi nói là về lợi nhuận, chính là sau khi trừ đi tất cả mọi chi phí…
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Theo tôi đánh giá sơ qua, ít nhất cũng kiếm được tầm 200 triệu đến 300 triệu đó a.
Hoa Cẩm Thành bật ra từng ngón tay nói ra.
– Há… nhiều như vậy sao, còn tiền chuyển nhượng khai thác ước chừng bao nhiêu?
Đinh Trường Sinh lại hỏi, chuyển nhượng tức là giao tiền cho chính phủ.
– Không sai biệt lắm tầm 500 triệu.
Hoa Cẩm Thành nghiêm túc nói ra.
Đinh Trường Sinh đối với vấn đề này không hiểu rõ lắm, nào ngờ mảnh đất này nếu được chuyển nhượng khai thác, thì chính phủ vẫn là nơi nắm đằng đầu.
– Nhiều như vậy sao? Được rồi, đã là như vậy, tôi cảm thấy mảnh đất này nhất định chính quyền sẽ kêu gọi đầu tư, còn ai trúng thầu thì không biết được, tôi chỉ có lời khuyên chú, tốt nhất là lấy ra cái gì để lấp đầy lợi ích nhu cầu của những công nhân viên chức cũ của nhà máy là ổn, ví dụ như mảnh đất này nếu nắm được quyền khai thác, thì sẽ xuất một nửa lợi nhuận trao cho công nhân viên chức, tôi đoán chừng lãnh đạo trong thành phố cũng sẽ xem xét chọn chú đấy, chú cảm thấy thế nào?
– Đinh chủ nhiệm, đây là cậu muốn đánh thổ hào sao a, cậu có biết một nửa lợi nhuận là bao nhiêu tiền không? Lấy ra một số tiền lớn để đưa cho công nhân viên chức đã nghỉ việc à? Mà cho dù là có đưa tiền cho bọn họ thì cũng như không mà thôi, bọn họ cũng sẽ không có biết điều gì đâu, những trường hợp như thế này tôi đã từng thấy qua.
– Này… tôi không nói là chú trực tiếp đưa tiền cho bọn họ, có đưa cho ít tiền thì một thời gian ngắn là đã xài hết tiền rồi, đã xài hết rồi thì sẽ tiếp tục nháo sự vòi thêm, làm vậy thì chú cũng không có được chỗ tốt gì, nhưng nếu chú thành lập một công ty mới, tất cả công nhân viên chức đều có cổ đông, như vậy thì bọn họ có thể được chia hoa hồng lâu dài, trong khi tài sản chủ chốt vẫn là do chú nắm giữ, chú thấy vậy có được không?
Đinh Trường Sinh nghĩ ra được một chiêu như thế…
Hoa Cẩm Thành suy nghĩ, một bên vuốt lấy mấy cọng râu cằm, đây cũng là một biện pháp, lão biết rất rõ ràng, Đinh Trường Sinh đây là đang giúp lão, bằng không thì mà nói, dựa vào tình huống của La Đông Thu và Tưởng Hải Dương hai người kia, Hoa Cẩm Thành làm bất cứ cái gì cũng không được, cũng chỉ có áp dụng hình thức đổ máu như kiểu này, thì mới có thể nắm được quyền khai phát.
– Đinh chủ nhiệm, nêu tôi làm như vậy, thì có thể bảo chứng cầm nắm được cái hạng mục này không vậy?
Hoa Cẩm Thành hỏi.
– Không có gì bảo chứng cả, nhưng tôi sẽ nói với lãnh đạo thành phố xem xét phương án của chú, vậy chú phải nhanh một chút, đem chuyện trao đổi vấn đề này hình thành văn bản, tôi tìm cơ hội giúp cho chú đưa tới lãnh đạo thành phố, tôi đoán bọn họ sẽ xem xét đến phương án của chú.
Đinh Trường Sinh thần bí cười nói…
Nhìn xem dáng vui vẻ của Đinh Trường Sinh, Hoa Cẩm Thành tựa hồ đã minh bạch điều gì, nhưng tính toán suy nghĩ là tính toán, việc này vẫn chưa đáng tin cậy tuyệt đối, lão vẫn muốn đem Tiêu Hồng ty kéo vào, nếu được như vậy thì chẳng khác gì là đã có Thạch Ái Quốc ủng hộ một tay.
– Tốt rồi Đinh chủ nhiệm, còn có một chuyện, nếu như tôi cùng công ty của Tiêu Hồng hợp tác, cậu thấy thế nào?
– Chú Hoa… tôi khuyên chú cũng đừng có suy nghĩ đến chuyện này nữa, đương nhiên nếu như Tiêu Hồng đồng ý, đó là chuyện của Tiêu Hồng, còn chuyện dựa dẫm vào tôi hãy quên đi, thật ra thì tôi cho rằng, về loại chuyện như thế này, Thạch thư ký càng muốn mình sạch sẽ không liên can vào, thì cái hạng mục này của chú lại càng an toàn, còn ngược mà nói, cái hạng mục này của chú liền có nguy hiểm, chú phải biết, có đôi khi đứng ở dưới tán cây đại thụ không nhất định là lúc nào cũng hóng mát tốt, bởi vì có thể bị những nhánh cây khô rớt hoặc thừ đồ vật gì đó rơi xuống trúng vào đầu…
Đinh Trường Sinh chỉ một câu nói đem suy nghĩ khác của Hoa Cẩm Thành kéo quay trở về.
– Vậy được rồi Đinh chủ nhiệm… nếu như tôi có thể cầm được cái hạng mục này, tôi sẽ rút 5% đưa cho cậu…
Hoa Cẩm Thành tiếp tục dụ nói.
– Chú Hoa… Chú cũng đã biết tôi một thời gian rồi, tôi là cái loại người tham tiền sao? Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo (người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý…) vì thế một phần tôi cũng sẽ không cầm, cho nên chú hãy bỏ cái tâm tư này đi nhé, nếu như chú quả thật muốn cảm ơn tôi, đến lúc đó mời tôi ăn tiệc đà điểu của chú là được rồi a.
– Cái này không thành vấn đề, đúng rồi Đinh chủ nhiệm, nếu hôm nay không bận rộn, đến nhà của tôi đi, chúng ta ăn tiệc đà điểu ngay luôn, với lại chỗ của tôi mới tới mấy người đàn bà rất tuyệt, đều là người vừa mới kết hôn đấy, rất là mới lạ, tươi sốt lắm, vú mông ai cũng ngồn ngộn nảy nở, hay là cậu đến nếm thử một chút.
Hoa Cẩm Thành nhẹ nhàng dụ hoặc lấy Đinh Trường Sinh.
– Ha ha, coi như tôi chưa có được diễm phúc đó, Cố chủ nhiệm sắp giải phẫu rồi, tôi rất bận rộn, sau này nếu có thời gian tôi sẽ đến… đúng rồi, con đường của khu khai phát bảo hành sửa chữa chú nhanh hoàn thành đi, rất nhanh sẽ có hạng mục đầu tư tiến đến, không nên làm trễ nãi sự tình.
– Tôi biết, nhất định sẽ không chậm trễ đâu.
Hoa Cẩm Thành rất khiêm nhường nói ra.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Đinh Trường Sinh lái xe, đang muốn đến khu đang phát triển, nhưng vì vừa rồi gặp Hoa Cẩm Thành, nên bỗng nhiên nghĩ tới mẹ con của Vũ Văn Linh Chi, thì hắn thấy trong khoảng thời gian này chính mình thật sự là bề bộn nên hồ đồ rồi, thậm chí ngay cả chuyện vụ án Mã Kiều Tam mà cũng quên đi.
– Chị Đường, em Đinh Trường Sinh đây…
– Biết rồi… tìm chị có việc sao? Chị bên này đang bận rộn lắm đây này.
Đường Linh Linh một bên cầm điện thoại, một bên vặn khóa cửa hỏi.
– Có chút việc… nhờ chị giúp em ước hẹn với bằng hữu của chị đi, vị phó chánh án Dương Phàm đấy, buổi tối nay em mời ăn cơm chung.
– Ai ui… buổi tối nay sao? Không biết chị có thời gian rảnh không nữa… À… chị đã quên nói cho em biết, thật ra thì tự em gọi điện thoại ước hẹn cũng được, người yêu của nàng chính là đồng sự trước kia của em đấy…
– Đồng sự? Đồng sự ở đâu vậy?
– Khục, chính là Lâm Chí Sinh ở cục công an, bây giờ hình như là đang làm bí thư bên ban kỷ luật thanh tra của cục công an a.
Đường Linh Linh nói ra…
– Há, vậy sao? Bất quá em với Lâm Chí Sinh cũng không quen biết lắm, chị giúp em hẹn ước đi.
– Được rồi… để chị giúp em, này… Cố chủ nhiệm lúc nào làm giải phẫu vậy?
Đường Linh Linh hỏi…
– Em đoán chừng cũng sắp rồi, bác sĩ chuyên gia trên tỉnh mấy ngày nữa sẽ tới đây, đến lúc đó sẽ hội chuẩn kỹ càng lại lần cuối, thì mới có thể xác định phương án trị liệu cuối cùng.
Đinh Trường Sinh nói.
– Ừ… khi nào chị hẹn xong rồi, sẽ gọi điện thoại cho em biết.
Đinh Trường Sinh không tiếp tục trì hoãn kéo dài nói chuyện, hắn về thẳng văn phòng khu đang phát triển, nhưng khi gần đến thì thấy Trần Bính Thái và Trần Khánh Long đang đi xuống từ văn phòng khu khai phát, Đinh Trường Sinh cũng không có khách sáo, thằng này đã có chủ tâm làm chuyện xấu, rõ ràng nhìn thấy hai người này bước ra rồi, hắn lại tăng ga vọt xe tới, đúng lúc này Trần Bính Thái và Trần Khánh Long vừa bước đến bậc thang cuối cùng, Đinh Trường Sinh chạy xe nhanh tới “kít…” thắng gấp quay đầu xe, tuy xe đã thắng lại, bởi vì theo quán tính, đoạn đường này bụi mịt mù thì không có dừng lại, vừa vặn bụi đất phiêu lãng hướng đến hai người này, đợi đến lúc bụi mù dần dần tản đi, Đinh Trường Sinh mỉm cười khi nhìn thấy bộ dáng bọn họ phủ lên một lớp bụi đất, lúc này mới đẩy cửa xe ra bước xuống xe.
– Đinh chủ nhiệm, cậu làm cái gì vậy a, ai mà đậu xe ở nơi đây chứ, bên kia có chỗ đậu xe mà, cậu xem trên người Trần bí thư bị cậu làm cho lem luốc dính đầy bụi như vậy, làm sao đi lên thành phố họp bây giờ đây.
Trần Khánh Long vừa phủi bụi giùm cho Trần Bính Thái, vừa nói.
– Úi trời… Trần bí thư, thật sự là xin lỗi, cũng là do cái văn phòng khu khai phát xây lên cũng được bốn, năm năm nay, ngay cả một con đường xi măng lát trước mặt tiền cho sạch sẽ mà cũng không có…
Đinh Trường Sinh căn bản là không có thèm quản đến phản ứng của Trần Khánh Long, nếu thật sự để bới móc ra, vậy thì kiếm lấy gốc rạ cứng nhất mang ra bứng bỏ, chỉ cần đem gốc rạ cứng nhất chém ngã, phần râu ria còn lại tự nhiên sẽ đổ theo…
Bộ đồ vest của Trần Bính Thái đang mặc là ngày hôm qua vừa mới mua tại trên tỉnh thành, có giá trị không nhỏ, vì thế nếu muốn giặt là mà nói, thì cũng phải đưa đến Giang Đô, lúc này một bộ đồ vest màu đen bụi đất dính lên nhìn thấy rất rõ ràng, lão đang chuẩn bị đi vào thành phố báo cáo tình huống với La Bàn Hạ, giờ bị Đinh Trường Sinh làm thành dơ bẩn như vậy, tâm tình của lão như thế nào thì có thể nghĩ ra được.
– Khu đang phát triển bởi vì không có tiền, nếu có tiền thì cũng đã làm bê tông sân trước rồi…
Trần Bính Thái không lên tiếng, lão như đã nhìn ra, Đinh Trường Sinh chính là đang bới móc đấy, cho nên tuy bị hắn làm cho chật vật như vậy, có câu nói tuần hoàn theo chuyện nhỏ không nhịn, sẽ bị loạn mưu lớn, ráng nhịn thêm vài ngày, lúc đó mình với cái khu đang phát triển này triệt để bái bai, trong mắt của lão thì Đinh Trường Sinh chính là một tên tiểu nhân, trong thời khắc mấu chốt này cũng không cần trêu chọc lại hắn.
– Không có tiền sao? Mấy ông cũng biết là không có tiền, không có tiền thế thì tại sao lại mua chiếc xe đắt như vậy? Chẳng lẽ chỉ cần mấy bao xi măng để làm sạch cái sân thì không có tiền, còn tiền mua cái xe thì có?
Đinh Trường Sinh lúc này quay qua nói chuyện nghiêm túc với Trần Khánh Long.
Trần Khánh Long trong khoảng thời gian này quá hoạt động mạnh, gã có cảm giác được sau lưng có người cho hắn chỗ dựa, cho nên mới lặp đi lặp lại nhiều lần cùng Đinh Trường Sinh khiêu chiến.
– Đinh chủ nhiệm, chuyện chiếc xe cũng không phải là một mình tôi muốn mua, chuyện này chính Hồ phó chủ nhiệm cũng biết, hơn nữa còn do Trần bí thư phê duyệt đấy, vậy cậu gầm gừ đối với tôi làm gì?
Trần Khánh Long vừa mở miệng liền đem Hồ Giai Giai cùng Trần Bính Thái lôi vào, khu đang phát triển hiện tại có mấy người quản sự? Lần này thì có hai người mà gã kéo đến đối lập với Đinh Trường Sinh, thủ đoạn của Trần Khánh Long cũng quả thật là cao minh, hơn nữa lấy lý do mua xe là vì mọi người, ngươi Đinh Trường Sinh dù có ba đầu sáu tay, nếu đối nghịch lại với mọi người, ngươi còn có thế ở tại khu đang phát triển này làm chủ nhiệm được sao?
– Trần bí thư, tôi nghe nói ông sắp tới khu Tân Hồ làm bí thư phải không? Khu Tân Hồ là chỗ tốt, Lưu Thành An đã làm bí thư nhiều năm như vậy mà cũng không dời tổ, ông lại có thể chen vào, thật là không đơn giản, nhưng ông trước khi đi cũng không thể lấy tiền của tôi bỏ ra được đâu…
Đinh Trường Sinh biết rõ nếu cùng Trần Khánh Long thằng này nói chuyện về cái xe thì không ra thực chất vấn đề gì cả, nói cho cùng Trần Khánh Long chỉ là một tên chuyên đi thêu dệt đâm thọc nhỏ mọn, cũng không phải một quản sự.
– Trường Sinh, việc này có thể có chút hiểu lầm, lúc ấy Hồ phó chủ nhiệm cùng Trần Khánh Long nói là cậu đã đồng ý, nên tôi mới ký, tôi cũng biết tài chính khu đang phát triển khó khăn, làm sao mà chủ động tự mua chiếc xe này chứ?
Trần Bính Thái không có nghĩa khí, mới mở miệng liền đem Trần Khánh Long cùng Hồ Giai Giai bán đứng…
– Thật sao? Hồ Giai Giai… chị đi ra đây nhanh lên, nếu không thì chị phải chịu tiếng xấu thay cho người đấy.
Đinh Trường Sinh cười cười, kẹp dưới nách cặp giấy tờ, đột nhiên cuống họng rống lên, khiến cho Trần Bính Thái và Trần Khánh Long giật mình hoảng sợ, đồng nhất làm cho tất cả nhân viên văn phòng khu đang phát triển đều kinh động.
Quan trường thông thường ý tứ là biểu hiện ra ngoài mặt êm đềm như gió xuân ấm áp, nhưng sau lưng thì hạ đao đâm lấy trái tim của ngươi, chứ không ai cần đến lá gan, nhưng hôm nay việc này, Đinh Trường Sinh rõ ràng tại trước mặt mọi người đối chất gây nên náo nhiệt, Hồ Giai Giai miễn cưỡng bưng ly trà bước ra, nàng cũng nói lại tình huống cụ thể như đã từng nói qua cho Đinh Trường Sinh lúc ở phòng làm việc, bởi như vậy Trần Khánh Long đã làm nên trò gì thì mọi người vừa nghe thì liền hiểu ngay rồi, trong lúc mọi người đều cho rằng Đinh Trường Sinh muốn đánh chó mù đường, thì họng súng của Đinh Trường Sinh lại buông tha cho Trần Khánh Long, tuy nhiên lại quay ngược nhắm ngay vào Trần Bính Thái.