Phần 233
– Đinh chủ nhiệm, tôi biết rõ lời này của anh, nhưng mà hiện tại xí nghiệp nào nếu muốn phát triển kinh doanh, không có chính quyền ủng hộ thì không có khả năng, vì vậy, tập đoàn Vệ Hoàng sẽ không rời khỏi Hồ Châu đâu, tôi cam đoan đấy, hơn nữa chẳng những sẽ không rời khỏi Hồ Châu, mà sẽ còn khuếch trương hơn nữa, chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ Hồ Châu kiến thiết, thì lúc đó những vấn đề lo lắng kia của anh cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Hà Tình hứa hẹn với điều kiện là nàng nắm giữ được tập đoàn Vệ Hoàng, đây mới là căn bản, nếu không, thì những thứ hứa hẹn này giống như là một cơn gió, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả…
– Nào có đơn giản như vậy…
Đinh Trường Sinh bất động thanh sắc, hắn vẫn luôn hoài nghi Triệu gia, những cái gọi là xí nghiệp kia bất quá chỉ là công cụ rửa tiền mà thôi, thoạt nhìn thì là vô cùng chính quy, vô cùng lợi nhuận, nhưng mà những thứ lợi nhuận này là nơi nào đến?
– Đinh chủ nhiệm, anh yên tâm, chỉ cần tôi nắm giữ được xí nghiệp, như vậy tất cả những gì có quan hệ đến ma túy đều sẽ hủy bỏ, về sau tập đoàn Vệ Hoàng là một xí nghiệp làm việc có tâm, có trách nhiệm, chúng ta sẽ tại Hồ Châu kiến thiết trường học, viện dưỡng lão, như vậy có thể dần dần lấy lại danh dự của tập đoàn Vệ Hoàng, anh nói như vậy có thể được không?
– Hà Tình, tôi cảm thấy ý tưởng này tốt đấy, cô cứ duy trì như vậy là được rồi, tôi thật sự không thể giúp cô cái gì.
Đinh Trường Sinh vẫn không muốn tham dự đến tài sản Triệu Gia nữa, vì vậy một bên ứng phó lấy Hà Tình, một bên tiếp tục xem cái bản ghi chép kia. Con bà nó, lật đến trang cuối cùng của một quyển, phía trên này rõ ràng còn có tên của mình, mà ghi chép tiễn đưa đồ vật đó là hai cô gái sinh đôi, tuổi, tên gọi là gì, thời gian gì, cái gì địa điểm tiễn đưa cho mình đấy, đều có ghi chép rõ ràng.
Cũng không biết là hiệu quả của suối nước nóng, hay là trong lòng mình suy nhược, chính trên đầu của mình rõ ràng toát ra một tầng mồ hôi mịn, may mà bản ghi chép rơi xuống trong tay của mình, cái này nếu rơi vào trong tay người khác, với hắn mà nói, khẳng định lại là một phen phong ba.
– Đinh chủ nhiệm, hơn một năm qua, Triệu Khánh Hổ đã không thế nào quản đến chuyện của xí nghiệp, thay lão quản lý xí nghiệp chính là một người đàn bà, tên là Hách Giai, anh có nghe nói qua cái tên này chưa?
Hà Tình nhìn Đinh Trường Sinh, nhìn mặt nói chuyện sau.
– Hách Giai? Hình như là rất quen thuộc, nhưng mà nghĩ không ra từ ở nơi nào đã nghe qua, làm sao vậy?
– Người đàn bà này là một tiểu tam, nàng câu dẫn một đối tượng mà anh nhất định không xa lạ gì, đó là phó chủ tịch thành phố lúc trước Vương Sâm Lâm, năm đó đã từng náo xôn xao đấy, cũng là lúc đó Vương Sâm Lâm phải từ chức, nhưng mà ông ta cũng không có ly khai Hồ Châu, mà là ở tại Hồ Châu mở một cái công ty, về phần công ty đang làm gì, thì tôi không biết, nhưng mà gần đây mới nghe nói ông ta Hách Giai vẫn còn qua lại với nhau, hơn nữa công ty của Vương Sâm Lâm cùng tập đoàn Vệ Hoàng làm ăn lui tới cũng không ít, anh xem Hách Giai này có thể ra được cái tác dụng gì không?
– Cô muốn nói cái gì?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.
– Tôi muốn Đinh chủ nhiệm giúp tôi một chuyện, đợi đến lúc tang sự của Triệu Khánh Hổ xong xuôi, tôi liền chuẩn bị tiếp nhận công ty, tiến hành cải tổ, nhưng mà tôi thấy, tiếp theo lớn nhất lực cản chính là Hách Giai cùng Vương Sâm Lâm rồi, hoặc là nói mặc dù là Hách Giai nguyện ý đem công ty giao ra đây, có thể là công ty đến cùng sẽ bị đào khoét đi bao nhiêu thứ, vấn để này rất khó nói a.
Hà Tình lo lắng là Hách Giai tại một năm qua đã đem tài sản công ty lấy hết sạch rồi, còn có khả năng gây không ít nợ nần, bởi như vậy, tập đoàn Vệ Hoàng nếu muốn trở mình, có thể còn rất khó khăn.
Đinh Trường Sinh trầm ngâm không nói, Vương Sâm Lâm người này rất có thể đang ẩn nhẫn, hơn nữa nói như vậy, Hách Giai lúc ấy đi theo Triệu Khánh Hổ rút cuộc là mục đích gì? Thật đúng là giữa Vương Sâm Lâm và Hách Giai có thương thảo trước rồi, nếu như đây là Vương Sâm Lâm cùng Hách Giai tạo nên một thế cục, như vậy mục đích liền rất rõ ràng rồi, tài sản công ty không bị lấy hết mới là lạ đấy…
– Vật này tôi sẽ mang đi.
Đinh Trường Sinh giơ lên trong tay mấy bản bút ký nói ra.
– Tôi không muốn mấy thứ vô dụng này, những thứ này đều là của anh đấy.
Hà Tình chỉ vật sở hữu trong tủ bảo hiểm nói ra.
– Tôi cũng không cần, chỉ cần mấy bản bản bút ký này là được rồi, tiễn đưa tôi trở về đi.
Đinh Trường Sinh nói ra.
Hà Tình lại đem tủ bảo hiểm khóa lại, những vật kia đều là thứ yếu đấy, hiện tại chủ yếu nhất nói là đã thông được Đinh Trường Sinh đứng ở bên cạnh mình, bởi vì lúc mình muốn tự sát, thì Từ Kiều Kiều nói cho nàng biết, Đinh Trường Sinh có thể cứu nàng, nhưng mà lúc đó nàng quá bi quan, thẳng đến sau này, Từ Kiều Kiều đã trở thành người trung gian, nên kế hoạch mới có thể thuận lợi áp dụng.
Hà Tình đem Đinh Trường Sinh đưa đến cửa tiểu khu, sau đó lái xe rời đi, từ đầu đến cuối không ai nói lời gì, nhưng mà Hà Tình tin tưởng vào trực giác của mình, Đinh Trường Sinh không phải là không muốn đáp ứng nàng, mà là do hắn còn chưa nghĩ ra, bằng cách làm như thế nào để giúp nàng, cho nên hắn đành phải đợi, còn nàng thì chờ đợi đã lâu như vậy cũng đã chờ rồi, cho nên thời gian không là vấn đề.
Đinh Trường Sinh khi về đến nhà, không nghĩ tới Từ Kiều Kiều đang chờ hắn tại trước cửa nhà mình, Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh, không có phát hiện những người khác qua lại.
– Yên tâm đi, đã trễ thế này, không có ai đâu, tôi cũng không gặp ai tới tìm anh, sao gọi điện thoại cho anh lại không tiếp?
Từ Kiều Kiều hỏi.
– Vừa rồi đi cùng Hà Tình một chỗ, nên bất tiện tiếp.
Đinh Trường Sinh dẫn theo nàng vào gian phòng, ăn ngay nói thật nói.
Từ Kiều Kiều nghe xong, không lên tiếng, nhưng mà miệng mím lấy:
– Nhanh như vậy liền cấu kết lại rồi, anh giỏi lắm, người nào dốc sức với người nào trước vậy, tôi đoán hẳn là anh dốc sức trước với nàng phải không, cha chồng của người vừa mới chết, hai người làm tại nơi nào? Có phải là trước linh đường của Triệu Khánh Hổ a.
Từ Kiều Kiều bát quái chi tâm, hừng hực thiêu đốt hỏa diễm, một câu nói ta không hề chỉnh đốn.
– Hừ… nói cái gì vậy? Tôi biến thái như vậy sao?
Đinh Trường Sinh trợn mắt nhìn Từ Kiều Kiều, nghĩ thầm, cô gái này trong nội tâm âm u không phải bình thường a, không biết là trời sinh như vậy hay là theo chân Hà Tình kia mà học được đấy, hiện tại chỉ một mình Hà Tình cũng đã đủ tối đen âm trầm rồi.
– Ha ha, thật ra không phải anh biến thái, mà chính là Hà Tình biến thái, anh không biết tại trong trang viên Vệ Hoàng lúc Triệu Khánh Hổ tra tấn nàng như thế nào đâu, khi đó tôi đã nghĩ, một ngày nào đó, nàng sẽ trả thù đấy, hơn nữa loại này là chủ mưu trả thù, mấu chốt là quá trình chuẩn bị, một khi có kết quả rồi, thì lại không nhiều lắm ý nghĩa, bởi vì càng bị tra tấn thì nàng lại càng có khoái lạc đấy…